Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí

Sau khi ăn cơm tối xong, Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhuỵ đi dạo mấy vòng ở trung tâm thương mại cho tiêu cơm, sau đó mới đi về nhà.

Ba Hà và mẹ Hà đều không ở nhà, nghe quản gia nói lại, hai vợ chồng già
bọn họ đi làm khách nhà người ta, Hà Phỉ Phỉ ừ một tiếng sau đó đi về
phòng mình.

Mệt chết đi được. Hà Phỉ Phỉ đá giầy ra, sau đó nằm
ườn ra trên chiếc giường lớn, nhìn bóng đèn treo trên trần rồi ngây
người ra. Vầng sáng của bóng đèn hình như cứ dần dần khuếch tán rộng ra, Hà Phỉ Phỉ cảm thấy hoảng hốt, bầu không khí yên tình khiến cho cô
không nhịn được mà nhớ lại chuyện lận đận trước kia.

Từ nhỏ cô đã sống cùng ông nội bà nội ở Tô Châu, bởi vì ông nội bà nội rất chiều
chuộng cô mặc kệ cho cô muốn làm gì thì làm, cho nên tính tình của cô
trở nên kiêu căng ngạo mạn, so với bây giờ, lúc đó cô nhất định là một
đứa nhỏ côn đồ, xung quanh mấy trăm mét ở Phương Viên đó không có đứa
trẻ nào dám gây gổ với cô. Sau khi lên cấp hai trung học, Hà Phỉ Phỉ
quen biết người càng càn rỡ và bốc đồng hơn đó là Hướng Nhuỵ, hai người
cùng nhau cấu kết làm việc xấu, thông đồng làm bậy, đánh thắng mười tám
đàn em trong trường, đánh thắng những tên côn đồ trong khu vực, vô lễ
không coi ai ra gì.

Lần đầu tiên cô
gặp hội trưởng hội học sinh Cố An Thành thì cô và Hướng Nhuỵ đang học
lớp mười một, khi đó hai người bọn cô đang chặn một nữ sinh mượn danh
tiếng của bọn cô để ăn hiếp học sinh trong trường ở trong hẻm nhỏ.

Hà Phỉ Phỉ nâng cao chân lên gác lên vách tường, giữa ngón tay kẹp một
điếu thuốc đang cháy dở, vừa ho đến chảy nước mắt vừa mắng, “Chúng tôi,
khụ khụ khụ, chúng tôi và cô không thù không oán, cô và người ta đánh
nhau lại lôi tên của chúng tôi vào là có ý gì?”

Khi đó Hướng Nhuỵ đang học cấp ba, so với Hà Phỉ Phỉ thì học trên hai lớp, khuôn mặt có
chút già giặn hơn so với những người bạn cùng lứa. Cô ta đoạt lấy điếu
thuốc đang cháy dở trên tay của Hà Phỉ Phỉ, ném xuống đất, lấy chân dập
tắt, “Không biết hút thì đừng có lấy ra, hai…….”

“Các người đang làm gì?”

Hà Phỉ Phỉ còn nhớ rõ đột nhiên có một giọng nam vang lên, trong vắt như
dòng nước suối, lại giống như gió xuân tháng ba, mặc dù cố tỏ ra nghiêm
túc, nhưng vẫn vô cùng êm tai.


Cô vẫn còn nhớ rõ lúc xoay người ra sau, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của người phát ra giọng nói kia đang đứng ngược sáng.

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa làm cắt ngang hồi tưởng của Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ ngồi dậy, “Mời vào.”

Người giúp việc nhà cô là dì Trần bưng một ly nước mật ong đi vào, cười dịu
dàng nói, “Cô chủ, uống ly nước mật ong đi, hôm nay ở bên ngoài cả ngày, chắc đã mệt rồi.”

“Dạ, cám ơn dì Trần.” Hà Phỉ Phỉ duỗi lưng một cái, đi tới ngồi xuống trước bàn.

Dạ dày của cô không tốt lắm, mỗi sáng sớm và mỗi buổi tối đều phải uống
một ly nước mật ong, bình thường cũng không để ý, hình như bệnh dạ dày
của cô đã lâu rồi không còn phát bệnh nữa.

Hà Phỉ Phỉ uống vài
hớp đã uống hết ly nước mật ong vào trong bụng, cầm điện thoại lên,
trượt một cái, thì phát hiện ra “Gió thổi mây trôi trên sông” đã online
rồi.

