Trí Thức Lưu Manh

Edit: Lạc Lạc

Mỗi người đều có cuộc sống của mình, có người có cuộc sống giàu sang tinh thần lại trống không, có người sống vất vả trời sanh lại có tính lạc quan, có người thê thiếp thành đoàn còn muốn thâu hoan khắp nơi, có người cô đơn một mình trong lòng lại đầy sự chờ đợi.

Trương Kiệt Thụy cảm giác cuộc sống hiện tại của mình không tệ, nhưng Tiểu Lục cũng có thói quen sinh sống, hai người không nói chuyện với nhau, bất kỳ ai cũng không thể miễn cưỡng nhau, Trương Kiệt Thụy không có cách nào thuyết phục đối phương, Tiểu Lục vẫn bước tiếp con đường của mình.

Lúc đến công ty quảng cáo 4B lần nữa, tiếp đãi Trương Kiệt Thụy là một vị mỹ nữ có ánh mắt đen thẫm, tóc cắt ngang trán chỉnh tề làm người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, bộ đồng phục nhân viên nền nã bao quanh thân thể xao động.

Trương Kiệt Thụy chỉ nhìn một cái, liền đoán được đây là một người phụ nữ khó chịu. Thế nhưng khi Trương Kiệt Thụy nhìn nhiều hơn, cái nhìn của anh thay đổi, người mỹ nữ này nói tới nói lui chính là ngay thẳng, miệng lưỡi lưu loát, từ thiên văn, cho tới địa lý, từ lịch sử đến chuyện bây giờ, từ cuộc sống tới nhân sinh, cơ hồ không chỗ nào không biết. Vì vậy Trương Kiệt Thụy đánh giá cô lần nữa, mở ra kiến thức mô hình nữ cán bộ lãnh đạo hiện đại phóng túng.

"Trương tiên sinh, cám ơn anh đã đưa tài liệu tới, mặc dù trễ một ngày,...... Hi vọng hai bên chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Ha ha, chỉ hy vọng như thế! Về phần chuyện trễ một ngày, hi vọng Chu quản lí bỏ qua cho, cũng đừng nói với Kiều quản lý bên tôi."

"Yên tâm đi, Trương tiên sinh, ở thành phố thèm thuồng vật chất này, có thể quen biết chính là một duyên phận, giúp mọi người làm điều tốt chính là làm việc thiện cho mình."

Thèm thuồng vật chất? Trương Kiệt Thụy cảm giác Chu quản lí này đang biểu thị cái gì với mình, nếu không nói rõ coi như đã xong, vội vàng thả lỏng tay đã nắm lại một lúc lâu, anh còn phải vội về công ty, việc hôm nay đáng lẽ là của ngày hôm qua, việc này đã trễ lại tránh không được.

Trước chỗ ký tên của công ty 3A, Trương Kiệt Thụy lại nịnh bợ Tô Thanh Thanh.

"Tiểu thư Thanh Thanh, hôm nay thật xinh đẹp. Bộ váy này mới mua phải không? Quá thích hợp với cô, ừ, mùi của Hải Phi Ti không tệ, thật là thơm!"

"Này, đi tìm chết sao! Người ta hôm nay chính là dùng Phiêu Nhu!"

"Phiêu Nhu cũng tốt, nhìn thấy ôn nhu của cô, càng làm tôi động lòng. Mái tóc động, tĩnh, vẻ nào cũng đều đẹp. Chuyển động, động lòng.

......"

"Jerry câm miệng, khen tôi không được sử dụng lời quảng cáo. Nhanh, khen bản cô nương, khen tốt sẽ miễn tử."

"Miễn tử? Tiểu Kiệt Thụy lại tới trễ?"

Anh Hùng trở về sau khi gặp khách hàng ở bên ngoài, nhìn thấy Trương Kiệt Thụy có dáng vẻ thấp hèn đang cầu xin. Tiểu Tom theo ở phía sau hấp ta hấp tấp, cơ thể dao động, vừa nhìn thấy Thanh Thanh ánh mắt kia liền xanh biếc.

"Thanh Thanh, để tôi tới khen cô, Jerry anh ta mắng chửi người khác thì thành thạo, nịnh nọt thì không được."

"Tiểu Tom chung quy cũng không tệ lắm! Hai người các cậu nịnh bợ xong thì tới đây, họp." Anh Hùng vừa đi vừa nói một câu, kẹp cặp công văn tiến vào.

TOM: "Thanh Thanh, cô thật rất tốt."

JER¬RY: "Cô lớn lên như vậy thật không phải là lỗi của cô."

Tô Thanh Thanh: "Hả?"

TOM: "Jerry nói bậy gì đó? Tô tiểu thư đáng yêu như thế."

JER¬RY: "Đáng thương không có người yêu."

Tô Thanh Thanh: "Hả?"

TOM: "Sao lại có thể như thế nhỉ, người tôi yêu, thiện lương giống như cô vậy....."

JER¬RY: "Hay thay đổi vừa không có lương thiện. "

Tô Thanh Thanh: "Hả?"

TOM: "Lại hiền lành."

JER¬RY: "Rãnh rỗi ở nhà đánh rắm cũng không."

Tô Thanh Thanh: "Hả?"

TOM: "Vẻ đẹp trời ban khó mà chối bỏ được nha!"

JER¬RY: "Trời sanh xuống cũng không có giá trị lợi dụng, đàn ông tự nhiên sẽ vứt bỏ."

Tô Thanh Thanh: "À?"

TOM: "Jerry, anh ngược lại rất ít nói!"

JER¬RY: "Nói đến cái gì thì nói!"

Ai nha, sao lại chửi mình, không có phanh xe lại.

"Jerry chết tiệt, đã trễ! Đã trễ! Đã trễ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui