Thời gian hẹn phỏng vấn là buổi sáng.
Dư Tuyển đã có kinh nghiệm làm việc, dĩ nhiên là từng trải qua phỏng vấn.
Tối hôm qua, tự tay cậu chỉnh sửa lại hồ sơ xin việc một lần, xóa nội dung không cần thiết, chỉ lưu lại thông tin liên quan đến công việc.
Khu vực Hoa Đông tháng ba mới bước vào mùa xuân, chợt ấm chợt rét, khi nóng khi lạnh.
Sáng sớm, Dư Nguyệt đội gió lạnh ra khỏi cửa.
Hôm nay cậu ăn mặc đặc biệt một phen, râu cạo rất sạch sẽ, áo khoác vừa mang trở về từ tiệm giặt, giày màu nâu đậm cũng đánh hai lần, còn sức lọ nước hoa nam cao cấp vì tạo hình ảnh mà mua.
Cậu tới trước thời gian phỏng vấn nửa giờ.
Người trước sảnh nói với cậu, phụ trách phỏng vấn cậu còn chưa tới công ty, rót cho cậu chén nước, đưa cậu vào phòng họp nhỏ ngồi.
Quang Bắc truyền thông là công ty quốc nội lâu năm trong nghề, rất nhiều nghệ sĩ chen chúc rách đầu đều muốn tiến vào nơi đây.
Công ty này thành công nâng lên rất nhiều minh tinh, là nơi tập hợp nhiều đại gia, tài nguyên tương đối lớn, nghệ sĩ cũng đếm không hết.
Chỉ là Dư Tuyển một lần bước nhầm vào giới giải trí, nếu như không phải trước kia bị Mã ca dùng lương cao hấp dẫn, cậu cũng sẽ không tiến nửa chân vào.
Giới giải trí là loại ngành nghề không ổn định, tiền tài quyền thế danh lợi đều có, chủ yếu là không có cửa.
Nửa cuối năm ngoái, trong nước chỉnh đốn ngành giải trí, đả kích quá lớn.
Không ít công ty trái phép trực tiếp tuyên bố phá sản.
Nghe đâu những ông chủ đầu tư vài bộ phim cổ trang đều lựa chọn nhảy lầu tự sát.
Ngược lại, Dư Tuyển vui mừng vì Mã ca chỉ chạy trốn không lựa chọn tự hủy diệt mình.
Giờ có thể còn tồn tại trong vòng giải trí đều là công ty có gốc gác lâu năm cùng công ty chuyên nghiệp.
Quang Bắc truyền thông chính là một trong số đó, Tết xuân năm ngoái chiếu hai bộ phim điện ảnh thương mại càng giúp bọn họ kiếm đầy bồn đầy bát, nghệ sĩ thu được thành công cũng nhiều như tuyết rơi.
Năm ngoái nghiêm chỉnh, vòng giải trí lụt thì lụt đến chết, hạn thì hạn đến không sống nổi, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Thực ra, Dư Tuyển đã chuẩn bị tốt phương án quay về nghề ban đầu.
Cậu một không có người quen, hai không có tên tuổi, muốn tạo ra thế giới riêng ở giới giải trí thâm sâu như biển, quá khó.
Nhưng mà hiện tại có cơ hội, cậu cũng sẽ không bỏ qua, lương cao thì công việc khổ cực, chẳng qua, thứ cậu không sợ nhất chính là chịu khổ.
Dư Tuyển tiện tay cầm tạp chí bên cạnh.
Đây là sách tuyên truyền của Quang Bắc truyền thông, bên trong giới thiệu thành tích những năm gần đây của công ty, bên dưới có bao nhiêu nghệ sĩ, sản xuất bao nhiêu phim điện ảnh và truyền hình, nhóm nghệ sĩ nhận được bao nhiêu thành công.
Xem một nửa, Dư Tuyển đã biết Quang Bắc truyền thông có bao nhiêu bộ ngành, trước mắt có bao nhiêu nhân viên, nhưng đáng tiếc những thứ này đều là bề ngoài, cũng sẽ không có người đi nghiệm chứng số liệu là thật hay giả.
Lúc này, quản lí nhân sự nhắc nhở Dư Tuyển, người phỏng vấn cậu đã trở về công ty.
Chỉ chốc lát sau, Dư Tuyển gặp người phỏng vấn, họ Mạch, quản lí nhân sự gọi hắn là Mạch tổng.
Mạch tổng tuổi khoảng 40 ngồi đối diện Dư Tuyển, hắn đẩy kính một cái, liếc mắt đánh giá Dư Tuyển, có vẻ vừa lòng diện mạo của cậu.
Dư Tuyển cho hắn thoải mái đánh giá, đưa hồ sơ cho đối phương.
Mạch Bạch tiếp nhận hồ sơ của Dư Tuyển, nhìn thoáng qua, vào thẳng vấn đề: "Cậu cùng Lương Việt có quan hệ như thế nào?"
"Tôi cùng Lương Việt là bạn học cấp ba"
"Công việc cậu phụ trách chính là người đại diện và trợ lí?"
"Đúng thế." Dư Tuyển tiện thể giới thiệu một chút công việc trước kia, còn trình độ của nghệ sĩ như thế nào, cậu trực tiếp bỏ qua.
"Được, chúng tôi tìm trợ lí sinh hoạt, lúc bình thường cùng đến cùng đi với nghệ sĩ, cùng ăn cùng ở, tùy thời gọi đều đến, khả năng không có quá nhiều thời gian cá nhân.
Hiện tại cậu có bạn gái không?"
"Vẫn không có, tôi không gặp vấn đề về thời gian."
Người phụ trách viết vài nét trên hồ sơ, lại hỏi: "Nấu cơm và dọn dẹp phòng ở, là ủi quần áo này kia, có vấn đề gì không?"
"Không thành vấn đề"
"Nấu nướng ở trình độ gì?"
"Tôi có giấy chứng nhận tư cách bác sĩ dinh dưỡng."
"Rất tốt, vừa vặn hiện tại nghệ sĩ có thói quen ăn uống không tốt lắm, có giấy chứng nhận tư cách bác sĩ dinh dưỡng cũng khá hơn một chút." Thật ra hắn hơi bất ngờ với lựa chọn của Dư Tuyển, đã có giấy chứng nhận sao còn làm trợ lí nghệ sĩ.
Có điều, đây hướng tới phỏng vấn năng lực Dư Tuyển, nghệ sĩ cũng cần bác gì dinh dưỡng, không có gì xấu.
"Có hộ chiếu không?"
"Có, C1."
" Gia hạn mấy năm?"
"Bốn năm"
"Biết cắt nối biên tập video không? Nghệ sĩ bình thường không quá rảnh rỗi, thỉnh thoảng cần phát phúc lợi, cần trợ lí chụp vài bức ảnh cùng video, truyền lên weibo."
"Vẫn được, đây là công việc trước kia tôi làm." Dư Tuyển rút điện thoại di động, mở Weibo ra, "Bên trên là ảnh cùng video tự tôi hoàn thành, dùng app cũng được, máy tính cũng được, nhưng quá chuyên nghiệp thì không được."
Mạch tổng xem xong video đầy đủ nội dung nhân vật trong hai phút, cảm thấy tìm Dư Tuyển làm trợ lí sinh hoạt tương đối được.
"Rất tốt, nhưng mà tôi nói không tính, còn đợi nghệ sĩ bên này đồng ý mới được."
Mạch Bạch gọi một cuộc điện thoại, sau đó ra khỏi văn phòng.
Hắn đi tới khúc quanh, thái độ khác hoàn toàn lúc đối mặt với Dư Tuyển.
"Hôm nay cậu còn đến công ty không? Lương Việt giới thiệu cho cậu người trợ lí, hiện đang ở chỗ tôi, cậu có muốn đến nhìn một cái không, quyền quyết định vẫn trong tay cậu."
"Lại đi bệnh viện, rốt cuộc cậu bệnh gì vậy?"
"Được được được, tôi không hỏi.
Nếu không, tôi giảm bớt lượng công việc cho cậu?"
"Nghe lời cậu, người ở công ty, cậu tới thì đi lên đi."
Mạch Bạch coi như thỏa mãn với lí lịch của Dư Tuyển, mọi mặt đều phù hợp yêu cầu trợ lí sinh hoạt, nếu không phải Lương Việt giới thiệu qua, hắn càng muốn hỏi đối phương có muốn thay đổi chức vị hay không.
Trở lại phòng hội nghị nhỏ, hắn lại hỏi Dư Tuyển mấy vấn đề liên quan đến gia đình, thực ra vai trò của hắn chỉ là phụ trách kiểm nghiệm, quyết định cuối cùng lưu lại Dư Tuyển vẫn là của nghệ sĩ.
Trong thời gian đợi đại minh tinh xuất hiện, Mạch Bạch trở về phòng làm việc của mình, Dư Tuyển tiếp tục ở lại phòng hội nghị nhỏ chờ người, trong lòng bàn tay cậu đều là mồ hôi.
Dư Tuyển tranh thủ đi rửa tay một chút, lại trở về phòng, quản lí nhân sự đưa cậu đi gặp người.
Dư Tuyển không hỏi nhiều, nhưng cậu nhìn thấy trong mắt quản lí nhân sự lóe lên ánh sáng dị thường, trạng thái tinh thần vô cùng phấn khởi, người đã đến sao?
Dư Tuyển hít một hơi thật sâu, lặng lẽ lau mồ hôi tay lên quần của mình, rất nhiều năm chưa từng có tâm tình khẩn trương này.
Quản lí nhân sự đẩy cửa phòng làm việc của Mạch Bạch ra.
Đầu tiên Dư Tuyển nhìn thấy Mạch Bạch ngồi trên ghế sô pha đối diện cậu, sau đó đến người đàn ông đưa lưng về phía cậu, tay nằm ngang trên lưng ghế sô pha, mùi thuốc lá trong phòng nồng đậm, trên tay người đàn ông còn đang kẹp một điếu.
Quản lí nhân sự nhìn bóng lưng người đàn ông, nụ cười trên mặt càng rộng: "Mạch tổng, tôi đưa người tới."
Đại minh tinh nhàn nhã nhả khói, quay đầu, một khắc kia nhìn thấy Dư Tuyển, lời nói kẹt trong cổ họng, nắm tay ở dưới hơi run lên, bụi thuốc rơi xuống trên quần bò.
Anh cúi đầu phủi bụi ra, che giấu ánh mắt kinh ngạc hoảng loạn.
Cùng lúc đó, trên mặt Dư Tuyển có chút cứng ngắc, cười yếu ớt, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra nhìn Mạch Bạch.
Mạch Bạch không chú ý cố chủ cùng thí sinh trong lúc đó xảy ra biến hóa vi diệu, ra hiệu Dư Tuyển: "Lại đây ngồi." Hắn lại hỏi Tư Mậu Nam ngồi đối diện, "Đây là bạn học Lương Việt đề cử, hai cậu nói chuyện."
Tư Mậu Nam nắm giữ gương mặt mê đảo chúng sinh, mày kiếm mắt sao, thời điểm anh chăm chú nhìn người, đôi mắt sâu thật sự mê hoặc, giống như đối phương là duy nhất với anh.
Anh nhìn thoáng qua Dư Tuyển ngồi đối diện, dụi điếu thuốc hút một nửa vào gạt tàn, âm thanh khàn khàn: "Dư Tuyển?"
Dư Tuyển nhìn gò má Tư Mậu Nam: "A, đúng thế."
Tư Mậu Nam ngẩng lên liếc Dư Tuyển một cái, như là xác nhận cái gì, gật gật đầu, sau đó không cho phép cự tuyệt trầm giọng nói: "Ngày mai thu dọn hành lí theo tôi đến đoàn phim." Anh đứng dậy nói với Mạch Bạch: "Tôi còn có việc, đi trước."
Mạch Bạch há hốc mồm, nhanh như vậy!
"Không hỏi gì khác sao?"
Tư Mậu Nam đưa lưng về phía bọn họ nói: "Không cần, là cậu ấy, không muốn người khác." Sau đó anh liền kéo cửa rời đi.
Mạch Bạch sửng sốt một chút: "Vậy được." Trong đầu lại thầm nói, mới vừa rồi ở trong điện thoại còn nói hôm nay rảnh rỗi, tại sao bây giờ đi vội vã như vậy.
Phỏng vấn trợ lí chỉ nhìn mặt? Đây là thử thách nhân duyên à?
Luôn cảm thấy Tư Mậu Nam giống như chạy trối chết, hắn quay đầu lại liếc Dư Tuyển một cái, không nhìn ra thêm gì từ trên mặt cậu.
"Vậy sau này cậu sẽ là trợ lí của Tư Mậu Nam, tôi là người đại diện của anh ta, hợp đồng của cậu trực tiếp ký cùng anh ấy, giống với những trợ lí khác trong công ty, tiền lương là từ lương cơ bản cùng tiền thưởng tạo thành, mỗi tháng đến lấy lương, ước chừng là..."
Dư Tuyển vừa nghe Mạch Bạch sắp xếp, vừa nghĩ cơ hội từ chối công việc này.
Mãi đến khi cậu nghe tiền lương và phúc lợi, quyết toán bỏ suy nghĩ từ chối, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Ký kết hợp đồng công việc đều tại công ty quản lí.
Nhân viên nhiều, những việc này có quy trình bộ ngành tương ứng, giải quyết xong chỉ nửa giờ, sau đó bị Mạch Bạch gọi đi căn dặn công việc liên quan.
"Tư Mậu Nam trước kia có một nữ trợ lí, chẳng qua thời gian vừa rồi kết hôn, từ chức, bây giờ còn hai người.
Bọn họ là bảo tiêu, lúc bình thường phụ trách bảo vệ an toàn của anh ta, ngày mai cậu ở trên máy bay sẽ gặp bọn họ, tôi sẽ giới thiệu các cậu.
Lại nói, vấn đề liên quan đến nơi ở, Tư Mậu Nam tương đối chú trọng riêng tư, trợ lí sẽ không ở cùng anh ta, công ty sẽ cung cấp cho cậu nơi ở, thuận tiện tùy thời gọi đều đến, cần gì có thể nói với công ty."
Mạch Bạch phân phó rõ ràng mới thả Dư Tuyển trở về, để trợ lí của hắn thêm wechat Dư Tuyển, cho cậu vài phần sổ tay công việc của trợ lí.
Không tới một canh giờ, Dư Tuyển đã xác định được công việc.
Cậu đứng trong thang máy, gửi tin nhắn cảm ơn sự giúp đỡ của Lương Việt, hẹn ngày khác mời ăn cơm.
Lương Việt có khả năng không cầm điện thoại, không thấy phản hồi, cậu liền cất điện thoại vào trong túi.
Không nhìn thấy những minh tinh khác trong công ty, Dư Tuyển cũng ít hứng thú, không quay đầu ra khỏi cao ốc.
Thời điểm hướng về phía tàu điện ngầm, một chiếc xe thể thao màu đen dừng bên người cậu, tài xế khàn khàn giọng, nói với cậu: "Lên xe"
Dư Tuyển nhìn ông chủ tương lai một chút, kéo cửa xe, ngồi vào cạnh ghế lái, tự giác thắt dây an toàn, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một đường im lặng.
Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa một nhà hàng tư nhân kín đáo.
Tư Mậu Nam hít một hơi thật sau, phun ra hai chữ "Xuống xe"
Dư Tuyển không nói hai lời, xuống xe.
Dọc đường đi Dư Tuyển không thốt ra nửa chữ, Tư Mậu Nam đóng sầm cửa xe: "Dư Tuyển, nói chuyện."
Dư Tuyển quăng ba lô trên xe, mặt không chút cảm xúc đáp lại: "Ông chủ, anh muốn nghe cái gì?"
Tư Mậu Nam nhìn chằm chằm Dư Tuyển: "Có phải tôi không gọi em, cả đời này em sẽ không nói một câu với tôi?"
Dư Tuyển ngoài cười trong không cười: "Không thể như vậy, hiện tại anh là ông chủ của tôi, anh nói gì tôi nghe nấy."
Ông chủ Tư bực bội không có chỗ phát tiết, cao quý lạnh lùng quay đầu đi nhanh vào nhà hàng tư nhân.
Dư Tuyển nhìn bóng lưng anh, có phần lưu luyến, mím môi đuổi theo..