Quý Phi Na thở phào nhẹ nhõm: “Hợp đồng vẫn chưa ký, bây giờ bỏ vẫn còn kịp.”
Trì Dã lắc đầu : “Ý tôi là cô đã nhắc nhở tôi, chỉ có bằng lái xe mô-tô là vẫn chưa đủ, lát nữa nhớ giúp tôi kiểm tra xem đã đăng ký hai năm trước còn có thể học lấy bằng xe hơi không, đặt lịch hẹn với phía huấn luyện viên luôn, dù sao cũng không nhiều .”
Vẫn không nghe lọt tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Phi Na cũng không nhiều lời nữa, vẫn khởi động xe.
Trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Trì Dã hạ ghế xe, vừa định nằm xuống, quay đầu lại thì thấy Tô Trì Á cúi đầu ủ rũ bước ra từ cửa đoàn đội.
Anh nhớ hồi nãy Hàn Phong nói đoàn đội MFC một tiếng nữa sẽ có một cuộc họp, có lẽ là chuẩn bị bàn luận về vấn đề quan hệ công chúng sau cuộc đua Asean GP. Theo lý, Tô Trì Á nên có mặt ở đó mới đúng, bây giờ cô rời đi làm gì?
“Đợi chút rồi đi.”
Trì Dã lập tức thẳng lưng ngồi dậy, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô gái qua tấm kính đen, sau khi thấy cô vẫy tay gọi một chiếc taxi, anh mới trầm giọng nói: “Đi theo chiếc xe taxi kia.”
Hoàng hôn chiếu rọi phía Tây, mây trên trời dần dần đè xuống, những đám mây cuộn lại bị nhuộm thành màu cam. Hoàng hôn vốn bình yên mà dễ chịu, lúc này lại bị tiếng ồn của một nhóm phóng viên truyền thông phá vỡ.
Nửa tiếng trước thì lối vào tòa nhà ban tổ chức vẫn vắng tanh, trong thời gian ngắn đã bị bao quanh bởi những phóng viên nghe được tin tức, họ cứ ngước đầu lên ngồi đợi mãi bên ngoài, chờ đợi mong mỏi như mấy con chim ưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đám đông bên ngoài tòa nhà nháy mắt đã khiến sắc mặt Tô Trì Á trắng bệch, cô nhìn một lượt cấu trúc bên trong tòa nhà, ngoài cánh cửa phía trước thì không còn cửa ra vào nào nữa. Cô quẹt tên trên danh bạ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên mở App gọi một chiếc taxi, xác nhận xe sắp tới trước cửa mới hít một hơi thật sâu, tập trung bước ra ngoài.
Như sự đoán trước, khi Tô Trì Á vừa xuất hiện, vô số micro lập tức chĩa vào mặt cô, vô số đèn flash nhấp nháy ở trước mắt.
“Cô Tô, lần này cô tới ban tổ chức là để xác nhận kết quả quyết định của cuộc đua Asean GP sao?”
“Cô nghĩ sao khi vì những thao tác lỗi của cô mà cuộc đua Asean GP xảy ra sự cố? Thân là người gây ra chuyện mà cô lại bình an vô sự, trong khi đồng đội Kay của cô lại sống chết không rõ, cô có cảm thấy áy náy hay không?”
“Hiện giờ MFC thiệt hại, cô và Kay là hai người đứng đầu, các nhà đầu tư cũng đã chấm dứt hợp đồng sau khi sự việc xảy ra, có tin đồn hiện giờ MFC đã tạm ngừng tập luyện, xin hỏi có phải MFC đang đứng trước nguy cơ giải tán nhóm không?”
Câu hỏi rơi xuống như mưa, câu hỏi của phóng viên dường như đã khiến Tô Trì Á quay lại hiện trường thi đấu Asean GP, té khỏi máy xe, đụng vào đồng đội, còn có tiếng thét chói tai của đám đông... Đủ loại hình ảnh lộn ngược ở trong đầu cô.
Ngón tay Tô Trì Á bấm chặt lòng bàn tay, ánh mắt đã không còn sự kiên định như lúc ban đầu, xuyên qua đám đông nhìn xung quanh tìm xe taxi mình gọi tới.
"Con nhỏ hèn hạ, cút khỏi MFC đi! Cút khỏi giới đua xe đi!"
Đột nhiên, từ bên ngoài một chiếc xe điên cuồng xông qua.
"Trả Kay cho bọn tôi! Nếu không phải bởi vì cô, Kay cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cô trả Kay cho chúng tôi!"
Nghe thấy tên đồng đội, Tô Trì Á hơi run rẩy, mù mịt nhìn sang, thấy mấy cô gái mặc đồng phục MFC đang chảy nước mắt cố gắng hét lớn, bọn họ vươn tay ra muốn xuyên qua đám đông kéo cô.
Tô Trì Á giống như bị điểm huyệt vậy, trong lúc nhất thời quên mất phản ứng, đứng yên tại chỗ giống như một tác phẩm điêu khắc. Thấy tay họ xuyên qua đám đông nắm lấy Tô Trì Á thì một đôi tay mạnh mẽ nhanh nhẹn kéo cô ra khỏi đám người đó, lập tức có một cái mũ lưỡi trai màu đen vững vàng đội lên đầu cô, nhét cả người cô vào trong lòng.
"Ngốc à? Bị người khác túm còn không tránh sao?"
Giọng nói trầm thấp mang theo chút lưu manh từ đỉnh đầu truyền đến, Tô Trì Á bị anh ôm chặt vào trong ngực, ngoại trừ nghe được tiếng tim đập của đối phương thì còn lại cô không nghe được bất kỳ âm thanh gì. Cô không biết anh là ai nhưng mùi hương trên người của người nọ không ngờ lại làm cô cảm thấy an lòng.
Phóng viên còn đang lải nhải hỏi thì người đàn ông đã dùng thân mình chống đỡ một chỗ thanh tịnh vì cô. Mắt bị che trong ngực, Tô Trì Á nhìn không rõ phương hướng xung quanh, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại để bản thân hoàn toàn giao cho đối phương.
Ai nói cô không khổ sở, chỉ là không có người biết, khi con người khổ sở đến mức tận cùng thì trái tim sẽ thay đổi đến mức chai lì.
Cô không muốn là một người như vậy.
Ít nhất vào giờ phút này.
Âm thanh của bốn phía dần dần nhỏ đi nhưng lực tay của người nọ lại không giảm chút nào.
Trên người đối phương tỏa ra mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi của Tô Trì Á, gương mặt dán sát vào người đàn ông vô cùng nóng.
Tô Trì Á dùng sức ngọ ngoạy mấy lần: "Có thể buông tôi ra chứ?"
Người nọ lúc này mới bất đắc dĩ buông tay ra, Tô Trì Á nhanh chóng lui về phía sau hai bước, hai chữ "cảm ơn" khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương trong nháy mắt bị nuốt trở về.
Buột miệng hỏi: "Trì Dã? Tại sao anh lại ở đây?"
Một ngày thấy người này ba lần, thật không biết là nghiệt duyên gì.
Trì Dã lảng tránh câu hỏi của Tô Trì Á, nhìn xung quanh rồi nói: "Đi trước đã."
"Đi? Đi đâu?"
Tô Trì Á xiết chặt dây đeo ba lô, nhìn hoàn cảnh xung quanh, Trì Dã mới vừa đưa cô mang về đại sảnh. Phóng viên ngoài cửa vẫn chưa rời đi, nhón chân để nhìn xung quanh từ bên trong xuyên qua kính trong suốt, Tô Trì Á vội vàng đè thấp mũ lưỡi trai trên đầu rồi vào trong đứng.
"Xe của tôi đậu ở bãi đậu xe, tôi đưa cô về nhà."
Ngồi xe của Trì Dã về nhà? Trong lúc nhất thời, Tô Trì Á có chút do dự.
Cũng là vì chở anh, xe máy của cô mới bị tịch thu, cũng là vì anh, cô không hiểu sao đã trở thành huấn luyện viên của đội, tuy cô không biết rõ về Trì Dã nhưng cô luôn cảm giác mình và người trước mặt dính vào cùng thì sẽ không có chuyện tốt mà.
Thấy khuôn mặt Tô Trì Á lộ vẻ khó xử, Trì Dã liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Nơi này còn khoảng một tiếng nữa là tan tầm, cô theo tôi đi ra ngoài hay là chọn xông ra ngoài gặp đám phóng viên, phân biệt tốt xấu, cô từ từ suy nghĩ cũng không sao."
Trên thực tế, cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tô Trì Á im lặng suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu hủy bỏ đơn đặt xe taxi, hướng về phía Trì Dã lộ ra vẻ tươi cười vô cùng miễn cưỡng: "Thực sự là làm phiền anh rồi."
Coi như hiểu chuyện.
Khóe miệng Trì Dã không nhịn được nhếch lên, lại thấy Tô Trì Á nhìn về phía mình trong nháy mắt đã khôi phục nguyên trạng.
Khi Trì Dã đưa chìa khóa xe cho Tô Trì Á như chuyện đương nhiên, lúc bản thân đi tới ghế lái phụ còn cài chặt dây an toàn, Tô Trì Á quả thực bị động tác trôi chảy người đàn ông làm kinh ngạc không ngậm được mồm.
"Anh để tôi lái à?"
"Ừ." Trì Dã hạ cửa sổ xe xuống, nằm nhoài trên cửa sổ vô tội gật đầu: "Tôi không biết lái xe."
Không biết lái xe còn nói đưa cô về nhà!
Không đúng lắm, không biết lái xe thế chiếc xe này sao được lái tới?
Dường như biết Tô Trì Á nghi ngờ, Trì Dã giải thích: "Quý Phi Na đưa tôi tới đây, cô ấy có việc nên đi trước."
Nhưng thật ra là Trì Dã đã đuổi người đi rồi.
Tô Trì Á nổi lên lòng nghi ngờ: “Rốt cuộc anh chạy đến đây làm cái gì, anh không biết...”
“Chỉ cô có việc, còn những người khác thì không có việc à.” Lo lắng Tô Trì Á phát hiện ra điều gì đó, Trì Dã tức giận cắt ngang: “Tôi chính là ân nhân cứu mạng cô đấy, cô nhìn xem đây chính là thái độ đối đáp với ân nhân sao, mau lên xe đi!”
Tô Trì Á đứng bất động một chỗ, tại sao cô lại cảm thấy những lời này nghe quen tai vậy?
Mặc dù Tô Trì Á vẫn còn e ngại về tính cách của Trì Dã nhưng không thể phủ nhận rằng xe của người đàn ông này không tồi.
Điều chỉnh cho cửa sổ ô tô thấp xuống, làn gió nhè nhẹ men theo khe hở phả vào, xa xa có một đám mây lớn màu cam, nếu người đàn ông bên cạnh không nói nhiều như vậy, Tô Trì Á nghĩ tâm trạng của mình có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Trì Dã ngồi nghịch điện thoại: “Tối nay muốn ăn cái gì? Tôi mời cô, coi như thầy trò chúng ta lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm.”
Cô đâu hề hứa sẽ cùng ăn cơm với anh mà?
Ngón tay cô gõ gõ vào vô lăng, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Chẳng lẽ anh không có điều gì muốn hỏi tôi sao?”
“Hỏi cô cái gì?”
“Thì… Hôm nay tôi đã bị đám phóng viên bao vây đó.”
Trì Dã đặt đầu lưỡi áp vào má, cẩn thận lắc đầu: “Không có.”
Sau khi Trì Dã trả lời, không khí trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh chỉ dẫn phương hướng của Quách Đức Cương trong bảng điều khiển.
Tay cầm vô lăng của Tô Trì Á hơi siết chặt, một lúc lâu sau cô mới hỏi: “Rốt cuộc tại sao anh lại chọn tôi làm huấn luyện viên thế? Đừng nói với tôi rằng anh cảm thấy lấy đà bằng bánh trước rất ngầu đấy, hành động đó là chuyện rất phổ biến của bình thường dân đua xe ai cũng biết.”
“Từ năm mười sáu tuổi, cô đã chính thức tham gia vào các cuộc thi và càn quét nhiều giải thưởng lớn ở cả trong và ngoài nước. Trong số các tay đua nữ của Châu Á, cô luôn dẫn đầu, còn trên toàn thế giới cô đứng thứ hai mươi mốt, kỹ xảo điêu luyện của cô không thua kém bất kỳ tay đua nam nào hiện đang hoạt động trên đường đua. Trong một khoảng thời gian rất dài, chỉ cần nghe cái tên “Tô Trì Á” người ta sẽ liên tưởng ngay đến các tay đua nữ.” Trì Dã hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tô Trì Á: “Cô ưu tú như vậy, thử hỏi có lý do gì mà tôi lại không chọn cô cơ chứ?”