Dư Tuyển bước vào công ty mà cậu đã làm việc nửa năm.
Sảnh chính hoa lệ lúc này không một bóng người.
Trên bàn làm việc bám một tầng bụi dày đặc, dễ thấy một thời gian dài không có ai lau dọn qua.
Cậu tiếp tục đi vào trong, một trăm mười tám tấm áp phích nữ minh tinh treo trên tường đến mẹ cũng không nhận ra, rầm một tiếng tự động bay xuống đất, ở trong không gian tối tăm càng thêm ghê rợn.
Trước công ty loạn tung lên.
Nơi nào trên mặt đất cũng có giấy lộn bị vứt bỏ.
Từ dưới chân, cậu nhặt lên xấp giấy in , mặt trên còn viết nhiều vấn đề chuyên môn.
Gánh hát rong này(1) lúc đầu cũng vô cùng náo nhiệt, bây giờ lại như hoa tàn rơi xuống.
Dư Tuyển trước đây chỉ là một nhân viên, không thể làm gì hơn ngoài thở dài.
Hơn nữa, hôm nay cậu đến đây để đòi lương.
Một đồng nghiệp từng nhận sự giúp đỡ của cậu đã lén nói, hôm nay giám đốc sẽ trở về công ty.
Vừa sáng sớm cậu đã chen tàu điện ngầm đến đây, đòi lại ba tháng tiền lương mà giám đốc chạy trốn khất nợ.
Dư Tuyển dừng chân nhìn cánh cửa phòng giám đốc nửa mở, bên trong còn có tiếng nói chuyện đứt quãng lúc nhỏ lúc to.
Cậu thấy trong góc phòng làm việc vẫn còn túi gậy đánh golf đã đóng bụi.
Đây vốn là bộ gậy golf giám đốc mua để tỏ ra vẻ giống với ông chủ những công ty truyền hình và điện ảnh khác.
Hắn khoác loác đã bỏ ra một vạn sáu ngàn chín trăm chín mươi chín tệ (~ 56,050,206 VND) mua chúng.
Sau đó, tình hình tài chính của công ty rơi vào biến động, chẳng ai còn tâm tư xem xét thật giả.
Bộ gậy cũng trở nên vô dụng.
Rất nhiều nhân viên mang hết tất cả máy in và đồ vật hữu dụng đi, nhưng chẳng ai nhớ đến nó.
Dư Tuyển nắm gậy golf trên tay, ước lượng sức nặng, vừa đủ.
Lúc này, người đàn ông ở trong phòng làm việc vừa vặn kéo cửa ra, ngẩng đầu liền thấy trong tay Dư Tuyển cầm gậy đánh golf.
Người đàn ông trung niên vóc dáng tầm trung, ấn đường chuyển thành màu đen, vành mắt thâm lại, túi mắt rũ xuống dưới, không hề có chút tinh thần.
Hắn nhìn thấy sắc mặt Dư Tuyển khó coi, lùi về sau một bước, lúng túng cười "Thì ra là Tiểu Dư, cậu...!sao cậu lại trở về công ty?"
Dư Tuyển cầm gậy golf, kéo một vệt mỏng trên lớp bụi dưới sàn nhà.
"Mã ca, anh vất vả trở lại công ty, tôi cũng vất vả đến đây một chuyến đón tiếp anh.
Anh muốn đi à? Không bằng đem số tiền lương anh nợ tôi ra quyết định một chút." Cậu không tán gẫu với giám đốc mà trực tiếp đi vào việc chính.
Trán Mã ca ứa đầy mồ hôi hột.
Hắn nhìn chằm chằm gậy golf, thứ kia có khả năng đánh hắn chảy máu đầu: "Tiểu Dư, tôi cũng hết cách rồi, cậu xem công ty này còn có cái gì...không, là cậu muốn cái gì, cứ tùy tiện mang đi, tôi thật sự không truy cứu."
Dư Tuyển gõ gõ gậy golf trên mặt đất, miệng vẫn mỉm cười như trước.
"Mã ca, trước đây anh không nói như vậy.
Anh bảo đi theo anh, anh ăn thịt tôi cũng ăn thịt, anh ăn canh tôi cũng cùng ăn canh.
Bây giờ mới phát hiện ra, anh chẳng thực hiện được cái nào, tôi cũng không muốn nghe anh khoác loác nữa, tôi chỉ muốn cầm lại ba tháng tiền lương đã hứa hẹn."
Mã ca còn muốn tiếp tục đôi co với Dư Tuyển.
Dư Tuyển nhìn ngoan ngoãn biết điều, hắn chưa từng thấy cậu đánh nhau, thậm chí lời thô tục cũng ít nghe thấy.
Hắn cho rằng cậu không dám vung gậy.
"Tiểu Dư, đừng kích động nha! Tôi thật sự không có tiền, có tiền tôi nhất định sẽ đưa cho cậu.
Chắc chắn tôi sẽ gửi tới thẻ lương của cậu.
Cho tôi ba tháng, à không, hai tháng!"
Hắn còn giơ tay đảm bảo.
Dư Tuyển biết hắn ta muốn tìm đường trốn, nếu hắn muốn trốn thì chắc chắn có tiền.
Dư Tuyển lắc đầu: "Mã ca, anh cảm thấy tôi còn tin lời anh nói à? Anh biết thẻ của tôi số hiệu là bao nhiêu không, anh biết dùng võng ngân(3) thế nào không? Chắc anh chưa biết trước kia tôi từng lăn lộn ở đâu.
Anh đã nghe đến Thanh Long bang ở Bắc thành chưa?" Vừa nói xong, một gậy vung tới va ly đựng giấy bằng da bên cạnh Mã ca, va li da rầm một tiếng lăn trên mặt đất, giấy rải rác đầy dưới chân, rõ ràng là vật liệu vô dụng.
Mã ca sợ tới mức co rụt lại, hắn...!hắn không nghĩ tới Dư Tuyển lại có thể hung dữ như vậy!
Dư Tuyển nhẹ nhàng nói: "Một gậy này hạ xuống đâu cũng không nói trước được"
Hai chân Mã ca khẽ run, đau khổ lộ ra khuôn mặt trắng bệch đẫm mồ hôi: "Nhưng tôi thật sự không có tiền"
Dư Tuyển nhẹ nhàng vung vẩy gậy, nhìn xuống bụng dưới của hắn "Mã ca, lời này của anh không đúng.
Không có tiền mà trong tay anh cầm bao lớn như vậy, nói dối cũng phải viết bản nháp.
Hơn nữa, gậy golf trong tay tôi vốn không có mắt, nghe nói bây giờ anh còn chưa có con trai? Tôi đánh một gậy khả năng sau đó anh thật sự không có con trai.
Tôi chắc chắn dám.
Tôi đây không có gia đình không có sự nghiệp, không có cha không có mẹ, "vua cũng thua thằng liều."
"Cậu, cậu..." Mã ca há miệng run rẩy, bắt đầu mở dây kéo bao, "Được, tôi...!tôi cho cậu."
"Anh làm rõ cho tôi, mỗi tháng lương 15,000, công ty ba tháng trước ngưng phát tiền lương, tổng cộng là bốn vạn năm ngàn, một phần cũng không được thiếu."
"Tôi không có nhiều." Mã ca sắp chết cố giãy dụa, "Có thể cho cậu 10 ngàn."
"Mã ca, hiện tại không phải thời điểm cò kè mặc cả.
Ngày hôm nay anh phải chạy trốn, có kịp tới tàu cao tốc hay không anh tự quyết định nha.
Nếu không, hiện tại tôi liền gọi điện cho những đồng nghiệp khác, lúc đó không phải chỉ trả tiền lương cho một mình tôi."
"Xem như cậu lợi hại." Mã ca khẽ cắn răng, từ trong bao móc ra ba xấp tiền mặt: "Đây là ba vạn, tôi thật sự không có nhiều hơn."
Dư Tuyển ra hiệu hắn thả ở cạnh bàn làm việc của trợ lí: "Để ở đó rồi anh có thể đi." Cậu không tham lam.
Một mình cậu đi tới đây, phải tự bảo vệ thật tốt, đây là kinh nghiệm.
Mã ca rất không tình nguyện, hắn sợ tinh thần "vua cũng thua thằng liều" của Dư Tuyển, mà nhìn thời gian không còn kịp rồi.
Để tiền trên mặt bàn, kéo lại bao, hắn nghiêng người từ chỗ làm việc nhích tới cửa, chỉ lo Dư Tuyển bực bội một gậy quét về lão đệ của hắn.
Thấy Dư Tuyển chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn do dự một chút, dùng bao che mặt mình tiến vào thang máy, chạy.
Dư Tuyển kiểm tra ba xấp tiền mặt, không phải giả, thở phào nhẹ nhõm.
Đi đòi lương thật mẹ nó không phải việc cho người làm.
Thu tiền lại cẩn thận, khiêng bộ đánh golf trong phòng làm việc theo, dĩ nhiên không phải cậu lấy về khoe khoang, treo trên Hàm Ngư (4) lâu chắc cũng phải có người mua.
Dù gì cũng là một khoản thu vào, trong công ty cũng không còn vật gì đáng giá.
Cậu không nghĩ hôm nay có thể đòi lương thành công, thật sự là vận may!
Liếc mắt nhìn nơi đã làm việc nửa năm, Dư Tuyển thở dài một hơi.
Trước đây Mã ca buôn bán vật liệu kiến trúc, những năm đó bất động sản còn nóng hổi, có lời chút tiền.
Những năm gần đây giới giải trí được lợi, hắn đỏ mắt nhìn người khác thu hàng loạt tiền vào sổ sách, cũng học mở công ty môi giới, tìm vài cô gái về.
Không ai tốt nghiệp chính quy đủ tiêu chuẩn, đều là những nữ nhân viên tiếp rượu hắn quen, ngay cả em gái rửa chân bộ dáng có chút thanh thuần đều bị hắn kéo qua, đóng gói thành minh tinh, ngay từ đầu còn bắt chước kêu gọi đầu tư làm phim, chính hắn cũng đầu tư vào mảng phim dài tập cùng phim tình cảm.
Nhân vật chính mẹ nó đích thị đều đã sửa mặt, càng đừng nói đến ba phần diễn xuất cùng chín phần nội dung.
Mã ca còn tự mình diễn một lần vai nam phụ, quả thực cực điểm khủng bố.
Lúc trước Mã ca thấy cậu có chút bằng cấp, gọi cậu qua làm người đại diện, nếu không phải vừa ý lương cao, cậu cũng sẽ không đến.
Công việc bình thường của cậu chính là cùng những diễn viên nghiệp dư chạy lịch trình.
Dù sao, không biết Mã ca từ nơi nào tạo ra mối quan hệ, ba tháng tiếp theo cũng coi như thuận buồm xuôi gió, chính hắn cũng sẽ giúp cậu linh hoạt quản lí diễn viên.
Ba tháng lương đầu tài vụ trả đúng hạn, không thể ngờ, ngành giải trí đột nhiên đóng băng.
Mã ca lần này đầu tư vào điện ảnh và phim dài tập không suôn sẻ, không chỉ không thể đột phá tuyến trên, ngay cả nhờ hệ thống ngôi sao chống đỡ cũng không khả thi.
Tiền đã tung ra căn bản không thể lấy về, hắn trực tiếp vứt bỏ công ty, chạy trốn.
Mã ca chạy trốn, đủ loại "diễn viên" phía dưới hắn trải nghiệm được một phen cảm giác minh tinh, bây giờ đều trở về làm lại nghề cũ, nên chạy đều chạy sạch.
Vào lúc này tin tức Mã ca trở về công ty tìm một phần hợp đồng quan trọng vẫn có ích cho Dư Tuyển làm chuyện tốt.
Nhớ lại cuộc sống khó khăn trong ba tháng không có lương gần đây, lấy được 3 vạn, Dư Tuyển cuối cùng cũng coi như yên lòng.
Thiếu một ít thì thiếu một ít, có là được, kẻ liều mạng không thể bức.
Lúc này, chỗ trống trên tàu điện ngầm không còn nhiều lắm.
Cậu đứng đó, tâm tình lo lắng ba tháng qua được giảm bớt, ngày mai cậu muốn tìm công việc nuôi sống mình.
Công ty trước cách chỗ ở của cậu hơi xa, phải chuyển hai chuyến tàu điện ngầm.
Tàu dừng lại, điểm dừng này khách hàng xuống nhiều, bên cạnh Dư Tuyển đã hết người, cậu thuận thế ngồi xuống.
Cạnh cậu là một chàng trai trẻ tuổi đang cúi đầu tán gẫu wechat, Dư Tuyển cõng túi golf hơi vướng, không cẩn thận đụng tới đối phương.
Dư Tuyển vội vàng nói: "Thật ngại."
Đối phương ngẩng đầu liếc cậu một cái, đầu liên là lạnh lùng, sau đó là kinh ngạc: "Cậu không phải là...!Dư Tuyển? Tôi là Triệu Phàm!"
Dư Tuyển sửng sốt: "Triệu Phàm, lớp trưởng?"
"Đúng, là tôi, má ơi, thật trùng hợp, không ngờ còn gặp được cậu, mấy năm nay đều không có tin tức của cậu, nhìn qua không tệ nha." Triệu Phàm nhìn lướt qua gậy golf của Dư Tuyển, cảm thấy bạn học cũ mất tích mấy năm này sống thật sự không tồi, có lẽ luôn ra vào nơi sa hoa.
Dư Tuyển không có ý định cùng bạn học cũ nhiều lời.
Cậu đã sớm rời trường học đi ra lăn lộn, trên mặt Triệu Phàm còn có mấy phần tính trẻ con mới vào xã hội không lâu cùng ánh mắt đánh giá che giấu không tốt.
"Vẫn được, vừa đủ ấm no." Dư Tuyển ứng phó nói.
"Tôi thấy không tồi nha.
Đến đây, thêm wechat đi, tôi quét cậu hay là cậu quét tôi." Triệu Phàm rất nhiệt tình.
"Cậu quét tôi đi." Dư Tuyển không tiện từ chối đành trực tiếp thêm vào.
Hai người thêm wechat xong, Triệu Phàm nói phải xuống trước.
Sau đó Dư Tuyển bỗng dưng bị kéo vào nhóm wechat lớp trung học, Triệu Phàm còn gửi tin tức nói cho cậu biết thứ sáu có buổi tụ hội của đám bạn cũ, mãnh liệt đề nghị cậu phải tham gia.
Đám bạn học cũ biết được người vừa vào chính là Dư Tuyển, một trận kinh ngạc, sau đó dồn dập gọi Dư Tuyển tới buổi tụ hội.
Vừa bắt đầu, Dư Tuyển còn có chút suy nghĩ mâu thuẫn.
Lại nghĩ gần đây mình không tìm được công việc, Triệu Phàm cũng rất nhiệt tình, liền đồng ý, gặp nhiều người chút cũng không hại gì.
Cậu trở về nơi thuê tạm gồm một phòng lớn một buồng ngủ, đầu tiên đem gậy golf đặt tại chỗ sáng trong phòng khách, tìm góc độ chụp mấy bức ảnh, chủ yếu chụp phần LOGO, sau đó chỉnh sửa hình ảnh, đảm bảo không khác đồ thật lắm rồi treo lên Hàm Ngư.
Thời buổi này, người ra vẻ làm sang không ít, cậu ra giá thấp một chút khẳng định có thể bán ra ngoài.
Hai ngày kế tiếp, Dư Tuyển đều ở nhà làm hồ sơ xin việc và nhận phỏng vấn qua điện thoại, chẳng qua lần này cậu sẽ xem xét công ty, cảm thấy không phù hợp với yêu cầu, hay công việc không rõ ràng, cậu đều không nhảy vào.
Thứ sáu đến, Dư Tuyển đúng hẹn đi tới địa điểm họp lớp trung học.
Người đến họp lớp trung học không ít, tổng cộng cũng hơn ba mươi.
Mọi người đều bất ngờ khi thấy Dư Tuyển xuất hiện.
Mạnh Thu Dương tách bạn học cũ bên cạnh cậu ra: "Dư Tuyển, những năm nay cậu đã chạy đi đâu?"
Dư Tuyển cười một cái nói: "Không đi đâu, chỉ thay đổi môi trường."
Mạnh Thu Dương là bạn học tốt thời kì trung học, sau đó vì một ít chuyện mà cậu chuyển trường, không liên lạc nữa.
"Tại sao chỉ chuyển nơi học cũng không liên lạc cùng chúng tôi, mau đưa wechat của cậu cho tôi thêm nào."
"Được." Cậu đổi số, cái cũ sẽ không dùng, gặp lại người quen mới thêm.
Có Mạnh Thu Dương ở đó, những bạn học cũ tò mò tình huống hiện tại của Dư Tuyển đều không tiện hỏi thêm.
Mạnh Thu Dương còn rất kích động khi nhìn thấy Dư Tuyển: "Cậu bây giờ làm việc tại công ty hay tự mình ra ngoài?"
Dư Tuyển cười cười nói: "Vừa mới thất nghiệp đây."
Mạnh Thu Dương cũng không bất ngờ, tình trạng mọi người đều không khác mấy, ở một công ty làm không vừa lòng liền đổi công ty khác, đây là bình thường: "Cậu làm ngành nghề gì?"
"Cho là ngành giải trí đi, làm người đại diện.
Cậu thì sao? Hiện đang làm gì?"
"Tôi làm tại một công ty game, làm doanh tiêu, coi như ngành giải trí, cũng thường giao tiếp với nhóm tiểu thư xinh đẹp"
Dư Tuyển đoán hắn nói đến phát thanh viên hoặc là coser.
Hai người câu có câu không hàn huyên, thời điểm trung học rất quen thuộc, nhưng xa cách vài năm, quan hệ cũng trở nên phai nhạt.
Vốn thời gian Dư Tuyển cùng những bạn học khác tiếp xúc rất ngắn, nghe thấy cậu thất nghiệp, nhiều người chọn quên đi, bạn học nữ mới đầu đối với vẻ ngoài của cậu có chút hứng thú đều trở nên lạnh lùng.
Lúc đầu mọi người còn chỉnh tề ngay ngắn, đến sau, từng nhóm đã bắt đầu chia phe uống rượu như nước.
Mạnh Thu Dương cũng bị người kéo đi uống rượu, vẫn là làm doanh tiêu tửu lượng rất tốt.
Dư Tuyển yên tĩnh ngồi một bên, có người nói chuyện thì đáp vài câu, không có ai cậu lại chơi điện thoại di động, tính toán thời gian trở về.
Đang nghĩ cớ rời đi, chỗ Mạnh Thu Dương vừa mới đi khỏi bị người chiếm cứ, là người có hình thể cao hơn so với Dư Tuyển.
Hắn nói: "Dư Tuyển, rất nhiều năm không gặp cậu, cả buổi tối còn chưa cùng cậu nói vài câu."
Dư Tuyển khách khí: "Cậu là người bận rộn, tất cả mọi người còn chờ cậu mời rượu đây."
Lương Việt, là ủy viên thể dục lớp bọn họ năm đó, người được phần lớn bạn học tranh nhau tâng bốc, vừa nãy tại một bàn khác uống rất hăng.
Trên tay hắn đeo đồng hồ nổi tiếng, dùng điện thoại loại mới nhất đang lưu hành, từ trong ra ngoài đều là hàng hiệu.
Gia cảnh Lương Việt dường như không tệ.
"Chậc, sau khi tốt nghiệp tôi về công ty gia đình làm việc, không có gì đáng coi trọng.
Không nói việc này nữa.
Tôi còn nhớ năm đó cậu ngồi phía trước, mỗi ngày tôi đều chép bài tập của cậu."
Dư Tuyển cũng nhớ lại một ít chuyện năm đó, cười nói: "Nhớ rõ, thầy giáo còn mắng chúng ta mấy lần, tôi và cậu lần lượt bị phạt."
"Ha ha ha, ai bảo giáo viên chủ nhiệm đặc biệt không thích thể dục sinh, luôn có thành kiến với chúng ta.
Lúc ấy tôi đã đối nghịch với hắn, không muốn làm tốt bài tập.
Aiz, năm đó sao cậu đột nhiên chuyển trường?"
Sắc mặt Dư Tuyển hơi ngưng lại, nụ cười thu liễm không ít, bưng chén lên uống trà che giấu cảm xúc biến hóa.
"Trong nhà xảy ra một số việc."
Dư Tuyển không muốn nói, Lương Việt cũng không hỏi nhiều nữa: "Tôi vừa mới nghe nói trước kia cậu đi làm ở công ty quản lí? Là người đại diện hay là trợ lí"
"Công ty nhỏ, từng làm quản lí kỉ luật và trợ lí.
Chẳng qua, công ty môi giới vừa mới đóng cửa, giám đốc chạy trốn, hiện thất nghiệp." Dư Tuyển nói thẳng tình trạng chính mình, thật ra không có gì cần che giấu.
Mắt Lương Việt đột nhiên sáng lên: "Có hứng thú làm trợ lí minh tinh không?" Nghĩ một lúc, hắn lại nhỏ giọng nói: "Không phải minh tinh nhỏ bình thường."
Dư Tuyển hứng thú, trợ lí minh tinh không khác người đại diện trước kia cậu làm.
"Cũng có thể thử xem, không khác công việc lúc trước nhiều." Dư Tuyển không do dự, "Tôi có thể hỏi vị minh tinh ấy là ai không?"
Lương Việt hạ thấp giọng nói: "Anh ta là bạn của tôi, tôi nghĩ cậu hẳn phải biết anh ta, trợ lí của anh ta vừa từ chức còn không tìm được người thích hợp, muốn tìm người quen quản lí sinh hoạt.
Nếu cậu có ý, tôi nói bọn họ liên lạc lại, có khả năng ủy khuất cậu một khoảng thời gian.
Chẳng qua phúc lợi của công ty cũng không tệ lắm.
Nếu cậu làm một hai năm, sau đó chuyển chức đi làm người đại diện, đây là cái ván nhảy không tồi.
Công ty bọn họ cũng là công ty đại diện chính thống lâu đời."
"Vậy lúc nào thì cùng bọn họ bàn bạc?" Dư Tuyển cũng không hỏi vì sao Lương Việt nhiệt tình với cậu.
"Càng nhanh càng tốt, cậu chờ một chút, tôi gửi tin nhắn cho anh ta." Lương Việt vỗ vỗ vai cậu, chỉ chốc lát sau, phòng làm việc gửi Dư Tuyển địa chỉ phỏng vấn, còn trịnh trọng nói: "Kính nhờ."
"Cảm ơn, bạn học cũ." Dư Tuyển đổi cốc trà thành chén rượu, chạm cốc cùng Lương Việt.
Tuy rằng phòng làm việc không nói rõ ràng đối phương là ai, nhưng trong lòng Dư Tuyển bắt đầu run rẩy, không biết là căng thẳng hay sợ sệt.
- -----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: thời tiết không tồi, đào cái hố, đã lâu không gặp mọi người!
Tác phẩm mới đào hố thêm hai chương, đợi một chút còn có chương thứ 2 ~~ thu mễ (5) ~~
Chú thích:
[1] Ở đây mang nghĩa là công ty môi giới (quản lí nghệ sĩ) nhưng tác giả viết vậy nên mình sẽ giữ nguyên
[2] Có thể là gần 35 triệu...!cái này mình cũng không chắc nữa
[3] Một loại mạng lưới để chuyển tiền
[4] Là XianYu – một app bán sản phẩm của Trung Quốc
[5]Đại loại là chíp chíp meo meo đi:D.