“Gió thổi mây trôi trên sông” v: hôm nay có chút việc, nên
về nhà hơn trễ, nhưng mà Đạt Ca, Đạt Muội và Lộ Mao đều rất ngoan, trong nhà không bị làm cho loạn lên, chỉ là chiếc ghế salon mới mua bị Đạt cà Đạt Muội kéo lại làm ở, hơn nữa còn cắn hỏng luôn rồi 【 hình ảnh 】【
hình ảnh 】

Hai tấm hình gửi lên, tấm đầu tiên là hình ảnh Đạt Ca, Đạt Muội nằm trên ghế salon, sống chết không chịu đi, tấm hình phía sau là Lộ Mao nằm sấp trên ghế salon cụp tai thỏ xuống, vẻ mặt kiêu căng
trêu chọc hai con kia.

Hà Phỉ Phỉ xem đi xem lại hai tấm hình đó nhiều lần, rồi vui vẻ hài lòng bắt đầu viết bình luận.

“Gió thổi mây trôi trên sông” nuôi ba con vật nuôi, đại diện cho ngu ngốc,
trắng trẻo, ngọt ngào—— Đạt Ca, Đạt Muội là hai con gấu bá đạo như tổng
giám đốc, còn Lộ Mao là một con thỏ cụp tai. Dáng vẻ của chúng khiến cho người gặp người thích, người gặp người yêu. Từ trước tới giờ Hà Phỉ Phỉ đều mơ ước được nuôi những con vật đáng yêu, nhưng mà tiếc là ba Hà, mẹ Hà không cho phép, vì vậy cô chỉ có thể nhìn hình mà gào khóc thôi.

“Thím ba bạn tìm đàn ông”: gào
khóc gào khóc gào khóc muốn chết!!!! Lộ Mao thật sự là tổng giám đốc
bá đạo, thái độ giống như đang nói: trẫm cứ lẳng lặng nhìn các ngươi ngu xuẩn im lặng không nói lời nào =_= Đạt Ca, Đạt muội thật đáng yêu quá
điiiiii!!! Không phải chỉ là một bộ ghế salon thôi sao!!! Kiều Hoa
anh đừng tiếc nuối nữa..., tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh tám bộ,
tám bộ để cho Đạt Ca, Đạt Muôi lần lượt thay phiên nhau chơi【 cười
cry】// “Gió thổi mây trôi trên sông” v: hôm nay có chút việc, nên về nhà hơn trễ, nhưng mà Đạt Ca, Đạt Muội và Lộ Mao đều rất ngoan, trong nhà
không bị làm cho loạn lên, chỉ là chiếc ghế sa lông mới mua bị Đạt cà

Đạt Muội kéo lại làm ở, hơn nữa còn cắn hỏng luôn rồi 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

Kiều Hoa là tên mà những người bạn trên mạng gọi “Gió thổi mây trôi trên sông”, Tứ Thần Thú trên Microblogging theo thứ tự là:
Vương Bát, Kiều Hoa, Lão Xuân ca, A Đại, còn về phần tại sao lại gọi một người đàn ông là Kiều Hoa...... thì Hà Phỉ Phỉ bày tỏ: lão phu
tham gia Microblogging, lăn lộn hơn mười năm, chưa từng thấy một nhân
tài như vậy!

“Gió thổi mây trôi trên sông” lúc bình thường đều
tương đối khiêm tốn, bình thường sẽ không đăng hình lên Microblogging,
nhưng mà mỗi ngày sẽ không thể thiếu hai tấm hình của những con vật nuôi trong nhà anh được, trừ cái đó ra, anh vẫn thường đăng lên
Microblogging...... truyện tranh manga.

Nói đúng ra, chuyện này có hơi kỳ lại, mạnh mẽ như vậy mà lại đi vẽ truyện tranh manga.

Điều khiến cho người ta ngạc nhiên hơn nữa là, Kiều Hoa lại có thể vẽ đẹp
hơn cả một hoạ sĩ chuyên vẽ truyện tranh biếm hoạ. Một vài tình tiết
tình yêu rất đơn giản thôi, nhưng qua bàn tay của anh, lại có thể trở
thành một tình yêu khiến cho người ta có thể chết đi sống lại!

Hà Phỉ Phỉ vẫn luôn rất thích người có nick name này, không phải chỉ vì
những con vật nuôi của anh, mà bởi vì một năm trước Kiều Hoa đã vẽ
truyện tranh manga theo nội dung anh tự sửa đổi từ tiểu thuyết của cô.

Hai năm trước, Hà Phỉ Phỉ đi Canada, việc học mặc dù căng thẳng, nhưng cô
lại hoàn toàn thả lòng bản thân mình, muốn làm cái gì làm cái gì, cũng
không làm khó mình bắt buộc mình phải hao phí quá nhiều tế bào não cho
việc học hành. Vì để giết thời gian, cô bắt đầu lấn sân vào viểt tiểu
thuyết ở trên mạng.

Hà Phỉ Phỉ người này, đã hồ đồ sống hơn hai
mười năm, muốn nói tới ý nghĩa nhân sinh, suy nghĩ của cô vẫn vô dùng
đơn thuần. Những thứ mà cô yêu thích, cũng không kéo dài, có công việc
mà cô yêu thích, nhưng rồi rất nhanh lại cảm thấy chán, hơn hai mươi năm qua, cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc cô muốn cái gì, cô
thích cái gì, mà chuyện “giết thời gian” của hai năm trước, lại khiến
cho đám sương mù ở trước mặt cô bỗng tiêu tán đi.

Cô bị mê hoặc
vào trong thế giới sáng tác, hết ngày rồi tới đêm, mất ăn mất ngủ viết

văn gõ chữ, đem tất cả những thế giới quan trong tưởng tượng, để biểu
đạt ra bên ngoài khiến cho cô cảm thấy tràn đầy vui vẻ, cho dù không ai
đọc, không ai để lại bình luận, nhưng cô vẫn làm rất hăng say không biết mệt.

“Thím ba bạn tìm đàn ông” chính là nick name ảo mà cô tạo
ra khi đó, cô thường xuyên viết ra những câu chuyện những ý tưởng mà cô
suy nghĩ, có những lúc buồn chán thì cô phát biểu cảm nghĩ, tâm trạng
của mình, mặc dù không ai quan tâm, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thoả mãn.
So với nick name “Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát’, có lúc Hà Phỉ
Phỉ cảm thấy, nick name ảo này có lẽ hợp với con người thật của cô hơn.

Hơn nửa năm trôi qua, rốt cục Hà Phỉ Phỉ cũng viết xong phần đầu tiên của tiểu thuyết.

Bởi vì không phải là đề tài hot, cũng không phải chuyện tình cảm hài hước,
lại cộng thêm văn phong quái đản, cho nên truyện này của cô giống như
một hòn đá nhỏ ném xuống biển lớn, không tạo nên gợn sóng nào trên diễn
đàn văn học. Thậm chí tới lúc kết thúc thì cũng chưa tới một trăm bình
luận. Phần lớn là do một thiên thần nhỏ để lại bình luận trong mỗi
chương, mặc dù mỗi lần chỉ để lại hai chữ “cố gắng lên”, nhưng đã khiến
cô được khích lệ rất nhiều.

Hà Phỉ Phỉ cảm giác đến chết mình cũng vẫn sẽ nhớ tới thiên thần nhỏ đó.

Giống như cô gõ chữ một cách nhanh chóng, rất nhanh đã viết được hai ngàn
chữ, Hà Phỉ Phỉ quay đầu lại mới phát hiện ra, mình chỉ lo cố gắng cặm
cụi viết, lại không phát hiện ra căn bản không có người nào quan tâm
tới. Có mấy ngày, cô như bị suy sụp, hoài nghi mình, cảm thấy mờ mịt và
hoang mang, không biết có nên tiếp tục nữa hay không, hôm đó cô viết tâm trạng của mình lên Microblogging, đột nhiên có người nhắn tin cho cô.

Gió thổi mây trôi trên sông: Xin chào, xin hỏi là tác giả của《xxxxxx》sao?

Thím ba bạn tìm đàn ông: Vâng, đúng rồi, xin hỏi anh là?

Gió thổi mây trôi trên sông: tôi muốn sửa đổi nội dung tiểu thuyết của cô
thành truyện tranh manga, muốn hỏi một chút là cô có đồng ý không?

Hà Phỉ Phỉ ngơ người. Lúc đó Kiều Hoa không nổi tiếng như bây giờ, nhưng
cũng đã có hơn mười mấy vạn người hâm mộ rồi, Hà Phỉ Phỉ biết anh, cô
chỉ không biết anh lại có thể vẽ truyện tranh manga, và càng thần kỳ hơn nữa đó là, anh lại có thể coi trọng nội dung tiểu thuyết mà cô viết!

Sau đó “Gió thổi mây trôi trên sông” bắt tay vào vẽ theo nội dung tiểu
thuyết của cô, kỳ quặc là, tiểu thuyết của cô không ai quan tâm tới,
nhưng khi vẽ thành truyện tranh manga thì lại nhận được những lời khen
ngợi như nước thuỷ triều, Hà Phỉ Phỉ cũng liên quan nên cũng nhận được
rất nhiều lời khen ngợi trên diễn đàn văn học.


Một ngày kia trong lúc nói chuyện phiếm, Hà Phỉ Phỉ biết
được anh chính là thiên thần nhỏ hay để lại bình luận cố gắng lên ở mỗi
chương, nhất thời khiến cô cảm động rơi nước mắt, cảm thán bản thân đúng là đụng vận cứt chó, lại có thể gặp được một người tốt như Kiều Hoa.
Mặc dù trong lúc nói chuyện phiếm, anh tương đối kiệm lời, nhưng không
hề ảnh hưởng tới thiện cảm đang từ từ tăng lên của Hà Phỉ Phỉ dành cho
anh, cho tới bây giờ, dường như mỗi lần có bài đăng của anh cô đều tới
giành bình luận trước tiên.

Về phần dùng nick name ảo, là do thói quen của Hà Phỉ Phỉ, nếu đổi thành nick name thật nói chuyện gẫu với
Kiều Hoa, cô có cảm giác hơi mất tự nhiên.

Để lại bình luận khen ngợi xong, Hà Phỉ Phỉ phải đi vào nhà tắm để tắm rửa.

Sau khi thay quần áo ngủ xong, Hà Phỉ Phỉ ngồi trước bàn máy vi tính, chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ ngày hôm nay.

Bây giờ cô đã là một nhân vật không lớn không nhỏ, trừ sự chăm chỉ của cô
ra, những tác phẩm của cô cũng nhận được phản hồi tốt từ bên ngoài, Kiều Hoa hỗ trợ giúp cô nên cô cũng không dám chểnh mảng. Vào tháng trước,
Kiều Hoa nói muốn cải biên nội dung cuốn tiểu thuyết thứ hai của cô. Mà
Hà Phỉ Phỉ sau một thời gian nghỉ ngơi lại đào một cái hố mới, đang phấn đấu viết.

Tập trung tinh thần viết hơn hai giờ, cuối cùng cũng
viết xong chương một, Hà Phỉ Phỉ kiểm tra lại lỗi chính ta, sau đó đăng
lên.

Thả lỏng người, duỗi lưng một cái, Hà Phỉ Phỉ cầm chiếc điện thoại không ngừng thông báo có tin tức lên, vừa mở ra xem, nhất thời
cảm thấy bối rối.

Mẹ nó, đột nhiên lại có thêm nhiều người hâm mộ như vậy, hơn một trăm người...... Và còn có hơn năm mươi tin nhắn?

Hà Phỉ Phỉ hoài nghi mình đã chuyển sang tài khoản khác, nhìn kỹ lại, vẫn
là … “Thím ba bạn tìm đàn ông” mà. Cô cảm thấy chuyện này có liên quan
tới tác phẩm sáng tác của cô, người hâm mộ của cô có khoảng một ngàn
người, chưa từng có thời điểm nào đột nhiên lại tăng nhiều như vậy.

Cô mở thông báo lên, lúc này mới hiểu ra nguyên nhân.

Kiều Hoa đã trả lời bình luận của cô rồi.

Gió thổi mây trôi trên sông v: đã nhắn tin địa chỉ cho cô.// Thím ba bạn
tìm đàn ông: gào khóc gào khóc gào khóc muốn chết!!!! Lộ Mao thật sự
là tổng giám đốc bá đạo, thái độ giống như đang nói: trẫm cứ lẳng lặng
nhìn các ngươi ngu xuẩn không nói lời nào =_= Đạt Ca, Đạt muội thật đáng yêu quá điiiiii!!! Không phải chỉ là một bộ ghế salon thôi sao!!!
Kiều Hoa anh đừng tiếc nuối nữa..., tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh tám bộ, mười bộ để cho Đạt Ca, Đạt Muội lần lượt thay phiên nhau chơi【
cười cry】

...... Kiều Hoa có phải anh đã bị trộm tài khoản rồi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận