Tri Kỉ Trọn Đời [ Hi Trừng ]

Ngày đưa Giang tông chủ về Liên Hoa Ổ, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đau lòng cực hạn, thức trắng đêm trông hắn, trong lòng Lam Hi Thần xuất hiện cảm xúc quái dị. Đại khái, là ghen tỵ. Ghen tỵ hắn có người vì mình không màng sống chết, lại có huynh đệ quan tâm. Trong ghen tỵ, còn có chua xót...

Tuy vậy, thứ độc chất này nhanh chóng biến mất vô tung, chưa hề lộ ra ngoài mặt. Trạch Vu Quân vẫn là Trạch Vu Quân trăng thanh gió mát, minh châu chiếu thế.

-" Đại ca, huynh có chuyện muốn nói với ta sao?"

Y quay đầu lại, đối diện cặp mắt hắc diệu thạch của Ngụy Vô Tiện, có chút giật mình. Vị đệ phu này của hắn, dung mạo xuất thần, thông minh tuyệt đỉnh. Một mình đi cầu độc mộc, lại đạt được thành quả khiến người người ghen tỵ. Từ thuở thiếu thời, Lam Hi Thần đã rất thưởng thức, còn từng trộm nghĩ, kẻ như vậy nếu sở hữu một chút dã tâm, nhất định cả tu chân giới hiện tại đã mang tên hắn. Chẳng qua không rõ may mắn hay đáng tiếc, từ đầu chí cuối đều không hề có.

Nhưng một khi đã động đến thân nhân của Ngụy Vô Tiện, vậy cứ xác định đi...

Trạch Vu Quân nói sơ qua về tình hình, chẳng qua, đã thay đổi kết cục. Y không thường nói dối, là gia giáo hay bản tính cũng được, song, y biết cách khiến người ta tin vào những điều mình nói. Kỳ thực, không quá khó khăn.

Ngụy Vô Tiện gật đầu, từ biệt huynh trưởng. Hắn đoán ra cái gì, Lam Hi Thần không rõ, y chỉ đơn thuần thở phào nhẹ nhõm. Lời hứa với Ngu Tử Phong, y chắc chắn sẽ giữ. Vô thức xiết chặt vật trong lòng bàn tay, bạc lạnh làm y thanh tỉnh đôi chút. Thứ này, còn có bảo bối trong túi càn khôn phong ác, thật đau đầu. Đã lâu rồi, Lam Hi Thần không có đau đầu như vậy...

Không ngoài ý muốn, chiều hôm ấy, Giang Vãn Ngâm mời y đến thư phòng, bảo là có chuyện muốn nói. Trạch Vu Quân hơi thắc mắc, dù sao giữa y và hắn, cũng chẳng có gì để luận bàn. Cứng nhắc hành lễ qua lại, quả nhiên Giang Trừng liền đi thẳng vào vấn đề:

-" Tử Phong nàng, nàng có nói nói gì với ngài hay không?"

Số ít lần trong đời, Lam Hi Thần quẫn bách. Đổi lại y của thường ngày, nhất định có gì nói nấy, ngay thẳng quang minh, không một chút che dấu. Thậm chí, còn có thể ôn hòa nhàn nhã an ủi vài câu, làm dịu đi tình hình căng như dây đàn trước mắt. Nhưng Lam Hi Thần của hiện tại, nửa chữ cũng không thốt ra được. Có lẽ là trong thời gian ngắn, y không nghĩ nổi một câu trả lời như với đệ phu. Cũng có lẽ, thần sắc trên mặt Tam Độc Thánh Thủ nổi tiếng lạnh lùng sắt đá, thật sự quá mức bi thương...

Y lặng lẽ đến bên, đặt vào lòng bàn tay hắn viên Xích Luyện Ngọc trong truyền thuyết. Dưới ánh sáng nhu hòa, thứ bảo vật kia không khác gì minh châu bình thường, thản nhiên như nàng công chúa chìm vào giấc ngủ. Nhưng đối với Giang Trừng mà nói, nó chính là kỷ niệm cuối cùng hắn có thêt nắm giữ.

-" Vậy là nàng không cần ta nữa, một chút cũng không cần..."

Lam Hi Thần nhìn hắn giữ ngọc trong tay, đáy mắt ráo hoảnh không rơi nổi giọt lệ, trông hắn chìm vào nỗi chia ly nơi miền đất xa mờ, đột nhiên cảm thấy bản thân thật thừa thãi. Đành hành một cái lễ, thận trọng nói:

-" Giang tông chủ, cáo từ..."

.

Đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hàn thất như cũ vẫn sáng ánh đèn.

Đã qua giờ Hợi từ lâu, có điều, Lam Hi Thần trằn trọc chưa ngủ. Công văn ít nhiều đã được giải quyết, phần còn lại thì chẳng gấp lắm. Thứ khiến y đau đầu, chính là tờ giấy Tuyên trải trước mặt. Y có ý gửi thư cho Giang tông chủ.

Ngụy Vô Tiện còn ở Liên Hoa Ổ, tâm đệ đệ hiển nhiên để vào chuyện thành thân, Lam Hi Thần buộc phải thay thúc phụ xử lý việc trong gia tộc. Kỳ thực, đó vốn là trách nhiệm của y, chẳng qua nhiều năm như vậy, hình như đã thành thói quen ỉ lại. Tóm lại, bận bịu như vậy, y muốn đến Vân Mộng khám lại lần nữa, cũng thật khó khăn. Vết thương trên người hắn không nặng không nhẹ, vẫn cần chăm sóc cẩn thận. Nghĩ cẩn thận, hạ bút liền thành văn. Y còn gửi kèm vài loại thảo mộc lành tính ở Cô Tô, hy vọng Giang Tông chủ sẽ nhanh chóng lành bệnh. Chung quy, Ngu Tử Phong đến khi nhắm mắt trằn trọc duy nhất bình an của hắn...

Đêm khuya, vẩn vơ vào giấc mộng, chợt cảm thấy khâm phục Giang Vãn Ngâm. Cùng là tông chủ, y còn có gia tộc chống lưng, bên cạnh là thúc phụ và Vong Cơ, chưa kể huynh đệ bằng hữu, mà hắn, từ đầu chí cuối, chỉ một mình.

.

Lam Hi Thần gửi một phần quà nhỏ, bất quá, không nghĩ đến nhận lại đại lễ từ Giang Gia. Lúc cầm danh sách quà tặng Lam Tư Truy đưa, chính y cũng nghĩ có phải hay chăng mình nhìn nhầm. Lam Cảnh Nghi vô cũng thành thật hỏi, như thế này rốt cuộc là chúng ta cưới Ngụy Vô Tiện về hay gả Hàm Hàm Quang Quân sang bên đó? Khó trách thằng bé này lại suy nghĩ như vậy, bởi lẽ thứ y đem tặng, chẳng qua là chút dược thảo, nhưng còn lâu mới đến mức quý giá ngàn vàng, càng không phải tiên dược khó cầu gì. Nhưng những gì nhận được, dù có tiền chưa chắc đã như ý nguyện. Giang tông chủ này, quả thật bên ngoài hào phóng, bên trong lại kiêu ngạo bất tuân, một chút cũng không muốn mắc nợ kẻ khác.

Trạch Vu Quân chợt nhớ về chuyện xưa trên chiến trường Xạ Nhật. Lúc đó Ngụy Vô Tiện lấy sức một người địch trăm ngàn kẻ khác, thường lập đại công, dẫn đến không ít lời xì xào khó nghe. Có lần thương tích nặng, được Vong Cơ đưa về doanh trướng, người đã hôn mê mất ý thức. Lập tức sáng hôm sau, phần lễ vật long trọng được đưa đến trước trại của nhà họ. Khó tin hơn, Giang Vãn Ngâm còn thật sự cúi đầu tạ ơn với nhị đệ. Về phía đương sự, tuyệt nhiên không thấy mặt.

Dĩ nhiên, khi đó y vốn không ở, là mãi về sau nghe kể lại. Mục đích chủ yếu là để lên án Di Lăng Lão Tổ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát, đáng phỉ nhổ trăm dặm. Chẳng qua hiện tại nghĩ lại, kẻ trọng sĩ diện như Giang tông chủ lại chấp nhận khom lưng vì huynh đệ, đủ thấy hắn xem nặng tình cảm đến mức nào. Phút chốc, hảo cảm trong lòng Lam Hi Thần tăng lên không ít.

Phải biết, y từ trước đến giờ công chính liêm minh, đối xử với người lúc nào cũng ôn nhu hữu lễ. Tuy nhiên, y cũng không phải thánh nhân, càng không phải không biết thế nào là hỉ nộ ái ố. Về địch ý mà nói, Trạch Vu Quân cực kì mẫn cảm. Y vẫn biết, Giang Vãn Ngâm "hận" nhị đệ. Chữ này dùng tuy nặng, hắn cũng chưa từng thật sự làm cái gì tổn hại đến Lam Gia hay bản thân Vong Cơ, nhưng rõ ràng trong lòng hắn, Vong Cơ không thoát khỏi liên quan đến diệt môn Giang Gia. Hơn nữa, hắn không chính tay giết chết Ngụy Vô Tiện. Song, cái chết của đệ phu năm đó, thật sự có phần trách nhiệm của hắn. Đối với kẻ là nguyên do khiến đệ đệ thương tâm tuyệt vọng lâu như vậy, Lam Hi Thần cũng chẳng thể làm ngơ.

.

-" Ta muốn đến Vân Mộng một chuyến, bàn công chuyện với Giang tông chủ, tiện thể thăm nom vài địa phương gần đây."

Y nói ra câu kia, chén trà trong tay thúc phụ khẽ run lên, khuôn mặt lộ nét kinh hỉ. Ông gật đầu, vừa ý đáp lại:

-" Đây là việc tốt. Tứ đại thế gia này đã khác, chỉ có Giang Gia như cũ đứng vững không suy. Tông chủ nên cùng hắn bàn đối sách cho những ngày tháng sắp tới. Sau đó, ra ngoài tản bộ, cũng là việc tốt."

Lam Hi Thần cung kính cúi đầu nghe ông, cười nhẹ:

-" Vậy phải nhờ thúc phụ thay ta chu toàn việc trong gia tộc..."

Lam tiền bối vuốt râu, cảm thấy đồ đệ ông tâm đắc đã trở lại.

Từ Cô Tô, y ngự kiếm thẳng đến trạm dịch Vân Mộng. Phiên chợ sáng đã vãn, thưa thớt người qua kẻ lại. Lam Hi Thần hạ xuống, thong dong đi bộ vào cổng Liên Hoa Ổ. Con đường có hơi xa hơn trong kí ức của y, cũng có thể, Trạch Vu Quân đã bế quan quá lâu rồi...

Giang Vãn Ngâm đang ở giáo đường huấn luyện cho môn sinh, y được gia phó thỉnh đến đại sảnh, lễ nghi đầy đủ. Cảnh vật lấy liên sen làm chủ đạo, sắc gỗ nhu hòa vừa nên thơ tao nhã, lại phảng phất nét mềm mại đất Vân Mộng. Duy nhất thiếu, là hương thơm nhè nhẹ như có như không trong thư phòng của hắn.

Lúc gặp mặt, y để ý thấy thái độ Giang Vãn Ngâm không thoải mái lắm, rõ ràng tương đối bài xích sự hiện diện của y. Tuy vậy, nói đến chính sự, lại cực kì nghiêm túc. Lam Hi Thần chợt có điểm buồn cười, thậm chí vô thức thể hiện ra ngoài mặt. Tâm phòng bị của người này quá nặng, nặng đến mức khiến đối phương ngộp thở. Nhưng chẳng hiểu sao, y đột nhiên muốn kích thích nó ra, xem xem bộ dạng hắn vì mình phát khùng sẽ là như thế nào?

Chạng vạng, thấy trời ngoài đã sắp xụp xuống, hai người tạm ngừng. Sự thể không thể ngày một ngày hai là xong, mệt mỏi lâu như thế, y và hắn cũng chưa cuồng công việc đến mức tự hành hạ bản thân. Giang tông chủ đứng dậy, rõ là không hy vọng đối phương là y đây ở lại, song vì lễ tiết, đành hạ cố đưa ra lời mời. Lam Hi Thần nhìn hắn, thú vị trong lòng trào lên lần nữa, suýt chút mặt dày nhận lời. Chẳng qua, nghĩ kỹ lại, liền từ chối. Quan hệ đôi bên, chưa đến mức có thể tùy tiện hành động, về tình về lý đều không được...

.

Từ biệt Giang Vãn Ngâm, Lam Hi Thần không trực tiếp về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Giam mình lâu như vậy, y nên nhân nhượng bản thân trốn việc một phen.


Còn sống quản chi chuyện khi chết
Phong lưu bao lâu hay bấy lâu...

Trạch Vu Quân chợt nhớ đến dòng thơ rất mực ngông cuồng mình vô tình đọc được. Nói vô tình, bởi Vong Cơ dù lâm vào hôn mê sâu cũng chưa từng buông tay. Luận nét chữ cùng độ bất cần đời đầy sức sống thiếu niên, ngoài Ngụy Vô Tiện, y thật sự không nghĩ ra ai khác. Người như vậy, bảo đệ đệ y sao không trầm mê cho được.

Lại nghĩ, thế gian này có ai không khinh cuồng? Cuối cùng, vẫn chẳng thể tùy tâm tiêu sái, cố gắng khắc chế bản thân cho hợp lòng thế nhân. Vong Cơ là thế, cả y và hắn cũng chẳng thoát. Chỉ có một Ngụy Vô Tiện, dùng mạng táng thiên lương...

Miên man lâu như vậy, trời sẩm tối từ lúc nào. Phía sau, thuyền chài thu lưới, tiếng lanh canh vang khắp cả vùng sông nước Vân Mộng. Hỏa đăng bập bùng chiếu sáng, phiên chợ đêm rộn ràng người qua kẻ lại. Chút vui tươi reo vào lòng Lam Hi Thần rốt cuộc đâm chồi nảy lộc, chậm rãi đơm hoa kết trái. Y theo đoàn người xuôi bến nước, thật tâm hy vọng tận hưởng trọn vẹn cảnh đẹp chốn nhân gian.

-" Công tử, công tử, mua mứt quả cho nương tử đi."

Trạch Vu Quân bật cười. Y không có nương tử, cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng chẳng hiểu sao lúc bấy giờ, trong tâm trí chợt thấp thoáng vạt tử y. Tuy rằng rất kì quái, Giang tông chủ hẳn chắc không hiếm lạ gì thứ đồ này, y vẫn gửi tặng một phần đến Liên Hoa Ổ. Còn thầm tưởng tượng, phải chăng nhận quà này, Giang tông chủ sẽ cười khẩy y ngu ngốc phát rảnh rỗi. Rồi đột nhiên phát hiện, y hiếm khi thấy hắn cười bao giờ. Dù có, nơi đáy mắt vẫn như cũ vương đầy bi thương.

Lam Hi Thần hiện tại tuyệt đối không ngờ được, hành động tùy hứng ngàn năm có một của mình đã chọc tới cái gì. Càng không ngờ, chấp niệm kiếp này, chính là từ đó mà ra...

.

Trạch Vu Quân hồi Cô Tô, không nghĩ đến lần nữa nhận được lễ tạ. Nếu khi trước khiến người khác rớt tròng mắt vì độ xa xỉ thì bây giờ, môn sinh thiếu điều chảy nước miếng, theo nghĩa đen, vì những đặc sản của Vân Mộng. Ngụy Vô Tiện rất thoải mái, trước ánh mắt tò mò đầy thèm thuồng của tiểu bối, ung dung rút một túi hạt, xé vỏ bỏ vào miệng.

- " Ai nha, ai nha nha..." - Đệ phu bỗng lớn, trong mắt đầy ngạc nhiên, đẩy sang bên cạnh. Vong Cơ đứng đó, lo lắng đạo lữ bị làm sao, nhưng vẫn ăn ý đỡ lấy đồ được đưa, hoàn toàn không xem kính lão đắc thọ đại ca ra gì. Phi thường tự nhiên vào miệng, tuy không khoa trương như Ngụy Vô Tiện, song lấy tư cách máy đọc đệ đệ mấy chục năm của Trạch Vu Quân, đại khái chính là "Hảo"!

Dàn môn sinh bị hai người này kích thích tột độ, thiếu chút bỏ hết gia giáo ào ào ăn vạ. Y thương tình, chia cho tụi nhỏ mỗi đứa một ít, bản thân cuối cùng lại chẳng còn túi nào. Định sang xin vợ chồng nhị đệ, rốt cuộc nhìn đến lại có cảm giác no ứ cổ. Hài, Trạch Vu Quân y cuối cùng cũng hiểu cảm giác của thúc phụ, cay mắt cay tai. Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn là nên thêm vài điều lệ nữa đi...

May là, Ngụy Vô Tiện vẫn còn chút lương tâm, dẫu là chén hết sạch không còn một mống, ít nhất vẫn để lại vài thông tin hữu ích:

-" Đại ca, người được ai tặng hạt sen này vậy? Có phải từ Vân Mộng không?"

-" Đúng thế, có gì chăng?"

-" Cũng chẳng phải vấn đề lớn. Nhưng mà thứ này rất khó ăn được, chúng ta hưởng lộc ké của huynh rồi."

-" Là Giang tông chủ có lòng."

-" Xì, hắn là đại keo kiệt. Ta nói huynh biết, tên đó thích hạt sen bọc đường này cực kì, cho dù ta xin đứt lưỡi, cũng chưa chắc... Á á á, Lam Trạm, đợi với!"

Bất quá nói nửa chưa đã chạy mất hút, khiến tò mò trong lòng Lam Hi Thần vốn không có mấy bị đẩy lên tột độ. Đành lấy giấy bút ra, viết bức thư cảm tạ. Tiện thể, hỏi xin chút ít hạt sen, có xấu hộ lắm không nhỉ? Chậc, mất mặt quá!

Rồi thì, cái truyền thống đưa thư tặng quà giữa Cô Tô và Vân Mộng chẳng biết lúc nào được dựng nên. Lúc thì y tìm tòi được ít bảo vật hiếm lạ, thậm chí chỉ cần đặc biệt hay đẹp mắt, sẽ mời hắn xem qua một chút. Mà Giang Tông Chủ, nhất định không thiếu nữa phần lễ, hồi đáp tử tế. Đâm ra, đám con cháu hai nhà, nhất là con cháu Vân Thâm vốn bị quản nghiêm thường mong ngóng người của Liên Hoa Ổ đến chơi cực kì. Bởi lẽ trong ấn tượng của họ, chỉ cần là bên kia đưa đến, nhất định có đồ ngon để ăn, thứ để chơi vui hay ít nhất là chuyện hay để hóng. Thêd nên, vui vẻ chẳng khác nào chờ mẹ đi chợ về...

.

Giang Vãn Ngâm đưa đệ tử đến Kinh Sở săn đêm, nghe nói là đích thân ra tay hàng phục con quái dữ. Trạch Vu Quân cùng nhóm môn đệ khởi hành ra ngoài, vô tình mà hữu ý gặp mặt, rồi chung tay giúp sức. Yêu tà này đúng là có chút bản lĩnh, nhưng cũng đến thé thôi. Đối mặt với hai đại tông chủ, chỉ đành giơ chân chịu trói.

Trở về, lần này hắn thật tâm mời nhóm y ở lại Liên Hoa Ổ, y cũng vui vẻ bằng lòng. Quan hệ hai bên, cơ bản cũng không đến mức ở lại nhà đối phương mà thấy ê răng nữa.

Chiều hôm đó, Lam Hi Thần được quản gia Ngu Tử Thành mời đến Tây Viện, nói là dùng bữa với tông chủ nhà mình. Tùy rằng, đã lường trước, song lúc thấy một mình Giang Vãn Ngâm ngồi bên thủy đình, y vẫn có phần không ngờ. Bằng hiểu biết của y, hắn sẽ không tùy tiện bày ra tư thái thoải mái như vậy trước mặt người khác. Trong đó có y...

-" Giang tông chủ..."

Y hướng hắn làm đại lễ, đoạn thong dong đứng thẳng dậy, tầm mắt thu vào cảnh vật trong đình. Sắc màu nhu hòa, vấn vít hương liên sen thanh nhã, như có như không, khiến lòng người cũng nhẹ nhàng thư thái phần nào. Giang Trừng nửa ngồi nửa nằm trên tràng kỉ, đôi mắt khép hờ, thả hồn vào vô định...

-" Năm đó, sau khi cứu ta khỏi tay lũ Ôn Cẩu, chính nàng đã cõng ta về doanh trại. Không dám phi thiên ngự kiếm vì sợ bị lộ, gần chục dặm đường, tiểu cô nương gầy yếu như vậy, thương tích trầy trụa vẫn bảo hộ ta an toàn.

Nàng theo ta từ Sùng Dương đến Lô Thành, từ chiến địa đến rừng thiêng núi độc, bất kể là chiến đấu sa trường hay mấy việc lặt vặt linh tinh trong cuộc sống, Tử Phong đều thay ta chu tất. Nuông chiều đến độ, khiến ta bất giác quen thuộc với sự hiện diện của nàng, quen có nàng ở cạnh bên.

Lúc vây quét Loạn Táng Cương lần thứ nhất, cũng là lần đầu tiên nàng đối nghịch ta. Nàng cầu xin ta đừng đi, thậm chí còn ngăn cản ta xuất binh. Ta tức giận phạt trượng nàng, rõ ràng biết môn sinh khách khanh trong nhà đối nghịch nàng, vẫn mặc kệ bọn chúng làm càn, khiến nàng suýt tàn phế. Ngươi biết nàng nói gì không? Nàng nói, tông chủ, ta chưa từng đối nghịch người. Bất kể người như thế nào, ta đều có thể chấp nhận. Người muốn đốt nhà, ta giúp người châm lửa. Người muốn đốn cây, ta thay người tìm rìu. Thậm chí, kể cả giết kẻ khác, ta sẵn sàng giúp người mài dao. Cùng lắm xuống hoàng tuyền, ta bồi người nơi địa ngục. Chỉ là, ta không hy vọng người thương tâm...

Tử Phong ấy, sáng suốt hơn ta và Ngụy Vô Tiện nhiều lắm. Ngày từ khi bắt đầu, nàng hồ đã dự đoán được kết cục. Vậy nên, nàng nhất định không cho ta đi! Nhưng ta, từ đầu chí cuối đều không nghe với nàng.

Sau đó, nàng không làm quản sự nữa, trở thành y sư của Giang Gia. Ta ăn không được nàng xuống bếp, ta ngủ không ngon, nàng thức đêm trông coi, tự tay phối hương dược trị bệnh, phí không biết bao công sức. Bất kể thế nào, chưa từng rời xa, chưa từng buông bỏ.

Cho nên, lúc nàng hứa rằng, nàng sẽ ở bên cạnh ta cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, ta liền tin.

Cuối cùng, nàng với bọn họ, như cũ lừa ta..."

Hắn nói rất nhẹ, từ tốn như thuật lại chuyện xưa chẳng mấy liên quan. Chỉ có tang thương như chén rượu đây, sóng sánh tràn qua miệng bình nghiêng ngả. Chính y, kẻ duy nhất biết sự thật, lại chẳng cách nào nói ra.

Vãn Ngâm à, nàng không hề lừa ngươi. Thực sự, chưa từng lừa ngươi...

Lam Hi Thần đỡ lấy vai Giang Vãn Ngâm, để hắn tựa vào người mình, thiếp đi trong giấc mộng. Y nhìn bi ai đọng nơi khóe mày tuấn dật, một khắc lỡ làng cầm chẳng nổi lòng liền đưa tay vuốt khẽ. Cảm giác ướt lạnh truyền từ ngón tay hòa trung nhịp đập với con tim lạc bước. Giây phút đó, Trạch Vu Quân thanh cao gió mát liền biết, nhất thất túc thành thiên cổ hận, kiếp này, sợ rằng đã không thể trở lại. Y rốt cuộc cũng trải qua cảm giác của đệ đệ mình dưới tán ngọc lan năm nào, gặp người, hồn liền trao...

Về sau, y hiểu ra, hắn chẳng qua là muốn trút nỗi lòng, vừa vặn cần một kẻ lắng nghe. Nhưng mà hạt giống trong lòng y, lại bất giác nảy mầm, phát triển ngày càng mạnh mẽ. Đến mức, trở thành sinh mệnh của y lúc nào không hay...


.

Thiên hạ đồn, tông chủ hai nhà Lam Giang quan hệ rất tốt. Dù không phải tri âm tri kỉ, thì so với Trạch Vu Quân và Liễm Phương Tôn khi xưa cũng một chín một mười. Có điều, là người trong cuộc chân chính, Lam Hi Thần có thể khẳng định, giữa hai người, chỉ có y đặt nặng một phía. Bởi lẽ...

-" Tông chủ, Lam Tông chủ đến rồi!"

-" Y đến rồi à? Mời vào phòng khách đợi, lát nữa ta đến."

-" Tông chủ, người như vậy thì hơi quá đáng. Lam tông chủ người ta lặn lội đường xa đến đây, người..."

-" Ta quá đáng? Ngu Trí Thành, ngươi ăn cơm không thích lại thích ăn đánh? Cút đi làm việc!"

Hai người mải nói chuyện, không chú ý đến Lam Hi Thần đứng phía sau. Quản sự bị hắn một cước đá đi, vội im miệng chạy tìm y. Mà bản thân hắn, cũng vội đi xử lý chuyện khác.

Đáy lòng Trạch Vu Quân quả có chút mất mát. Kẻ trên người dưới Giang Gia đều thích y, đối với thế nhân bên ngoài khen tặng hai chữ quân tử. Thế nhưng, đối với chủ nhân cao quý nhất của Liên Hoa Ổ, y như cũ nửa điểm phân nặng cũng chẳng có. Song ngẫm kĩ lại, hắn bận bịu như thế, y đã không giúp đỡ được gì, sao nỡ làm hắn bận lòng thêm...

-" Vãn Ngâm, ngươi đến rồi." - Nói ra thì xấu hổ, danh tự này đến mãi gần đây y mới được gọi. Thậm chí còn là tranh thủ mà ra. Tuy nhiên, ít thì ít, vẫn hơn không. Chẳng qua,...

-" Trạch Vu Quân, ngươi có thấy ta quá đáng không?"- Vừa vào đến cửa, hắn đã hỏi câu kia, phút chốc Lam Hi Thần còn chưa kịp hiểu. Trấn định lại, có lẽ là vì việc ban nãy.

Y mỉm cười từ tốn:

- "Sao có thể? Có chuyện gì, Vãn Ngâm kể cho ta nghe được không?"

Đoạn, bình thản rót chén trà, đưa hắn uống nhuận họng. Giang Trừng rất tự nhiên đón lấy, nhấp vài ngụm, nói lại từ đầu đến cuối. Lam Hi Thần nhìn hành động của hắn, cảm thấy lòng nở hoa. Phải biết, ban đầu, đừng nói là để y đưa nước, chỉ cần là kẻ khác đụng vào, hắn nhất định không uống. Tâm phòng người cao đến đáng sợ.

-" Này, ngươi nói gì đi chứ?"

-" Vãn Ngâm, ta không phiền lòng chút nào cả, thật đấy! Duy có điều" - Y nhìn biểu cảm thúc dục của hắn, tự sám hối trong lòng. Nhưng lúc này không tranh thủ, y chẳng biết phải đợi đến lúc nào.- " Ta cũng đã gọi Vãn Ngâm rồi, nếu Vãn Ngâm còn gọi Lam Tông Chủ hay Trạch Vu Quân, vậy có hơi xa cách."

Giang Trừng chau mày, hơi khó hiểu:

-" Nếu vậy có gì khó? Hi Thần, Lam Hi Thần, từ sau ta sẽ gọi thế."

Khoảnh khắc đó, y thật sự muốn trụy tim. 

- " Ngươi biết không, Tử Phong lại gửi thư cho ta! Bản tông chủ bận tối mắt tối mũi, nàng thì hay rồi, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, quên hết cả đường về! Hừ..."

Còn người làm y suýt đột tử, hoàn toàn chẳng có chút ý thức nào, bẻ lái ngon ơ sáng vấn đề khác!

Thật lâu sau nhớ lại, phát hiện y kì thực đã quên. Lần đầu tiên Giang Trừng kêu Lam Hi Thần bằng tên, còn khuyến mãi lật tổ tông nhà y lên chửi. Thôi thôi, trí nhớ tốt cũng không hay ho gì...

.

Lam gia môn sinh từng tổng kết, tông chủ của họ hiện tại ra ngoài, phân nửa là đến Vân Mộng. Nếu ngươi muốn tìm, thỉnh đến Liên Hoa Ổ của Giang Gia, khả năng gặp là vô cùng cao.

Nhưng họ không biết, phân nửa còn lại, là giành cho xử lý các công vụ liên quan đến toàn tu chân nói chung và từng đại tộc nói riêng. Và hiển nhiên, lần nào cũng có đủ tứ gia hội họp...

Năm nay, Thanh Đàm hội tổ chức ở Giang gia, trăm nhà tụ họp. Bận thì vẫn bận như cũ, chẳng qua, cũng coi như đầu xuôi đuôi lọt. Không ngờ, đến cuối cùng, lại xảy ra chuyện không vui.

Diêu Tông Chủ đầu bù tóc rối, không biết bằng cách nào vượt qua canh gác, vào đến tận đại sảnh đường. Như một kẻ điên lảm nhảm chỉ vào Kim tiểu tông chủ chửi rằng ăn cháo đá bát, quay sang chỉ y vong ân phụ nghĩa, sau cùng đối Vãn Ngâm nói hắn cạn tàu ráo máng, tuyệt đường sống nhà bọn họ. Cơ chừng, chuyện hấp dẫn nhất đối với thế gia không phải Thanh Hà Nhiếp Thị hoàn hoàn hảo hảo đứng bên xem kịch vui, mà là Trạch Vu Quân vốn minh danh minh châu chiếu thế, ngồi im nghe bản thân bị chửi rủa không nâng mày nửa phần lại ra tay nặng như vậy. Đánh cho Diêu Tông chủ lừng lấy một thời không chết cũng tàn phế.

Lam Hi Thần sớm biết, tên này muốn mượn chuyện khi xưa, đổi trắng thay đen, để nhục mạ tiên thủ hiện tại. Song hắn sợ Giang Trừng, sợ cả Kim Lăng, cho nên mới chọn thời điểm hai người kia không có ở đây mà lao vào thóa mạ. Nhát gan đến nỗi nửa lời cũng không dám đả động đến Nhiếp Gia, là hoàng hồn bởi thủ đoạn của Nhiếp Hoài Tang hiện đang ở đây. Tuy nhiên, niệm tình Kim Quang Dao, y đã không chấp nhặt. Nhưng kẻ này được nước lấn tới, khiến y không thể không ra tay. Lam Hi Thần tuyệt đối không để cho bất cứ ai buông lời xúc phạm với Vãn Ngâm của y...

.

Sự kiện không vui kia lắng xuống, Trạch Vu Quân cũng mời được hắn đến Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ. Dù rằng, lý do thực sự chính là Nhị Đệ và Ngụy Vô Tiện đã về rồi.

Chuyến này họ về phương Đông, đi khá lâu, khiến đám con cháu thập phần nhung nhớ. Cho nên trở lại, liền không tránh được tiệc đón gió tẩy trần. Vãn Ngâm là vì việc này mới đồng ý...

Tiệc nói là tiệc, ai uống rượu vẫn uống, riêng đôi huynh đệ y thưởng trà nói chuyện. Bốn người hai bàn, Vong Cơ như cũ đều đặn liếc sang bên kia, hại người làm huynh trưởng là y thật thương tâm mà. Chỉ là chính Lam Hi Thần không biết, ánh mắt của y cũng bán đứng y từ lâu.

Tàn cuộc, Vô Tiện bị đệ đệ kéo về, nửa say nửa tỉnh giao phó Giang Trừng đã thiếp đi cho y. Còn dặn dò nhất định đưa hắn đến phòng, đắp chăn cẩn thận, đừng để cảm lạnh khiến y cũng bật cười. Người tưởng vô tâm như đệ phu, lại thương yêu hắn như vậy...

Trạch Vu Quân ngẫm nghĩ hồi lâu. Vốn là định cõng hắn, nhưng lần trước săn đêm bị thương, muốn cõng Giang Trừng về. Kết quả hắn sống chết không chịu, thà tự mình cà nhắc cũng không đồng ý. Hiện tại hắn say rồi, y sợ hắn sinh khí, thôi thì đành bế lên vậy. Thật hoài niệm ngày đó ở Bạch Cốt Lũy...

Ân, Trạch Vu Quân chính là thanh liêm như thế, tuyệt không khi dễ người gặp khốn khó!


Giang Trừng cao xấp xỉ y, vậy mà nâng trong tay, lại quá mức nhẹ nhàng. Người, đúng là gầy.

Chẳng qua, y hoàn toàn không biết, Giang Trừng vốn không ngủ. Nhưng suốt quãng đường, hắn vẫn giả bộ thiếp đi...

.

Y không ngờ đến, lần đầu tiên cãi nhau với Vãn Ngâm là do một con yêu quái có nguyên thân bé bằng bàn tay. Nghiêm trọng hơn, còn là do Lam Hi Thần y đơn phương gây chiến!

Sự tình kể rõ ngọn ngành vốn chẳng có gì, chỉ là họ trên đường từ Thanh Hà trở về, ngang qua xóm nhỏ. Nghe tiếng kêu cứu, Giang Trừng ngoài miệng ngại giúp, nhưng vẫn chủ động tham chiến. Còn về lý do môn sinh vì sao không đi theo mà lại chỉ có mình hai người, Lam Hi Thần sớm đã quên mất.

Yêu vật yếu ớt, thừa biết không địch lại hai người, vội đánh về phía thôn dân không nghe lời, đanh chen chúc đứng xem bên cạnh. Mắt thấy tiểu cô nương sắp bị thương, Giang Trừng chửi một câu, ôm lấy nàng. Khoảng cách quá xa, đành lấy thân chắn lại. May mà y tinh mắt, huy kiếm chém chết nó, nếu không trên vai hắn sẽ vui vui vẻ vẻ mọc lên mấy vết sẹo.

Vấn đề chỉ có thế, song không hiểu vì sao, Lam Hi Thần lại bạo phát. Y từ trước đến nay luôn ôn nhu hữu lễ, khí độ quân tử có thừa, nhưng hôm nay lại kiềm chẳng đặng cơn giận. Trạch Vu Quân chợt nhớ năm đó, trong Bạch Cốt Lũy, hắn cũng là thay mình chịu độc chưởng của mãng xà. Hình như bất cứ đâu, bất cứ lần nào, cuối cùng đều là hắn mang thương tích. Hay lắm, Giang Trừng mắng Ngụy Vô Tiện mắc bệnh anh hùng, hắn cũng chẳng hơn có được không? Quả thật không phải người một nhà, không vào chung một cửa!

Bất quá, làm Vãn Ngâm giận, y thật sự không biết thu thập thế nào!

Khó trách Trạch Vu Quân lớn tuổi mà chưa có mối tình nào vắt vai. Y thông suốt lý lẽ trên đời, còn từng giúp đệ đệ mình làm quân sư gà mờ lại quên mất, quan tâm tất loạn a!

.

-" Vãn Ngâm, ngươi đừng giận nữa!"

-" Ta. Không. Giận!" - Y nhìn Giang Trừng gằn từng chữ, hận không thể bóp chết người trên lưng là y đây, phút chốc kìm không nổi cười rộ lên. - " Lam Hi Thần, ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả? Dưới trướng có bao nhiêu môn sinh? Ngươi bảo hộ tất thảy được sao? Lần này là một cái chân, lần sau là mạng ngươi đấy! Cười cái gì mà cười, đừng làm lão tử phát điên!"

-" Vãn Ngâm, đừng sinh khí!"

-" Nếu ngươi không nằm trên lưng ta nói câu đó, bổn tông chủ sẽ xem xét lại! A a a, tức chết ta..."

Cuối cùng cũng không nghe hắn mỉa mai mấy chữ Trạch Vu Quân, Lam Tông Chủ, y thở phào nhẹ nhõm. Về môn sinh làm sai hôm nay, sau khi phạt ắt có thưởng!

-" Mẹ nó, sao lão tưt lại phải cong ngươi chứ?" - Hắn vừa đi vừa cáu gắt, nhưng chung quy, chưa từng để y xuống thật sự. Lam Hi Thần vui vẻ, tuy rằng có hơi khác dự định, có điều được Vãn Ngâm cõng, không tệ!

.

Tháng ngày an nhàn cứ thế trôi đi. Kỳ lạ là y chưa bao giờ xoắn xuýt với việc bản thân thích nam nhân. Càng không cảm thấy có gì khúc mắc khi người đó là Tam Độc Thánh Thủ lẫy lừng. Nếu có, thì chính là tràn ngập kiêu ngạo...

Nhưng y không lo, đệ đệ của y lại không cách nào buông xuống. Phong cách của Vong Cơ vĩnh viễn trước sau như một, vô cùng trực tiếp. Đến nỗi lắm khi y nghĩ, phải chăng vòng vo cùng lắt léo đời này, dùng hết cho đệ phu rồi không?

-" Huynh trưởng, người đối với Giang Vãn Ngâm..."

-" Giống tâm tư đệ dành cho Vô Tiện."

-" Nhưng là..." - Y lặng im, chờ lời phản đối từ đệ đệ ruột thịt, lại chỉ nghe được câu xót thương- " Huynh trưởng, vất vả rồi..."

Tương tư này, trọn kiếp định sẵn chẳng thể tuế tuế thường niên, chỉ cầu tri âm tri kỉ, bảo hộ người cả đời bình an...

.

Thanh đàm hội năm nay, lại tổ chức ở Liên Hoa Ổ. Vừa vặn tết Thanh Minh, khắp vùng Vân Mộng tưng bừng náo nhiệt đón xuân. Bách gia du xuân ngoạn thưởng thức, hai người họ vừa vặn sóng vai, bị bỏ lại phía xa. Nhiều năm như vậy, thế mà vẫn có không ít người tặc tâm chưa chết, muốn giới thiệu con gái nhà mình cho nhị vị tông chủ. Mấy tiên tử đã trưởng thành thì thôi, đã vậy mà có cả những cô bé còn chưa cập kê.

-" Này là muốn cái gì, hoa lê áp hải đường hay là trâu già gặm cỏ non? So ra, ta còn lớn tuổi hơn ông nội cô nương ấy. Luận bối phận, cố ngoại nàng còn phải gọi ta hai chữ "tiền bối"! Vậy mà dám bảo ta cùng nàng kết duyên, quả thực là đầu óc có bệnh."

Hay chính xác là, thèm khát chức vị chủ mẫu Liên Hoa Ổ tới điên rồi...

-" Các nàng là ngưỡng mộ nhân phẩm tướng mạo của Vãn Ngâm."- Y liếc mắt về phía hai cô nương lén lút nhìn trộm chỗ này, lời nói bất giác chua lè. Còn Giang Trừng bị chọc đến tức cười, phất áo bỏ đi. Không quên thảy vào tay y túi nhỏ. Nụ cười trên môi Lam Hi Thần chậm rãi nở rộ, là hạt sen bọc đường...

Nhưng y không ngờ, sau đó sẽ xảy ra hai chuyện khiến tâm tư mấy kẻ không sạch sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.

Chuyện thứ nhất, y bị cướp. Còn là một đứa nhóc. Bình thường, Lam Hi Thần sẽ không so đo với trẻ con, thậm chí ngay cả tiền cũng cho luôn. Nhưng cố tình, thằng bé lại nhắm vào ngọc bội của y.

Ngọc bội nay đông ấm hạ mát, là bảo vật trân quý hiếm có trên đời. Quan trọng nhất, nó là vật Giang Trừng tặng.

Việc thứ hai chính là, y cùng Vãn Ngâm theo chân đứa trẻ đến nơi nó gọi là nhà. Kỳ thực, so với căn chòi rách, còn xập xệ hơn vài phần. Y dù gì cũng là tông chủ cao quý, ngậm thìa vàng mà lớn, đối với hoàn cảnh như vậy, quả là lần đầu được thấy. Bất giác nhớ đên nơi thiếu niên Mạnh Dao năm xưa mang y về, tuy rằng cũng tuềnh toàng, vẫn không đến nỗi thế này... Nhưng Vãn Ngâm dường như không để tâm, thậm chí còn phần nào hoài niệm. Hỏi ra mới biết:

-" Năm xưa Ngụy Vô Tiện mang ta đi trốn, sợ rằng một chín một mười với chỗ này!"

Lại nhìn đến thân thể nữ nhi gầy gò trên giường, dầu mệt mỏi kiệt quệ, đôi mắt như cũ sắc bén vạn phần:

-" A Miêu, huynh mang họ đến đây làm gì?"

-" A Thố, đừng sợ."- Vừa nói vừa vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, nụ cười ôn nhu dịu dàng như ánh nắng giữa trời đông. Không thể không nói, y bị hai đứa nhóc làm cảm động. Loại tình cảm chảy tràn từ trong ánh mắt, tự nhiên tựa thiên kinh địa nghĩa, khiến người ta vừa ghen tỵ, vừa hâm mộ không thôi...

Thuận lý thành chương, Giang Trừng nhận hai đứa bé làm con nuôi, đặt tên Giang Thần, Giang Hy. Lam Hy Thần vì chuyện này vui vẻ thật lâu...

.

Tính ra, Trạch Vu Quân y cũng tính là nửa sư phụ hai đứa bé.

Giang Thần từ nhỏ thông minh lanh lợi, đối với kiếm thuật và tâm pháp tu luyện rất có thiên phú. Y từng chỉ dạy qua nhiều người, nhưng tốc độ của nó, quả thật hiếm có khó tìm. Hơn nữa, đối nhân xử thế cực kì xuất sắc, được đánh giá cực cao trong dàn tiểu bối thế hệ này. Thêm cái, đứa trẻ này lớn lên thật khiến kẻ khác yêu thích. Gương mặt anh tuấn chưa nói, lại bổ sung nụ cười ôn nhu cùng ánh mắt thâm tình, quả là tạo hóa thiên vị. Người ngoài suy đoán, Vãn Ngâm nhất định sẽ chọn thằng bé làm tông chủ tiếp theo...

Nhưng Lam Hi Thần ngược lại có chút nghiêng về Giang Hy. Nàng tuy rằng ít nói, tính tình có chút trầm lắng, thường bị người khác nói là quái gở. Chẳng qua, y thật sự thương nàng. Có lẽ vì buổi đầu gặp mặt, tâm phòng bị cao đến đáng sợ, tựa như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, bất đắc dĩ phải xù gai bảo vệ mình. Cũng có lẽ, đôi mắt của nàng, càng nhìn càng không khỏi khiến y nghĩa đến ai đó. 

Ở chung lâu ngày, dần dần mới phát hiện, thiên phú y thuật của nàng thật sự rất cao. Đặc biệt kiến giải về mặt đồ trận phong ấn, sợ rằng hiện tại chỉ có Di Lăng Lão Tổ- Ngụy Vô Tiện đủ sức chỉ giáo. Chỉ là về mặt sức khỏe, thật đáng lo...


Nói chung, dù kết quả ra sao, thế nhân đối với lựa chọn nhận nuôi năm xưa của Giang Vãn Ngâm chia làm hai luồng ý kiến. Một là ghen tỵ, gièm pha, hai là phi thường khen ngợi. Nhân vật chính thì luôn bàng quan, thờ ơ tất thảy.

Tận mãi mãi về sau, Lam Hi Thần mới biết, lý do hắn làm như thế. Ngẫm lại, thật sự là duyên phận. Cái gọi là duyên phận, đặc biệt đến như thế. Để hai kẻ xa lạ gặp nhau, rồi lướt qua nhau. Tựa như nhiều năm về trước, y gặp mặt hắn ở đại môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ, trịnh trọng dùng lễ đối lễ, trong tâm không vương chút tạp trần. Về sau biến cố, tuy rằng song phương bình thản, lại bằng mặt không bằng lòng, chôn xuống rất nhiều định kiến cùng ghét bỏ. Nhưng là người, cuối cùng vẫn là người. Vì một lời hứa với kẻ đã khuất, bởi bí mật không thể nói ra, cứ thế kéo hai người vốn không chung đường lại gần với nhau. Đã hữu duyên, tơ tình liền giăng mắc, dù chẳng thề non hẹn biển, vẫn đạm mạc đi hết trăm năm...

.

Liên Hoa Ổ rất đẹp, cũng rất nên thơ thi họa. Từ sau khi Giang Trừng nắm giữ, lại càng phát quang dương đại. Hiển nhiên, phải đánh đổi những gì, không phải ai cũng có thể thấu hiểu. Thế nhân thường nói hắn không hổ danh Tam Độc Thánh Thủ, miệng độc tay độc mệnh càng độc, cho nên tránh không được cô quả đến già. Lại chẳng mấy người hay, kẻ trong lời họ chỉ có một sở thích be bé.


Tựa như lúc này đây, hắn nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế tựa, tay ôm noãn lô, ngay cạnh là tách trà gừng tỏa khói nghi ngút. Giang Trừng không sợ lạnh, cơ mà, hắn ghét lạnh, ghét cái giá rét của mùa đông. Cho nên, cũng chỉ trong chiều sương muộn tê tái như hôm nay, Trạch Vu Quân mới có dịp ở bên hắn, nói đôi câu chuyện cũ...

- " Lam Hi Thần, ngươi có nhớ chuyện hồi bé không?"

Y nhìn biểu tình biếng nhác của hắn, rồi chầm chậm đáp lời:

- " Ít nhiều, nhưng không rõ ràng lắm." - Tháng năm qua đi, quá khứ phủi bụi mờ. - " Ngày nhỏ, ta rất ít được gặp A Nương. Phụ thân, lại càng hiếm hơn..." 

Câu chuyện buồn như vậy, y vẫn nói nhẹ nhưng tênh. Giang Trừng trái lại trở nên nghiêm túc, đôi mắt vốn nhắm chặt, từ từ mở ra. 

- " Vậy ta may mắn hơn ngươi nhiều rồi. Phụ thân, a nương, tỷ tỷ, còn có Ngụy Vô Tiện...Bất quá, họ mỗi lần đều là cãi nhau kịch liệt, đường ngươi ngươi đi, đường ta ta đi. Mà hình như, đều là nương ta quá đáng!"

- " Chuyện phu thê, sao có thể rạch ròi phân lỗi. Biết đâu, đó cũng là cách cố tông chủ và phu nhân ở chung. Vãn Ngâm, ngươi đừng nghĩ nhiều..." 

Y cười, đưa miếng bánh quế hoa sang cho hắn. Giang Trừng đỡ lấy, không vội cắn, khẽ bảo:

- " Cũng phải. Chẳng qua, Lam Hi Thần ngươi biết không? Nương ta, yêu phụ thân rất nhiều. Rất rất nhiều..."

Hắn cho rằng cha mẹ không có tình, thì vẫn còn có nghĩa. Bằng chứng là bà đến chết vẫn không buông kiếm, thà rằng táng mạng chứ không chịu ô danh Giang Gia. Nhưng càng về sau, hắn càng nhận ra, một người phụ nữ phải yêu trượng phu của mình thế nào mới có thể yêu gia tộc của ông hơn cả sinh mệnh mình? Bà nghiêm khắc với hắn, bởi sợ rằng ta giống bà, không có tài năng liền bị ghét bỏ. Cả đời bà kiệt ngạo, lại thua trong tay người đáng lẽ đầu gối tay ấp, nói ra có bao nhiêu chua xót... Trước đây, hắn vốn không hề biết, tình cảm bà dành cho Giang Phong Miên lại lớn đến mức đó. Con cái đã thế, huống chi là người ngoài? Trong mắt ngoại nhân, phu phụ họ là cặp oán ngẫu, vì lợi ích song tộc mà liên minh. Giang cố tông chủ ngày ấy có tình nhân trong mơ, vừa vặn là mẹ của Ngụy Vô Tiện. Thế nên, không ít lời đồn đãi nổi lên, rằng sư huynh hắn là con rơi của phụ thân. Bà đã khóc trong lòng bao lần, chẳng ai rõ! Tử Tri Tru, danh tiếng như vậy, cuối cùng ngay cả tình yêu trọn vẹn cũng chưa từng có!

- " Ta không muốn cưới thê tử, bởi vì ta không hy vọng nàng giống a nương. Còn ngươi thì sao, Lam Hi Thần? Vì lý do gì, đệ nhất mĩ nam tu chân giới đến giờ vẫn chưa thành gia lập thất?"

Đôi mắt mờ sương, mông lung nhìn vào ánh tà muộn màng, thả hồn về phương xa. Khoảnh khắc đó, Trạch Vu Quân từng nghĩ, nếu y cười hỏi: " Vãn Ngâm không biết sao?", hay to gan lớn mất, đặt nụ hôn lên trán y mà ràng: " Hoán tâm duyệt ngươi..." thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Nhưng vốn không có nếu, chỉ có làm hay không làm. 

Ngày ấy, y không làm được. 

Sau này, cũng không có cơ hội nghe câu trả lời...

.

Lúc ra về, y gặp Giang Thần, nay phải gọi là Trường Sinh, cẩn thận ôm chiếc vò sứ. Thiếu niên tuấn tú, trên gương mặt như ngọc vạch đủ loại vết đen đen xám xám của nhọ nồi. Thế nhưng, cậu đã không chùi đi thì thôi, còn cười cười một mình. Hỏi mới biết, là canh tự tay nấu cho Trường Nhạc.

- " Tiểu Hy kén lắm, không biết con nấu có vừa miệng muội ấy không nữa?"

- " Muội ấy nhìn thấy con thế này, nhất định không chịu được, sẽ cằn nhằn cho xem. Nhưng sau đó, kiểu gì cũng sẽ giúp con lau thật sạch!"

Y nhìn biểu cảm ngây ngô phá chút ngốc nghếch của Trường Sinh, đáy lòng đột nhiên dậy chua xót:

- " Phải chăm sóc con bé cho tốt đấy!"

Nói đoạn, lập tức quay đi. Lời dặn dò của bậc trưởng bối, đồng thời là lời của kẻ cầu mà không được...

.

- " Lam Hi Thần, hôm nay ta nhận được thư của Tử Phong!"

Trạch Vu Quân gật đầu, so với cái lần đầu tiên, đã không lộ ra chút giật mình thất thố nào nữa:

- " Như vậy sao? Ngu cô nương có nhắn gì không?"

- " Nàng nói, nàng ở Tô Thành, xem tuồng cổ, ăn cá xốt chua. Nàng còn bảo, có điều kiện chúng ta nên đến đó xem xem..."

- " Tùy Vãn Ngâm sắp xếp!" - Y rót ly trà, ân cần đưa đến bên cạnh hắn. Giang Trừng đỡ lấy, lại chậm rãi đặt nó xuống. Giữa thinh không tĩnh lặng, đột nhiên cười lớn...

- " Năm đó đốc thúc thủ hạ học hành, chỉ có mỗi thằng nhóc Lâm Thiên là ra trò ra trống. Kết quả, nó học gì không học, lại học bắt chước nét bút của người ta. Thành tài rồi, đem ra đùa bản tông chủ! Đây là lá thứ ba mươi! Ba mươi lá rồi! Ta đếm từng lá, từng lá, để xem các người muốn chơi đến bao giờ? Muốn gạt ta đến bao giờ?"

Y sững lại, trong phút chốc cả người như bị nhét vào hầm băng, gian nan cất lời:

- " Không phải như Vãn Ngâm nghĩ..."

 -"Lam Hi Thần ơi là Lam Hi Thần, ngươi thế mà vẫn muốn lừa ta!" - Hắn túm lấy y, lồng tay vào trong ngực áo, sỗ sàng giật tung nếp bạch y trắng muốt. Động tác mạnh đến mức điên cuồng, tới khi chạm đến vật cần tìm mới đột ngột dừng lại. - " Vậy ngươi nói xem, vật này từ đâu mà có? Hả? Roi này ngươi từ đâu mà có? Ngu Tử Phong thân thiết với Trạch Vu Quân lắm sao, ngay cả binh khí phòng thân cũng đưa cho ngươi!" - Hắn điên cuồng chất vấn, lại tự tay bóp nát hy vọng của mình - " Bởi vì nàng không thể về nữa rồi. Nàng đã chết thật rồi..."

Giang Trừng nước mắt chảy dài, nghiến răng hỏi một câu:

- " Ngươi ở bên ta, rốt cuộc là vì cái gì?"

- " Vãn Ngâm, nghe ta nói!" - Y mặc kệ tất thảy, ôm chầm lấy hắn. Lại chỉ nhận lại được lãnh đạm tột cùng:

- " Ngươi đi đi. Dù lý do gì, ta cũng không muốn thấy Lam tông chủ thêm một lần nào nữa."

- " A Trừng, Hoán tâm duyệt ngươi."

- " Tiễn khách!" - Hắn lạnh lẽo nhả ra hai từ, ngay cả ánh mắt cũng lười cho Lam Hi Thần. Đại môn Liên Hoa Ổ cứ thế đóng sập trước mặt y.

Không ai ngờ được, lời tỏ tình lại thốt ra trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Càng chẳng ai hay, đó là lần cuối cùng Lam Hi Thần xuất hiện trong Liên Hoa Ổ, cũng đồng thời là lần cuối cùng, môn sinh trong nhà được thấy tông chủ của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận