Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí

Editor: Táo đỏ phố núi

Ngày hôm sau, đúng sáu rưỡi đồng hồ báo thức của Hà Phỉ Phỉ bắt đầu vang lên, cô vẫn còn buồn ngủ nên đã ấn nút tắt đồng hồ báo thức. Khuya hôm qua vì quá hưng phấn nên rạng sáng hôm nay mới ngủ được, bây giờ mí mắt không mở ra nổi.

Ngủ thêm một phút nữa cũng hạnh phúc lắm rồi...... Hà Phỉ Phỉ yên tâm ngủ tiếp, đang muốn trở lại trạng thái ngủ say một lần nữa thì báo thức của điện thoại di động lại vang lên, cô kéo chăn lên trùm đầu, một lát sau, Hướng Nhuỵ với mái tóc rối như cái tổ quạ đẩy cửa đi vào, quát, “Hà Phỉ Phỉ, có phải cậu lại tắt đồng hồ báo thức không hả! Hôm nay không phải sẽ đi Bắc Kinh sao!”

Nói xong Hướng Nhụy liền nhảy lên trên giường, hai lần ba lượt kéo hết chăn của Hà Phỉ Phỉ đi, Hà Phỉ Phỉ bị lạnh lập tức tỉnh lại, “Được, được rồi, mình dậy ngay đây......“.

Sau khi đánh thức Hà Phỉ Phỉ dậy, Hướng Nhụy liền chui vào trong chiếc chăn, “Lúc đi nhớ xách rác đi bỏ luôn, còn nữa, nhớ mua đồ ăn sáng mang về cho mình.”

Hà Phỉ Phỉ vừa mặc quần áo vào vừa làm mặt quỷ với cô ấy.

Xách được chiếc va li đi xuống dưới lầu thì cô nhìn thấy Cố An Thành đã đứng chờ ở trước cửa rồi, anh mặc áo sơ mi quần jean, cách ăn mặc rất thoải mái khiến cho anh bớt nghiêm túc hơn so với khi anh mặc đồ vest. Cố An Thành dựa vào cửa xe, giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Phỉ Phỉ, vì vậy nhanh chóng đi lại, rất tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay của cô, “Nhanh lên một chút, sắp không kịp giờ nữa rồi.”

Xe rất nhanh đã lái ra ngoài đường lớn, hoà nhập vào trong dòng xe cộ đông đúc.

Thỉnh thoảng Hà Phỉ Phỉ liếc nhìn gương mặt của anh, muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì, quan hệ của hai người đã không giống như trước, mỗi lần gặp nhau có phải cũng nên thay đổi rồi không? Làm một người độc thân quen rồi, Hà Phỉ Phỉ vẫn chưa biết cách chung sống khi có bạn trai, cảm giác sao thấy rất kỳ lạ, ôi cào tường ing......

Có lẽ Cố An Thành đã phát hiện ra ánh mắt của cô, “Có phải muốn hỏi anh chuyện gì không?”

Hà Phỉ Phỉ vội vàng tiếp lời, “Đúng vậy...... Cái đó, ngày mai đi giao lưu, anh có thể dẫn em và A Đại đi vào cùng được không?”

“Không phải hai người đã hẹn với nhau là cùng hoà vào những fans hâm mộ rồi sao?”

Hà Phỉ Phỉ lẩm bẩm một câu, “Nhưng mà đứng ở xa như vậy, không nhìn thấy rõ được....... Không thể lấy thân phận người thân đi vào cùng được à?”

Cố An Thành nở nụ cười như có như không, “Em muốn nhìn rõ ai chứ?”

Theo trực giác vấn đề này có hơi nguy hiểm, Hà Phỉ Phỉ mở to đôi mắt chân thành, “Nhìn thấy rõ anh… Anh nhất định là người đẹp trai nhất trong đó.” Bây giờ có rất ít trai đẹp không đi tán gái mà chơi weibo..... Được rồi, Cố An Thành đã cua cô ở trên mạng.

Cố An Thành hài lòng gật đầu. “Trước tiên hai người cứ đi vào hội trường cùng với những fans hâm mộ đã, sau đó anh sẽ tìm cách đưa hai người vào phía sau hội trường, như vậy đã được chưa?”

“Quá được, quá được rồi.”

Lúc Hà Phỉ Phỉ đặt vé cho Cố An Thành đã mua khoang hạng nhất, còn mình thì khoang phổ thông, cô vừa mới ngồi xuống, Cố An Thành đã thương lượng đổi vị trí với người ngồi bên cạnh cô. Hà Phỉ Phỉ nổi nóng, mẹ kiếp, thằng nhóc này quá là lãng phí tiền của rồi, ông chú trung niên ngồi cạnh cô dĩ nhiên là rất vui vẻ đi tới khoang hạng nhất ngồi rồi, Hà Phỉ Phỉ cau mày nhìn Cố An Thành, “Anh có biết là đã lãng phí bao nhiêu tiền không! Một phần ba tiền lương của em đó!”

“Đây là tiền chi phí đi công tác,” Cố An Thành cầm tay của cô, “Em không kiếm được nhiều tiền cũng không sao, sau này anh sẽ nuôi em. Em tiêu tiền như nước như vậy, ngoại trừ anh ra, còn ai dám nuôi em nữa.”

Hà Phỉ Phỉ: “......” Nói rất có lý, quả thật là không còn lời nào để cãi lại.

Người này, cố ý bẫy cho cô không có tiền tiêu vặt, chẳng lẽ đã tính tới nước này rồi sao! Quá đáng sợ 【 Hình động vẫy tay 】 Hà Phỉ Phỉ càng ngày càng có cảm giác mình đã lọt vào cái hố sâu thăm thẳm do anh đào _(:3” ∠)_

Tay của anh rất có lực lại ấm áp, bao bọc lấy bàn tay của cô, không hiểu sao khiến cho người ta có cảm giác vô cùng yên tâm. Hà Phỉ Phỉ thử thăm dò nghiêng đầu của mình qua, dựa vào bờ vai của anh, Cố An Thành giơ tay lên gạt mấy sợi tóc rơi trước mặt của cô ra sau tai, “Ngủ một lát đi, lát nữa tỉnh lại thì đã tới nơi rồi.”

Hà Phỉ Phỉ cũng không buồn ngủ, cho nên bắt đầu nghịch ngón tay của anh. Ngón tay của Cố An Thành vừa trắng vừa dài, Hà Phỉ Phỉ rất thích cho nên nghịch mãi, không ngừng nắn bóp xoa xoa, rốt cục người bị cô nghịch ngợm như vậy không nhịn được nữa nắm lấy bàn tay đang nghịch của cô, “Không ngủ được à? Có muốn làm một chút chuyện có lợi cho việc ngủ không?”

Hà Phỉ Phỉ lập tức nhắm mắt lại, nhưng mà không khỏi có chút mong đợi đối với chuyện có lợi cho việc ngủ trong lời nói của anh, vì vậy ghé đầu sát lại một chút, sau đó len lén mở mắt ra, thì thấy Cố An Thành đặt tờ báo ở dưới mí mắt của cô, “Trước kia mỗi lần em nhìn thấy mấy tờ báo là ngủ gà ngủ gật, bây giờ chắc vẫn còn có tác dụng, thử một chút xem sao.”

Trong giọng nói của anh còn có ấn chứa ý cuời, hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô mà còn cố đùa giỡn vậy..

Hà Phỉ Phỉ có chút xấu hổ, nhắm mắt lại không thèm để ý tới anh nữa.

Trong giấc mơ ngắn ngủi, cô lại mơ thấy mình cưỡng hôn Cố An Thành, sau khi tỉnh lại Hà Phỉ Phỉ hoảng sợ, mẹ nó, bị mấy người bạn trên mạng nói trúng rồi, rốt cuộc là cô đã đói khát như thế nào vậy =.=

“Đã tỉnh rồi hả?” Cố An Thành đang xem báo, “Mới vừa nằm mơ thấy gì vậy? Chu môi ra suốt thế.”

Hà Phỉ Phỉ: “......” Chết cũng không thể nói cho anh biết được!

Cô lảng sang chuyện khác, hỏi vấn đề mà cô đã suy nghĩ rất lâu rồi, “Anh biết weibo của em khi nào?”

Cố An Thành khẽ trả lời, “Vào khoảng một năm rưỡi trước, Hướng Nhuỵ đã nói cho anh biết. Còn tài khoản phụ của em, là do anh tự tìm ra.”

Thì ra anh đã ở bên cạnh cô sớm như vậy rồi. Hà Phỉ Phỉ nhớ lại, lâu nay Kiều Hoa vẫn ở bên cạnh làm bạn và khích lệ cô, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, vì vậy nắm chặt lấy cánh tay của anh, “...... Cám ơn anh.”

“Vậy em có thể nói cho anh biết, mới vừa rồi em nằm mơ thấy gì không?”

“...... Không thể!”

“Không sao, anh cũng có thể đoán được sơ sơ.” Nói xong, anh để tờ báo xuống, cúi đầu, khẽ chạm vào bờ môi của cô một cái, rồi nhẹ giọng nói, “Có phải như vậy hay không?”

SSdienng dànlew quy9on. Hà Phỉ Phỉ:

Đến Bắc Kinh, có người tới đón bọn họ rồi đưa tới khách sạn nghỉ ngơi. Thật ra lần này Cố An Thành tới Bắc Kinh là có công việc, đi gặp mặt chỉ là nhân tiện mà thôi, anh đẩy hành lý vào phòng và sắp xếp cho Hà Phỉ Phỉ xong thì đi gặp khách hàng ở Bắc Kinh để đàm phán, Hà Phỉ Phỉ không phải đi theo, sắp xếp hành lý của mình xong thì nhân tiện cũng sắp xếp lại hành lý cho Cố An Thành.

Mở va li hành lý ra, nhìn thấy quần áo và đồ dùng cá nhân được sắp xếp gọn gàng thì Hà Phỉ Phỉ sợ ngây người. Cô cũng không sắp xếp được ngăn nắp như vậy nữa. Ồ, mấy cái nhỏ nhỏ xinh xinh được gấp lại này là cái gì? Cô cầm lên nhìn, quần bốn góc......

Cô lập tức vứt bỏ miếng vải kia, sau đó đóng nắp va li lại, không muốn xếp nữa.

Hà Phỉ Phỉ đi tới trước cửa sổ sát đất, duỗi lưng một cái, sau đó đi tới tủ lạnh lấy một ly rượu tría cây ra, rồi lên ghế sô pha bằng vải bố. Cô nhấp một ngụm rượu trái cây, nhớ tới mình còn chưa nói với A Đại là mình đã tới rồi, vì vậy lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn ra.

Vương Bát Chi Khí: A Đại, tôi đã đến Bắc Kinh rồi

A Đại: đang ở đâu, đang ở đâu, một giờ chiều nay mình mới bay, lúc tới Bắc Kinh chắc cũng khoảng hơn ba giờ, mình tìm khách sạn nghỉ chân và sắp xếp đồ đạc xong sẽ gọi cho cậu nhé? Hay là mai chúng ta gặp mặt luôn?

Vương Bát Chi Khí: Cậu vẫn chưa đặt khách sạn à? Nếu không thì tới chỗ của mình ở đi, để bây giờ mình xin đổi sang phòng có hai giường, vậy thì cậu cũng không cần phải tốn nhiều tiền.

A Đại: Được, cậu nhắn tin địa chỉ qua cho mình đi.

Hà Phỉ Phỉ nhắn tin địa chỉ qua cho A Đại, nhân tiện cũng nhắn tin số điện thoại di động của mình qua, để tránh cho A Đại không tìm thấy cô.

Cô đi xuống dưới lầu, đi lại chỗ quầy lễ tân xin đổi phòng có hai giường, vừa đúng lúc nhìn thấy Cố An Thành và hai, ba người trung niên mặc âu phục đi vào cửa xoay ở đại sảnh.

Có lẽ là đang bàn công chuyện? Hà Phỉ Phỉ cũng không gọi anh, nhưng Cố An Thành lại nhìn thấy cô, nói mấy câu mới mấy người đàn ông kia rồi đi lại phía cô, “Sao vậy?” Diễng đáng ele quiý don.

“Em đổi phòng tiêu chuẩn, cho A Đại vào ở cùng với em nữa.”

Cố An Thành hơi nhíu mày lại, “Không an toàn.”

“Nhưng mà em đã nói với A Đại rồi….”

“Vậy đừng đổi nữa, em để phòng đó lại cho cô ấy, em ở cùng phòng với anh.”

“Vậy em đặt thêm một phòng nữa đi, dù sao cũng là chi phí chung.”

“Không được, lãng phí tiền.”

“......” Vậy không an toàn là đang kiếm cớ đúng không 【 mỉm cười 】

Cố An Thành không thèm để ý tới ý kiến của cô, rất thoải mái quyết định vấn đề phòng ở, “Trước tiên thu xếp đồ đạc đi đã, hôm nay mấy nhà cung cấp và đối tác ở Thượng Hải và Bắc Kinh có tổ chức bữa tiệc, em đi theo anh, nhớ là không nên nói nhiều, chỉ cần lắng nghe là được.”

Hà Phỉ Phỉ gật đầu một cái, “À, vậy em đi về phòng lấy túi xách đã.”

Bữa tiệc buổi trưa được tổ chức ở một nhà hàng Trung Quốc trang trí theo kiểu cổ điển và trang nhã, trong phòng ăn rộng lớn như vậy có đốt hương trầm, khiến cho lòng người trở nên thư thái và vui vẻ. Hà Phỉ Phỉ đi theo phía sau Cố An Thành đi vào trong phòng bao, thì đã thất trên ghế sa lon đã có mấy ông chủ lớn ngồi ở đó rồi, đang vừa uống rượu vừa kể chuyện hài, thấy Cố An Thành đi vào, rối rít vẫy tay chào hỏi anh, “Đến đây, Cố Tổng, tới đây ngồi.”

Cố An Thành nói chuyện với bọn họ một lúc lâu, sau đó giới thiệu Hà Phỉ Phỉ một chút, mấy vị tổng giám đốc vừa nghe thấy cô là con gái của ông Hà, lập tức bắt đầu nịnh bợ. Có thể nói là lấy tất cả những lời ca tụng như xinh đẹp gì gì đó ra hết, Hà Phỉ Phỉ chỉ mỉm cười chào hỏi bọn họ mấy câu rồi không nói thêm lời nào nữa, yên lặng ngồi bên cạnh của Cố An Thành, nghe bọn họ nói về mấy hạng mục bất động sản hiện nay.

Bọn họ chuyên tâm nói chuyện phiếm, Hà Phỉ Phỉ đói không chịu được, cuối cùng, bụng của cô đã không phụ sự mong đợi của mọi người sôi lên ùng ục một cái, vừa đúng lúc Cố An Thành nghe được. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi cười nói, “Cũng mười hai giờ rưỡi rồi, mọi người cũng nên vào tiệc rồi nhỉ?”

Có một người Địa Trung Hải ở trong đó nói, “Phương tổng vẫn còn chưa tới, đường xá Bắc Kinh dạo này kém quá, một giờ trước nói vẫn còn tắc đường khoảng hai ba cây số, đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng người đâu. Phương tổng chưa tới, mọi người cũng không tiện bắt đầu ngồi vào tiệc.” Diễng đáng ele quiý don.

Phương tổng? Hà Phỉ Phỉ nhìn ra được mấy ông chủ ở đây đã mơ hồ có sự kính sợ đối với Thẩm tổng rồi, vậy vị Phương tổng này là nhân vật lớn cỡ nào?

Lại mười phút đồng hồ nưa trôi qua, cửa phòng bị đẩy ra, hai phục vụ đi vào cửa, sau đó có một người đàn ông có vóc dáng cao lớn đi vào.

Chiếc áo sơ mi được cắt may thủ công cùng với áo vest bao quanh một dáng người cao to, đi vào như mang theo chút gió. Mái tóc được vuốt keo và chải chuốt gọn gàng, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, toàn thân toát ra khí chất hấp dẫn của một người đàn ông. Hà Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn, không nhịn được suy nghĩ, cô còn tưởng rằng trên thương trường đều là những người đàn ông trung niên Địa Trung Hải, không ngờ còn có nhân vật như vậy, vừa có khí thế, dáng dấp lại rất đẹp trai, khẳng định là đã khiến cho khối phụ nữ phải mê mệt?

Mấy ông chủ ở trên ghế sa lon rối rít đứng lên, “Phương tổng đã tới rồi à.”

Cố An Thành cũng đứng lên, Phương Dịch bắt tay với mấy ông chủ xong, sau đó anh mắt của anh ta nhìn sang Cố An Thành, cười nói, “Vị này chắc là Cố tổng của Hà Thị, hân hạnh.”

Cố An Thành nghe vậy, đột nhiên nhíu mày lại, khóe môi không khỏi nở ra một nụ cười, cùng bắt tay với anh ta, “Phương tổng, hân hạnh.”

Không hiểu sao Hà Phỉ Phỉ cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai.

Đã từng nghe thấy ở đâu rồi? Nhưng mà cô nghĩ mãi cũng không ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui