Tôi về viện nghiên cứu.
Có lẽ tôi cũng nên giới thiệu qua công việc của tôi cho mọi người nhỉ?
Được rồi, tôi là một nhà nghiên cứu khoa học.
Năm 26 tuổi, tôi tốt nghiệp tiến sĩ.
Năm 28 tuổi, tôi được đánh giá là thanh niên xuất sắc.
Năm 30 tuổi, vật liệu mới do tôi phát triển lấp đầy khoảng trống trong ngành sản xuất.
Dự án được triển khai, huy động được 2 tỷ nhân dân tệ, tôi nắm giữ 15% cổ phần.
Năm ngoái, công ty niêm yết cổ phiếu với mức định giá 20 tỷ nhân dân tệ.
Luận văn, thành quả, kinh nghiệm của tôi đều đã đủ, mà tiến sĩ hướng dẫn của tôi mới chỉ có 66 tuổi.
Ông ta hiện tại là giám đốc ủy ban đặc biệt của viện, cũng phải duy trì vị trí này ít nhất 20 năm nữa.
Ngày nào ông già đó cũng sẽ lảm nhảm, dặn tôi phải cẩn thận lời nói hành động.
Nguyên văn như sau: “Cứ ở đây thêm tám năm nữa, dù cho cậu có không làm gì thì cái ghế viện sĩ đấy cũng đã là của cậu rồi.”
Kỳ thật tôi cũng chẳng đoái hoài gì đến cái chức vụ đó.
Mà thật ra, tôi cũng chẳng có hứng thú gì mấy với việc nghiên cứu khoa học.
Tôi chẳng qua là giỏi hơn người ta thôi.
Tôi đã chứng kiến thật nhiều những nhà khoa học vì nỗ lực mà khắc khổ.
Họ có thể làm việc từ 9 giờ sáng đến rạng sáng ngày hôm sau.
Thời tôi đi học thật ra cũng đã từng như vậy, nhưng sau này đi làm rồi, một ngày cũng chỉ dành ra hai, ba tiếng đồng hồ để làm việc —— tưng đây thời gian cũng đủ để tôi hoàn thành công việc của bốn ngày rồi.
Thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ đi quan hệ lung tung, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ ăn cỏ gần hang.
Vậy nên danh tiếng ở viện của tôi vẫn rất tốt.
Mấy tháng rồi tôi chưa về viện, nhưng cũng vẫn kịp thời xuất bản một luận văn, nhân tiện đưa hai đề án ngang với mức mấy chục triệu.
Trợ lý trưởng khoa gửi lời từ phía các viện sĩ rằng —— Giải ba cấp quốc gia năm nay đã chắc như đinh đóng cột là của tôi rồi.
Mà lần này về viện cũng chủ yếu là vì đứa học trò dốt nát của tôi viết bài luận văn cũng không nên hồn.
Đêm hôm chơi Hứa Nặc xong, tôi mở email trên di động ra, mới đọc được vài dòng đã máu nóng dồn lên não.
—— Trông có vẻ tên nhóc này không phải là đang muốn tôi duyệt luận văn cho cậu ta, đây là cậu ta đang muốn tôi ngỏm sớm rồi.
Đứa học trò ăn hại này tên là Chu Nhân.
Cậu ta cao lớn, thô kệch, tứ chi phát triển.
Tôi nhẹ nhàng, tế nhị kèm cặp cậu ta cả tiếng đồng hồ, hỏi có hiểu gì không thì chỉ thấy cậu chàng lắc đầu, nói: “Em không hiểu.”
Tôi lại bắt đầu phong ba bão táp chà đạp cậu ta thêm một tiếng nữa, hỏi có gì hiểu không, cậu chàng lại vẫn lắc đầu, nói: “Em không hiểu.”
Cuối cùng tôi chỉ đành thở dài một tiếng, viết hết từ tiêu đề đến đề cương rồi phương pháp luận cho cậu ta, sau đó hỏi cậu ta rằng: “Cứ việc làm theo thôi.
Có hiểu không?”
Chu Nhân chần chờ mà nói: “Em còn muốn thử phương pháp của mình……”
Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Đại ca ơi, tôi gọi cậu một tiếng đại ca này, chỉ mong cậu nghe lời tôi một lần thôi đấy.”
“……” Cuối cùng Chu Nhân cũng miễn cưỡng nghe lời tôi.
—
Đằng nào cũng về, tôi lại gọi sáu đứa học trò trên danh nghĩa của mình tới, dạy dỗ chúng nó một phen.
Sau đó lại đi thăm mấy lão cáo già của viện uống chén trà luôn.
Trong viện nghiên cứu cũng không ít kẻ ngứa mắt tôi, nhưng một đám nghiên cứu viên cứng đầu chơi chiêu còn kém xa tôi lắm, vậy nên tôi vẫn sống ung dung, sống rất tự tại.
Đúng 5 giờ, tôi quẹt thẻ lên xe buýt về nhà.
Tôi đã hẹn Triệu Tinh tối nay đi ăn cơm lúc 6 giờ, cũng tiện để “nói chuyện” luôn.
Tôi xuống xe buýt, không chút nào ngạc nhiên khi phát hiện Triệu Tinh đã đang đứng đợi tôi rồi.
Hắn mặc một chiếc áo may ô trắng đã cũ, bên dưới là quần đùi, chân đi dép xỏ ngón, tóc tai ướt sũng, trông có vẻ mới tập thể dục xong.
Một bộ quần áo như vậy nhưng cũng chẳng làm gì được vẻ ngoài anh tuấn của hắn.
Dáng người này của hắn thật sự rất được lòng phái nữ và 0.
Nam tính, lại thường xuyên tập thể hình nên từng đường múi cơ đều cong cong, xinh đẹp.
Dáng người chúng tôi cũng xấp xỉ.
Nhưng mình hắn có thể chấp được ba người như tôi —— Biết sao giờ, ai bảo tôi chỉ là công nhân viên chức, không biết vận động là gì đâu.
Triệu Tinh vừa thấy tôi liền cười.
Câu đầu tiên hắn nói với tôi là: “Kem chống nắng bôi không đều, đen hết cổ rồi.”
“Có sao?” Tôi cũng chẳng để ý phát hiện ra.
“Có, nhìn rõ lắm,” Triệu Tinh sờ soạng cổ tôi, lại chép miệng một cái, nói, “Tình nhân của cậu để lại dấu vết trên người cậu.”
“Yên tâm, không ai có thể đè tôi đâu.” Tôi biết rõ Triệu Tinh kiêng kị nhất là chuyện gì, vậy nên mới nót trắng ra.
Triệu Tinh trực tiếp ôm vai tôi, ra điều anh em tốt.
Hắn nói: “Hôm nay cậu tới tìm tôi không phải là để ly hôn đấy chứ?”
Tôi cũng không hề ngạc nhiên Triệu Tinh đã biết được ý đồ của tôi.
Tôi hiểu hắn, mà hắn cũng hiểu tôi.
Hai người chúng tôi dù sao cũng đã quen biết, làm bạn 32 năm trời.
Khả năng thấu hiểu của đôi bên đã đạt đến mức đáng sợ.
Tôi cũng lười phải giả đò, lưu loát gật đầu, nói: “Mai chúng ta có thể đi làm thủ tục ly hôn chứ? Cũng không cần phải phân chia tài sản.
Dù sao cũng tiêu không hết.”
“Tạm thời thì không được.” Triệu Tinh trực tiếp từ chối, lý do cũng rất hợp tình hợp lý, “Công ty chúng ta sắp niêm yết cổ phần.
Hai ta muốn ly hôn cũng phải đợi ít nhất ba tháng sau khi thông tri với toàn thể cổ đông.”
“Công ty nào?”
“Minh Lãng Tinh.”
“…… Vậy đúng là không được.”
Minh Lãng Tinh là công ty tôi và Triệu Tinh gây dựng khi còn trẻ.
Tôi phụ trách kỹ thuật, hắn phụ trách quản lý.
Hai người chúng tôi đều không đụng đến tiền trong nhà nhưng cuối cùng vẫn có thể thành lập công ty này.
Những năm qua, hai người chúng tôi đã cùng nhau gây dựng không biết bao nhiêu công ty, nhưng lại không có công ty nào khiến hai người chúng tôi đổ nhiều tâm huyết như Minh Lãng Tinh.
Minh Lãng Tinh huy hoàng mười năm, năm trước bắt đầu có dấu hiệu suy thoái.
Triệu Tinh đã từng nói với tôi rằng hắn muốn hùn vốn để cố gắng vực dậy nó.
Lúc đó tôi đang bận niêm yết các công ty mới nên cũng chỉ trả lời một câu: “Cậu muốn thế nào cũng được.”
Tôi từ lâu đã biết Triệu Tinh là cao thủ trong việc kêu gọi tài nguyên.
Nhưng tôi cũng không ngờ được nhanh như vậy Minh Lãng Tinh đã sắp được ra thị trường.
Thời điểm mấu chốt như vậy, chúng tôi không những không thể ly hôn, trong thời gian hiện tại còn thậm chí không được để lộ ra suy nghĩ muốn ly hôn.
“Việc này cũng thật quá trùng hợp.” Tôi cũng không quá tiếc nuối.
Nhưng thú thật, tôi nghi ngờ Triệu Tinh là đang cố tình.
Hắn có lẽ đã tính toàn từ trước phải làm như thế nào để ngăn cản tôi.
“Gắng đợi chút đi,” Triệu Tinh một tay ôm tôi, một tay rút từ trong túi ra tờ mười nhân dân tệ, không thèm để ý đến mã QR thanh toán mà nói với cậu nhóc bạn kẹo hồ lô, “Một xiên hồ lô, cái thứ ba ngoài cùng bên trái.”
Nhóc con cầm tiền, không chút tình nguyện mà đưa xiên kẹo hồ lô cho Triệu Tinh —— Xiên kẹo đó quả nhiên là xiên đẹp nhất, to nhất trong cả sạp.
Tôi vừa mới chỉ nhếch mép, Triệu Tinh đã đưa kẹo đường đến bên miệng tôi, nói: “Cậu chọn trước đi.”
“Không thể cho tôi cả chuỗi sao?” Tôi như thật như đùa mà hỏi.
“Không thể.
Cậu một cái, tôi một cái.
Như vậy mới công bằng.”.