Trí Nhớ 25 Giây

Sáng ngày kế, Hà Tân Dần liền kéo xe đẩy cùng rắn nhỏ vào thành.

Chợ trong thành người người tới tới lui lui, rắn nhỏ mặc một thân áo vải nhạt màu, một chân gập lại ngồi trên xe đẩy, mặt không chút thay đổi nhìn trái phải xung quanh. Dọc theo đường đi đưa đến không ít cười duyên nghị luận nhớ nhung của mấy cô nương.

“Hà Tiểu Xà, ngươi nhìn mấy cô nương này.” Hà Tân Dần kéo xe phía trước, quay đầu lại nói chuyện với hắn: “Trước kia khi ta vào thành, các nàng luôn nhìn ta, các nàng ngược lại trong nháy mắt liền thay lòng.”

“Ngươc thực để ý suy nghĩ của các nàng?”

“Cũng không phải…….” Hà Tân Dần lắc đầu, hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao? Tiểu Xà, ngươi sẽ thích một người trong số các nàng sao?”

Xe đẩy chưa dừng, lạch cạch lạch cạch vang lên, đi ngang qua một nhóm thiếu nữ lứa tuổi dậy thì hi hi cười, quẹo một cái, tiến vào con hẻm quanh co.

Rắn nhỏ nhắn mắt lại, khuôn mặt mấy cô nương này dần dần mơ hồ trong đầu hắn, chẳng qua chỉ ba giây đồng hồ, hắn lại mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Ta đã quên mặt mũi các nàng.”

“…….Vậy sao.” Hà Tân Dần dừng bước một chút, sau đó ngừng lại.

Rắn nhỏ có chút nghi hoặc nhìn về phía anh.

Hà Tân Dần xoay người, nở nụ cười với hắn, trong mắt là tình tự rắn nhỏ xem không hiểu. Anh nói: “Nếu bây giờ ta hôn ngươi một cái, qua bao lâu ngươi sẽ quên?”

Rắn nhỏ không trả lời anh, bởi vì giây tiếp theo, hắn đã bị Hà Tân Dần ngậm mút môi.

Nụ hôn này ôn nhu mà dài lâu, môi hai người không ngừng ma xát, đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng chạm, câu dẫn. Khi tách ra, Hà Tân Dần không tha mút mát đôi môi mỏng manh của rắn nhỏ, thẳng đến môi hai người đều nóng lên, mới hơi lui về sau một bước, buông hắn ra.

Rắn nhỏ liếm liếm môi, đầu lưỡi lạnh lẽo đảo qua đôi môi ấm áp, thoải mái nheo mắt lại.

Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Hà Tân Dần đang kiềm nén bất an, nói: “Ta cảm thấy, đúng là bởi vì ta không có cách nào dựa vào trí nhớ không ngừng đi về chốn cũ, mới có thể càng thêm dùng sức mà tiến lên phía trước.”

“Sao lại luôn, cảm thấy có chút bi thương đâu…..”

Rắn nhỏ quay đầu đi, nói: “Quen là tốt rồi.”

Hà Tân Dần nâng càng xe, một lần nữa kéo xe đẩy đi. Con hẻm này quá mức im lặng, khiến anh không nhịn được hồi tưởng lại hết thảy vừa rồi.

Anh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tiểu Xà, ngươi quên chưa?”

“Quên cái gì?”

Thanh âm thản nhiên của rắn nhỏ truyền đến từ phía sau, khiến cho tâm Hà Tân Dần mất mác một trận. Đang lúc anh muốn nói gì đó, liền cảm giác xe đẩy dao động mạnh, một tiếng hô hấp nhẹ nhàng phả vào bên gáy.

Hà Tân Dần kinh dị nghiêng đầu nhìn, lại bị rắn nhỏ nhân cơ hội hôn đến bên miệng.

Cảm giác mềm mại lành lạnh vừa chạm liền rời, rắn nhỏ hơi hơi nhếch khóe môi, “Ngươi chỉ cái này sao?”

Hà Tân Dần: >///<

Hai người đi vào trong chợ phiên náo nhiệt, trong này, ngã tư đường hai bên bày đủ các kiểu quán nhỏ. Người người bất đồng thân phận đều tự thét to sinh ý, một cảnh tượng phồn vinh.

Hà Tân Dần ngừng xe dưới một tàng cây dương tráng kiện, dọn cái giá mang đến ra, rất nhanh bày xong một quán nhỏ.

“Tiểu Hà, hôm nay đến có chút trễ a, có chuyện gì sao?” Một người đàn ông cao to da ngăm đen nheo mắt, từng nếp nhăn theo gã tươi cười tràn ra từ khóe mắt.

“Đợi dâu tây lớn chút, lại bán dâu tây. Lão Đa ngươi muốn không, ta đưa cho ngươi một ít.” Hà Tân Dần cười nói.

“Này………ô tốt, được rồi được rồi!” Người đàn ông kia nhìn Hà Tân Dần vạch ra vải phủ, bỏ vào cái rổ bên người gã không ít dâu tây đỏ au, có chút ngượng ngùng nói: “Cô nương nhà chúng ta thích ăn loại quả nhỏ này, ngươi một người không dễ dàng, luôn lấy không của ngươi cũng quá nượng ngùng. Không bằng ngươi xem xem, trên quán này của ta có thứ gì ngươi thích hay không, chọn vài món cầm chơi?”

Hà Tân Dần theo bản năng tính cự tuyệt, nhưng khóe mắt đảo qua, lại chú ý đến đôi mắt rắn nhỏ sinh động sáng ngời nhìn chằm chằm sạp bên kia.

“………Vậy cám ơn lão Đa.”

Hà Tân Dần nhìn về phía rắn nhỏ bên cạnh, “Ngươi thích cái nào nhất?”

Người đàn ông cao to giờ mới chú ý đến rắn nhỏ, hỏi: “Đây là bằng hữu của Tiểu Hà?”

“Uhm, mấy ngày trước vừa đến, phải ở nhà ta đợi một đoạn thời gian.”

“Cũng là một tiểu tử tuấn tú”, người đàn ông cười cười, tiến sát tai Hà Tân Dần nhỏ giọng nói: “Ta nhìn ánh mắt hắn có chút quái quái, bộ dạng cũng không giống người thường chúng ta, hẳn là không phải người ở đây đi? Tiểu Hà ngươi tâm tính tốt, phải cẩn thận chút, đừng bị hắn lừa gạt.”

“Ta có đúng mực.” Hà Tân Dần gật gật đầu với gã, đến bên cạnh rắn nhỏ.

Rắn nhỏ liếc nhìn anh một cái, đoạn đối thoại của hai người, hắn nghe không sót thứ gì.

Mà biểu hiện của Hà Tân Dần không chút mất tự nhiên, chỉ theo tay rắn nhỏ nhìn về phía cái gì đó hắn đang nhìn, trong mấy cái vòng tay phổ thông bình thường, một vòng tay có phong cách cổ xưa bằng gỗ đào khiến hắn chú ý.

“Ngươi thích cái này sao?” Hà Tân Dần cầm vòng tay có ba hạt châu được điêu khắc từ gỗ đào kia lên.

“Thực thoải mái.” Rắn nhỏ nói.

Hà Tân Dần gật gật đầu, nói với người đàn ông: “Lão Đa, này…..”

“Cầm đi cầm đi!” Người đàn ông khoát tay, đánh gãy lời anh.

Hà Tân Dần nhếch miệng cười, quay đầu lại kéo bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng của rắn nhỏ, giúp hắn đeo vòng tay kia lên. Mặt ngoài của hạt châu gỗ màu hồng nâu có điêu khắc hoa văn thật nhỏ, dưới ánh mặt trời nổi bật trên làn da, tựa như được phủ lên một tầng ánh sáng trơn bóng.

Hà Tân dần cúi đầu hôn lên viên châu ở giữa, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mắt kỳ quái của rắn nhỏ nói: “Tiểu Xà, đây là lễ vật đầu tiên ta tặng cho ngươi, đáp ứng ta, trước khi ta tìm được thứ tốt hơn vẫn luôn mang, được không?”

Rắn nhỏ gật đầu, còn nghiêm túc nói: “Được.”

Trên khuôn mặt của Hà Tân Dần hiện lên một nụ cười, mặt mày sáng láng như mang ánh mặt trời. Mấy cô nương đi ngang qua cũng không nhịn được dừng bước, xấu hổ nhút nhát hỏi: “Đại ca, dâu tây này bán thế nào?”

Bán dâu tây cũng không phải chỉ đứng là xong việc, dù sao dâu tây mới vừa trải qua một hồi tuyết lớn, lại bị hái xuống, nếu ban ngày bán không xong, ngày hôm sau không nhất định có thể còn tươi.

Rắn nhỏ lưng dựa gốc cây, nhìn Hà Tân Dần ở bên ngoài tiếp đón người lại đây xem, cảm thấy có chút nhàm chán, liền dứt khoát đi đến, nói với anh: “Ta cũng đến hỗ trợ.”

Hà Tân Dần có chút ngoài ý muốn, “Ngươi hỗ trợ thế nào?”

“Không biết.”

“……….” Hà Tân Dần gãi gãi đầu, biết hắn đại khái là nhàm chán, nhân tiện nói: “Vậy ngươi giúp ta kiếm khách đến đi.”

Rắn nhỏ nháy mắt mấy cái, “Phải làm thế nào?”

“Ngươi tìm mấy cô nương nhìn ngươi, hỏi các nàng có muốn ăn dâu tây hay không. Nếu nói có, ngươi dẫn các nàng lại đây, thế nào?”

“Không nên đi quá xa, ngay tại gần đây đi.” Hà Tân Dần dặn dò.

Nghe ra tựa hồ rất đơn giản, rắn nhỏ nghĩ vậy, hơi hơi vuốt cằm nói: “Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui