Tri Huyện Bị Ép Gả Lấy Chồng

"Đại nhân đợi thăng chức nha, Thị Lang đại nhân đạt đến một trình độ nào đó rồi, hắn nhất định sẽ đề bạt đại nhân lên kinh làm đại quan, đến lúc đó đại nhân cũng đừng quên mang thuộc hạ cùng đi."

"Hảo hảo hảo, nếu có một ngày như vậy mà nói." Nàng thuận miệng đáp ứng, dù sao nhất định không có ngày như vậy, sư gia chậm rãi chờ a.

Hà Nhất Vấn cao hứng được gống như đã được thăng chức đến kinh thành, như dung cánh mà bay trở về nhà.

Giang Yên Hồng một mình ngồi trong chốc lát, một loại buồn bực như sương mù chậm rãi phiêu chạy lên não, rõ ràng cưỡi lấy ngựa đi ra ngoài giải sầu, từ từ ra khỏi thị trấn, chẳng có mục đích mà đi về phía đồng ruộng.

Ai, nghĩ cũng biết rồi, lâu như thế không có trở về hắn hẳn là cùng công chúa đi Lĩnh Nam rồi, trên đường đi khanh khanh ta ta, sau này trở về thuận lý thành chương ( hợp lý) ở cùng nhau, nhanh chóng nở mày nở mặt làm Phò mã gia của hắn đi.

Hắn sẽ không trở về rồi.

Như vậy cũng tốt, nàng rốt cuộc không cần ngại hắn nhiều chuyện, sợ hắn trêu cợt, cũng không cần lo lắng bị hắn vạch trần thân phận, càng không cần phải hao tâm tốn sức đi đoán hắn là đàn lang, hay là đàn khanh, dù sao hắn và nàng không có vấn đề gì rồi, chính là......

Chính là tại sao? Tại sao tại thời điểm cuối cùng có thể hoàn toàn thoát khỏi cái phiền toái này, nàng thậm chí có loại cảm giác không nỡ? Lão cảm thấy trong nội tâm bị cái gì gì đó lôi kéo.

Trong lúc bất tri bất giác, Giang Yên Hồng đi đến đường lớn giữa các cánh đồng, lão phu phụ ở quán trà ven đường không biết nàng là Huyện lệnh, xem như khách nhân bình thường nhiệt tâm bắt chuyện, nàng xuống ngựa uống chén trà nóng, nghỉ ngơi một chút.

"Đại thúc, đại thẩm, từ nơi này đến gần Trường An mất bao lâu?"

"Cưỡi ngựa nửa ngày là đến nơi, đi bộ đại khái mất một ngày." Đại thúc hảo tâm nói: "Tiểu ca, ngươi muốn đi Trường An sao? Trời cũng sắp tối, nếu không vội ngày mai hẵng đi a."

"Không có việc gì, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút." Nàng ngồi ở bên cạnh quán trà, thảnh thơi nhìn thương lữ cùng người đi đường vãng lai.

Phương xa bụi đất tung bay, có người cưỡi ngựa nhanh hướng tới bên này, đến khi thân ảnh tiến vào tầm mắt, nàng kinh ngạc ngồi thẳng người, tiếp theo đứng lên, nửa thân người cơ hồ muốn thò ra ngoài quán trà.

"Mộ Thiên Tú?!"

"Giang huynh?!" Mộ Thiên Tú đang cưỡi ngựa tốc hành liền ghìm chặt dây cương, lăn xuống ngựa, không thể chờ đợi được mà vọt tới phía trước nàng.

Nàng mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn không chớp mắt, nhìn hắn há mồm thở dốc, bộ dạng toàn thân mồ hôi đầm đìa, giống như rất vội vàng đi một đoạn đường rất dài.

"Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải cùng công chúa đi Lĩnh Nam sao?"

"Ai nói vậy! Ta chỉ là có chút sự tình phải ở lại trong kinh."

Hắn vốn là muốn đi tìm đại ca tính sổ, đi đến nửa đường đột nhiên nhớ tới tiểu tử này, tưởng niệm càng không thể cứu vãn. Nhịn không được liền giục ngựa chạy trở lại Lam Điền, không nghĩ tới sẽ gặp gỡ trên đường lớn ở cánh đồng, hắn thật sự trất là cao hứng."Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi đang ở đây chờ ta sao?"

Mặt nàng nóng lên, thề thốt phủ nhận, "Ta chỉ đi ngựa ra tùy tiện dạo."

"Như vậy còn chạm mặt nhau, chúng ta thật đúng là có duyên."

"Ai có duyên với ngươi? Nói chuyện luôn không đứng đắn như thế, thiệt là." Nói ra cũng kỳ quái,tuy mắng như thế, nhưng sương mù bao phủ trong lòng tự dưng tản mát hết, tâm tình lập tức như trời quang mây tạnh.

Mộ Thiên Tú đem ngựa giao cho đại thúc quán trà, kêu rượu đục ( rượu chưa lọc) cùng chút thức ăn, vì nhau rót đầy chén rượu, tâm tình vui sướng uống một hơi cạn sạch.

"Còn đau không?" Nàng quan tâm nhìn chân phải của hắn một chút.

"Toàn bộ đều tốt lắm, Giang huynh không cần để trong lòng."

Hắn quan tâm hỏi tất cả sự tình lớn nhỏ phát sinh trong một tháng này ở Lam Điền, nàng cũng không thấy phiền báo cáo từng cái, hai người tán gẫu cho tới mặt trời về đằng tây, lão phu thê ở quán trà vẻ mặt khó xử nói cho khách nhân bọn họ muốn đóng quán rồi, họ mới dắt ngựa, rời đi quán trà.

Hắn quay đầu nhìn về phía Trường An, nghĩ nghĩ, hay là ngoan ngoãn trở về tốt hơn, nếu đại ca thật sự chạy tới Lam Điền tìm phiền toái, đến lúc đó chẳng những Lỗ Ba Đao ở thế khó xử, thân là Lam Điền Huyện lệnh Giang Thanh Mặc chỉ sợ cũng sẽ vô duyên vô cớ bị liên quan đến.

"Ta nên trở về Trường An rồi, ta tại Quận Vương phủ còn có chút sự tình chưa làm xong xuôi."

"Cái gì? Ngươi phải về Trường An?" Nàng không thể tin được kêu lên.

"Không có biện pháp, có chút việc."

Hắn ngoái đầu lại nhìn khuôn mặt làm cho hắn thực sự không có biện phá, làm hại hắn hoài nghi mình có phải là yêu mến nam nhân thật hay không, làm hại hắn không biết nên làm sao cầm giữ loại tình cảm mập mờ này, làm hại hắn trở nên không giống chính mình.

Lại là loại ánh mắt ôn nhu, ánh mắt giống như xem thấu nàng là nữ nhân, nàng khẩn trương nuốt nước miếng, tâm trạng vốn bình lặng nhảy dựng lên.

"Giang huynh, ngươi...... Ngươi...... Cái kia......"

"Ta, ta thế nào?" Có chuyện gì nói mau, không cần phải ấp a ấp úng, làm hại nàng nôn nóng muốn chết.

Hắn rất muốn phun ra thật nhanh, chính là lời nói mắc kẹt tại yết hầu, thế nào cũng nói không ra miệng, mặt hắn đỏ lên, từ túi tiền bên hông xuất ra một vật nhét vào trong tay đối phương.

Nàng xem ngọc bội trong tay dùng thượng đẳng Bạch Ngọc khắc thành, liếc mắt một cái, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, "Đây là......"

Đồng tâm kết, hai người mang tại thắt lưng, đồng tâm kết trong mơ, đây là vật đính ước nha! Giang Yên Hồng bưng lấy đồng tâm kết nóng phỏng tay, sợ đến không biết làm như thế nào cho phải.

"...... Ta hi vọng ngươi nhận lấy."

"Ta, ta, ta không thể nhận, không thể......"

Mộ Thiên Tú chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt đau đớn, xấu hổ cắn răng một cái, xoay người nhảy lên lưng ngựa, hướng Trường An thẳng tắp chạy đi.

Nàng sợ hãi xấu hổ rối loạn mà bưng lấy đồng tâm kết, giật mình thất thần nhìn bụi đất tung bay phương xa.

*** Đồng tâm kết: tín vật đính ước của nam nữ thời xưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui