Trì dã

Những đám mây lớn bồng bềnh trên bầu trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời nóng cháy chiếu thẳng xuống mặt đất, thiêu đốt nhựa đường trên đường đua đến nóng bỏng. 
 
Trì Dã cầm một tờ giấy A4 trong tay để che đi mặt trời trên đầu, anh đứng ngược sáng nhìn chằm chằm Tô Trì Á.  
 
"Chiếc mô tô này chuyên dùng cho người mới bắt đầu luyện tập, khi độ khó và cường độ luyện tập tăng lên, chúng tôi sẽ tiếp tục thay thế và điều chỉnh linh kiện. Anh có thể lái thử trước để trải nghiệm." 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Trì Á đứng bên cạnh một chiếc mô tô màu đen mờ, cô tiếp tục nói: "Sau khi anh đặt một cái tên cho chiếc xe này, tôi sẽ để các đồng nghiệp trong bộ phận bảo trì sơn cho nó một dấu ấn riêng.”
 
"Đặt tên?" 
 
Câu nói cuối cùng của cô khiến cho Trì Dã hứng thú: “Xe cũng có tên?” 
 
"Đối với những tay đua xe, chiếc xe cũng giống như con người, là đồng đội và người thân của chúng tôi." Tô Trì Á lướt ngón tay dọc theo thân xe màu đen, ánh mắt cô chăm chú và say mê: “Nó xứng đáng được chúng tôi ghi nhớ." 
 
Ánh mắt của Trì Dã nhìn theo chuyển động tay của cô: "Vậy xe của cô tên là gì?"
 
Tô Trì Á dừng ngón tay lại, ánh sáng trong mắt cô mờ đi: "Không liên quan gì đến anh, nghĩ chuyện của mình đi." 
 
"Chậc, lạnh nhạt thật." Trì Dã đi tới, vỗ vỗ vào ghế xe: “Để cho tôi nghĩ xem... Nó đen như vậy, hay gọi nó là ‘Tiểu Hắc’ được không? Không được, nghe giống như tên của một con chó vậy? Cô xem gọi nó là 'Tia Chớp' có phải chuẩn xác hơn không, nhưng mà cái tên này cũng phổ biến quá rồi ... Đua xe nguy hiểm như vậy, hay gọi nó là 'Bình An' cho may mắn? 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Khó chọn quá." Giống như gặp phải nan đề thế kỷ, Trì Dã quay đầu về phía cô, hỏi một cách chân thành: “Nếu để cô bỏ phiếu, Tiểu Hắc, Tia Chớp và Bình An, cô chọn tên nào?" 
 
Đây là vấn đề đáng để rối rắm sao?
 
Tô Trì Á giật giật khóe miệng, cô bắt đầu hoài nghi với trình độ đặt tên như vậy thì làm thế nào mà người này lại trở thành một nhà văn. 
 
“Anh rể!” 
 

Tô Trì Á còn chưa kịp trả lời, tiếng mô tô gầm rú cùng với tiếng hét chói tai từ xa vọng đến gần, giọng nói vui vẻ của một người thiếu niên truyền đến tai. Cô nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói một câu "Nhãi ranh", rồi nhảy lên xe quay đầu sang nói với Trì Dã: "Lên đây, nhân tiện tôi dẫn anh đi một vòng thăm quan câu lạc bộ." 
 
Hiển nhiên, Trì Dã cũng đã nghe thấy tiếng gọi, người vốn chờ mong được cùng Tô Trì Á ngồi cùng một chiếc xe nay lại đứng yên như lão tăng nhập định, nâng cằm chỉ vào hai chiếc xe máy đang ngày càng đến gần, chậm rãi hỏi: "Họ là đồng đội của cô à?"
 
Trong lúc hai người nói chuyện, hai người kia đã tăng tốc phi như bay về phía trước, rõ ràng bây giờ đã quá muộn để trốn đi. Tô Trì Á không còn cách nào khác đành phải "hừ" một tiếng: "Bọn họ đều là một đám hỗn đản, một lát họ có nói cái gì thì anh cũng đừng để trong lòng."
 
“Đương nhiên.” Trì Dã rộng lượng mà cười cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ vừa rồi tiểu đội viên kia hét lên tiếng “anh rể” cũng rất thú vị.  
 
Trong nháy mắt, chiếc xe chạy như bay đã vây Tô Trì Á và Trì Dã ở giữa. Cậu chàng hét to nhất khi nãy cởi mũ bảo hiểm ra trước, khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi, cậu hỏi Trì Dã một cách dứt khoát: “Anh là bạn trai trong truyền thuyết của chị Tô đúng không?” 
 
Trì Dã vẫn bình tĩnh vuốt thẳng mái tóc của mình. Tô Trì Á xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Dã, gầm lên: "Kỳ Nguyên Tịch, cậu có tin không, nếu cậu còn dám nói bậy bạ nữa tôi sẽ xé nát miệng cậu ra!" 
 
Hai tay Kỳ Nguyên Tịch khoa trương ôm lấy ngực: “Anh rể, anh mau mau quản chị Trì Á đi!” 
 
Tô Trì Á không nhịn được nhảy xuống, nhéo má Kỳ Nguyên Tịch, kéo sang một bên.  Thiếu niên lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, liên tục xin lỗi: "Em sai rồi, em sai rồi, là Thạch Đầu rêu rao, là Thạch Đầu nói cho em biết hai người giả làm tình lữ!"
 
Thạch Đầu ở bên cạnh vừa nghe liền cởi mũ bảo hiểm ra: "Này, nhóc con kia, cậu bán đứng đồng đội à!" 
 
"Tôi biết ngay là cậu, huấn luyện thể chất buổi chiều, hai người cậu một người cũng đừng hòng trốn." Lời uy hiếp rốt cuộc cũng có hiệu quả, hai thằng nhóc mới lớn này nghe vậy, quả nhiên không tình nguyện mà ngậm miệng lại.  
 
Tô Trì Á thở hắt ra một hơi, giới thiệu với Trì Dã đang đứng bên cạnh: "Nhóc con này tên là Kỳ Nguyên Tịch, thành viên trẻ nhất trong đội. Tháng trước cậu ấy vừa tròn mười tám tuổi, là người tinh quái nhất trong đội của chúng tôi. "Người miệng rộng đứng kế bên, tung tin đồn nhảm còn nhanh hơn tốc độ mô tô là Thạch Đầu, lớn hơn Nguyên Tịch hai tuổi, thích nhất là xem náo nhiệt."
 
Dù giọng điệu của Tô Trì Á đầy ghét bỏ. Nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ thoải mái, khác hoàn toàn so với lúc sáng, có thể nhìn ra được Tô Trì Á có cảm tình rất tốt với họ. 
 
"Chị Trì Á đang bôi nhọ hình tượng của em." Kỳ Nguyên Tịch bất mãn phồng má.  
 
“Nóng muốn chết, nóng muốn chết, có chuyện gì thì vào trong rồi nói sau!” Thạch Đầu bị hun nóng đến chịu không nổi, nhích mông về phía trước ngồi xuống: “Anh Trì, mau lại đây ngồi với em, chúng ta cùng đi vào phòng huấn luyện trong nhà." ​​
 
Trì Dã liếc nhìn băng ghế sau của Thạch Đầu, lại nhìn Tô Trì Á đang ngồi trên xe máy của chính mình: "Không cần, chị Trì Á của chú vừa nói là sẽ chở anh đi một chuyến.”

 
"Ôi chao, ngọt chết người ta rồi.” Hai cậu chàng nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu với nhau khiến Tô Trì Á lại suýt nhảy dựng lên.  
 
Trước khi Tô Trì Á nổi giận, Thạch Đầu đã nhanh chóng vặn ga, cười nói: "Vậy chúng em không quấy rầy nữa, hai người tiếp tục hóng gió đi. Chị Trì Á nhớ giới thiệu rõ ràng từng ngõ ngách cho anh Trì biết, cứ thong thả không cần gấp gáp đâu." 
 
“Này, Thạch Đầu To, cậu ngứa da phải không." Tô Trì Á tức giận, cúi người nằm sấp trên mô tô muốn đuổi theo ngay lập tức, nhưng lại bị Trì Dã ngăn lại.  
 
“Cô định đi đâu đấy, không phải nói muốn đưa tôi đi dạo sao?” 
 
“Tại sao anh lại cố tình bóp méo sự thật mà nói với họ rằng tôi muốn đưa anh đi hóng gió?” Ban đầu vì sợ mọi người ồn ào, cô mới đưa ra quỷ đề nghị này với Trì Dã. Thế nhưng, cuối cùng người này lại nói thành những lời ái muội như vậy.
 
“Chẳng lẽ không phải cô vừa nói là muốn dẫn tôi đi tham quan câu lạc bộ sao?” 
 
Tham quan câu lạc bộ với lái xe đưa anh đi hóng gió có thể giống nhau à? Huống hồ vì biết hai nhóc con này nói nhiều, vì muốn tránh mặt chúng nên cô mới đưa ra đề nghị này. Hai má của Tô Trì Á đỏ bừng, cô cũng không biết mình bị cháy nắng hay là tức giận nữa. Hiện tại, cô xem như đã biết thế nào là khổ không thể nói thành lời. 
 
Chiếc xe đua vốn chỉ có thể chứa một người, nay lại phải chở đến hai người. Ở phía sau, lồng ngực của người đàn ông áp sát vào lưng Tô Trì Á, cô thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng của Trì Dã khi anh hít thở. 
 
Khoảng cách này quá gần, gần đến mức đã vượt qua giới hạn an toàn, mỗi tế bào trong cơ thể Tô Trì Á đều đang kêu gào "nguy hiểm", lúc này cơ thể cô cứng đờ như một khúc gỗ.  
 
Sau khi nhanh chóng lượn một vòng quanh MFC và giới thiệu một số khu vực huấn luyện chính, Tô Trì Á đỗ xe trong bóng râm, rồi hỏi câu hỏi đầu tiên sau cuộc họp: "Tại sao anh lại giúp tôi?" 
 
Trì Dã dựa vào gốc cây, một cơn gió thổi qua làm bay bay tóc mái trên trán của người đàn ông: "Cô có vẻ là người đặc biệt thích dò hỏi tới cùng." 
 
Tô Trì Á cau mày: "Chẳng lẽ tôi không nên hỏi sao? Đột nhiên lại có thêm một người bạn trai. Mặc dù là giả nhưng ít nhất tôi cũng nên có quyền được biết anh nghĩ như thế nào chứ." Chiến lược quan hệ công chúng được Trì Dã đưa ra là tương kế tựu kế, giả vờ như hai người họ là một cặp. Nếu chỉ không muốn làm xấu hình ảnh của MFC, từ đó làm ảnh hưởng đến đầu tư như Trì Dã đã nói lúc đầu, thì không phản hồi là cách tốt nhất để xoa dịu tình hình hỗn loạn lúc này. Thế nhưng, anh lại đề nghị giả làm một đôi yêu nhau. Việc ghép đôi với Tô Trì Á không mang lại bất kì ích lợi gì cho anh. Nhưng trong giai đoạn nhạy cảm này, Tô Trì Á sẽ nhận được rất nhiều sự ủng hộ của fan CP.
 
Dù sao đi nữa, hai người họ cũng chỉ mới quen biết nhau được hai ngày, Trì Dã thật sự không cần vì cô mà làm đến mức như vậy. 
 

"Có một số việc không nhất thiết phải làm rõ ràng đâu. Chẳng lẽ chưa ai nói cô làm việc quá nghiêm túc sao? Trên đời này nào có nhiều lý do như vậy, muốn làm thì cứ làm thôi." 
 
Giọng nói của Trì Dã hoàn toàn trùng khớp với một giọng nói khác trong trí nhớ của cô. Khi đó, cô mới gia nhập câu lạc bộ MFC, vì là tay đua nữ duy nhất trong đội mà phải chịu rất nhiều tranh cãi. Lúc ấy, cô bị tầng tầng lớp lớp dư luận công kích và cũng không được xem trọng, lúc bị tin đồn làm cho khổ sở, tổn thương nặng nề, cô cũng đã từng hỏi đồng đội Kay lý do tại sao.  
 
“Vì sao trên đời này lại tồn tại loại người như vậy, bọn họ thậm chí còn không biết tôi là ai, chỉ nhìn vào giới tính liền nhận định tôi không thể làm được.” 
 
Lúc đó, Kay đã trả lời như thế nào?  
 
Cậu ấy nói: "Trên đời làm gì có rất nhiều lý do đến thế, Trì Á, nhân sinh không thể quá minh bạch. Nếu cậu cứ nhất quyết phân định rõ ràng, cuối cùng sẽ chỉ làm tổn thương chính mình thôi." 
 
Mà mọi chuyện đều không thể nói trước, người đã từng an ủi cô nay lại bị chính cô làm thương tổn.  
 
Trong lúc nhất thời dâng lên quá nhiều cảm xúc, Tô Trì Á nheo mắt lại và nhìn thật sâu vào Trì Dã. Thông qua Trì Dã, cô tựa như nhìn thấy được Kay.  
 
“ ‘Cảm ơn’ dường như tôi đã nói quá nhiều lần với anh trong mấy ngày nay, nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn  anh." 
 
Vẻ mặt của Tô Trì Á quá chân thành và tha thiết, khiến Trì Dã không được tự nhiên sờ sờ mũi. Nếu Tô Trì Á biết rằng nhiệt độ của vấn đề này nguyên bản không cao như vậy, là anh tiêu tiền mua hot search để thêm một phen bùng nổ, không biết cô có còn cảm ơn anh nữa không.
 
Trì Dã ho một tiếng: “Đừng khách sáo như vậy, từ nay về sau cô sẽ là thầy của tôi, giúp thầy của mình là chuyện nên làm.” 
 
Những lời này đã nhắc nhở Tô Trì Á, vào lúc này cô tựa hồ cũng không thể làm được gì cho anh, nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn biểu đạt lòng cảm kích, thì trợ giúp Trì Dã nhanh chóng thực hiện ước mơ đua xe vẫn thiết thực hơn.  
 
Vì vậy, cô gật đầu thật mạnh: “Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức vì nguyện vọng trở thành tay đua của anh.” 
 
Trong phòng nghỉ dành cho tuyển thủ, Trì Dã ngồi trên ghế sô pha, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ không thể tin được.  
 
"Kiểm tra thể lực?" Trì Dã nghi ngờ mình nghe lầm, ngoáy ngoáy lỗ tai: " Tôi cũng không phải đi tham gia thế vận hội Olympic, chỉ học lái xe thôi, sao còn phải làm kiểm tra thể lực gì nữa." 
 
“Đua xe cũng giống như tất cả các môn thể thao cạnh tranh, có yêu cầu rất cao đối với tố chất thân thể." Tô Trì Á mặt vô cảm như người máy, cầm bút bôi bôi vẽ vẽ trên giấy: "Anh không cần lo lắng, đây cũng không phải là một hạng mục phức tạp. Lần kiểm tra này là để ghi lại số liệu ban đầu, thuận tiện cho việc lập kế hoạch huấn luyện cho anh sau này." 
 
Tuy rằng, Tô Trì Á nói rất đơn giản, nhưng Trì Dã không hề thở phào nhẹ nhõm, ngược lại, mặt anh như bị viết lên mấy chữ sắp không xong rồi.  
 
Anh đã không tập thể dục trong một thời gian dài kể từ khi tốt nghiệp. Là một nhà văn chuyên nghiệp, mỗi ngày anh đều ở lì nhà, sinh hoạt trong hạnh phúc. Ai có thể ngờ rằng hôm nay lại bị lôi ra ngoài hành quyết công khai trước mặt Tô Trì Á, anh đột nhiên có một loại cảm giác trở lại trường đại học bị cưỡng chế vận động.
 

Tô Trì Á đưa cho Trì Dã một phần của bản danh sách được ghi trong tay cô ấy: "Đây là hạng mục lát nữa sẽ kiểm tra." 
 
Trì Dã nhận lấy, nhanh chóng bỏ qua phần thông tin cơ bản trước đó như chiều cao và cân nặng, nhìn thẳng vào dòng chạy 1500 mét đường dài, chạy vòng quanh 50 mét, kéo xà một phút... 
 
Cái này mà gọi là đơn giản?
 
Lông mày Trì Dã nhăn đến độ có thể kẹp chết một con muỗi, suy nghĩ hồi lâu, anh không nhịn được nói: “Tất cả những thứ viết bên trên đều phải kiểm tra trong hôm nay sao?” 
 
“Đúng vậy, bây giờ trời rất nóng, chạy bộ buổi tối sẽ không quá vất vả.” Tô Trì Á gật gật đầu: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành sơ bộ công việc sớm hơn, để anh có thể sớm bắt đầu được đào tạo chính thức." 
 
"Thực ra ... không cần phải vội như thế." Trì Dã phủi tờ giấy trong tay, cố gắng làm cho biểu cảm của mình trông tự nhiên hơn: "Cô xem, thời gian không còn nhiều, tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị quần áo và giày thích hợp, nếu không thì..." 
 
"Tôi đã chuẩn bị chúng cho anh từ lâu rồi. " 
 
Tô Trì Á cuối cùng cũng nở một nụ cười, lấy từ trong kho chứa đồ ra một bộ đồng phục huấn luyện và giày thể thao mới tinh: "Đây là đồng phục huấn luyện được đặt làm riêng cho đội của chúng tôi. Tôi đã liên hệ với quản lý của anh, cô Quý, để hỏi về số đo của anh trước. Anh có thể đến phòng thay đồ ngay bây giờ."
 
Trì - giống như một tác phẩm điêu khắc - Dã cầm đồng phục huấn luyện: "..." 
 
Chết có cảm giác như thế nào?
 
Là cảm giác ngột ngạt khi hít thở dồn dập không thông, là cảm giác đau đớn cùng với buồn nôn khi tim đập nhanh, là khi tay chân trở nên nặng nề và chậm chạp.
 
Lúc này, Trì Dã cảm thấy mình dường như đang cận kề với cái chết.  
 
Trong suốt thời gian dài trôi qua, Trì Dã đã lặp đi lặp lại, tự hỏi về mấy vấn đề giống nhau. 
 
- Anh là ai? Anh đến từ đâu? Bây giờ anh đang làm cái quái gì vậy?  
 
Trì Dã sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai cái chân mảnh khảnh giống như hai chiếc đũa nhựa không chịu được mưa gió, cả người lung lay sắp đổ, còn đâu vẻ kiêu ngạo bắt chéo chân lúc ban ngày. 
 
"Anh rể, cố lên!" 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận