Tri Túc Thường Lạc

Tư Vũ đột nhiên chĩa kiếm về phía Hàn Mộc Linh rồi đe doạ:

"Nói, rốt cuộc ngươi trộm quả trứng này ở đâu?"

"Ta không biết!" Cả người nàng ta run cầm cập, luôn miệng nói "không biết."

"Có tin chỉ một đao của ta liền có thể khiến ngươi xuống tóc làm ni cô không hả?"

Ta: "..."

Sư phụ: "..."

Có một điều ma ta vẫn đang thắc mắc, đấy là tại sao đám ma thú kia lại một mực cho rằng, thứ bị trộm mất chính là linh châu chứ không phải trứng của thượng cổ ma thú?

Là chúng giả vờ không biết, hay vốn dĩ không biết thật.

Nhưng tại sao lại thế?

Nếu bây giờ đem giao quả trứng này cho đám ma thú ở bên ngoài thì có rủi ro gì không?

"Sư phụ, nàng ta không chịu khai, bây giờ phải làm sao ạ?" Tư Vũ bất lực than vãn.

"Sử dụng thực thoại chú!"


Thực thoại chú, một loại thần chú cổ trung cấp dùng để ép người bị thi chú nói ra những lời thật lòng. Thực thoại chú tương đối dễ thi triển, nhưng nếu hỏi người thi triển có nói thật ra hay không thì còn phải xem ý trời. Bởi vì không phải ai cũng có thể khiến cho loại chú này có hiệu lực...

Tam sư huynh nhắm mắt, lẩm nhẩm những câu chú trong miệng.

Y khẽ mở mắt, tiến lại rồi nép sau lưng ta:

"Nói cái này sư phụ đừng trách con nhé..."

"Thực thoại chú lâu ngày không dùng, con quên luôn cả câu lệnh thi triển..."

"Trở về Huyền môn chép phạt 1000 lần." Sư phụ bình tĩnh nói.

Giọng nói người tựa như gió thoảng mây bay, nhưng khi được nghe vào tai Tư Vũ thì không khác gì mưa dầm, sấm vang...

"Đừng nhìn ta, ta cũng không cứu được huynh." Ta thẳng thừng từ chối.

"Nhưng muội có thể chép hộ cùng ta mà."

Ta: "..."

Trong lúc ta và Tư Vũ tán gẫu, Tiêu Thanh Dạ đã thi triển thực thoại chú từ lúc nào không hay.

"Ta nhặt được quả trứng này trong một hang động lớn cách đây 5 dặm. Phía trong hang động có rất nhiều linh châu, từ cấp thấp đến cấp cao. Ta thật sự không hề biết đây là trứng của thượng cổ ma thú."

Sư phụ khẽ búng tay, thực thoại chú mất đi hiệu lực.

Khi người đưa tay chuẩn bị với lấy trứng của thượng cổ thần thù thì quả trứng nhỏ chợt lăn, không có người chạm vào.

Quả trứng này hình như bắt đầu có linh thức rồi ấy nhỉ.

Trứng lăn rồi lại lại lăn, nó đột nhiên nhảy vào vòng tay ta tứ lúc nào không hay.

Thời gian cũng không còn nhiều, sư phụ chỉ bất đắc dĩ nói:

"Được rồi, làm phiền con đi cùng ta một chuyến vậy."

...

Ra đến bên ngoài, ta nhìn thấy hàng loạt ma thú vẫn đang công phá kết giới trong vô vọng. Con nào chạy vào kết giới, con đó được tiễn bay xa.


Khi nhìn thấy ta tay ôm quả trứng đỏ, đám ma thú hai mắt sáng ngời.

"Linh châu..."

"Linh châu của ta..."

"Hấp thụ linh chầu này có thể trường sinh bất tử..."

"Tránh ra, đừng giành."

"Tránh ra, nó là của ta..."

"Đi theo ta, một bước cũng không được rời." Sư phụ bất ngờ lên tiếng.

"Vâng ạ." Ta ngoan ngoãn đáp lời.

"Linh lực con bây giờ vẫn chưa phục hồi, tốt nhất vẫn nên đi cùng ta thì hơn."

Không đợi ta trả lời, sư phụ liền triệu hồi linh kiếm rồi cùng ta đạp gió cưỡi mây vụt bay.

Kết giới mở ngay rồi rất nhanh được đóng lại, đám ma thú thấy bọn ta đã ra ngoài liền tất bật đuổi theo.

Lòng người vốn phức tạp nhưng thế giới của loài thú cũng phức tạp không kém.

Nhìn đám ma thú đông như trẩy hội đang ở bên dưới, cả người ta đột nhiên cảm thấy có hơi rợn người...

Ầm...


Ầm...

Ầm...

"Đến rồi." Sư phụ khẽ hờ hững nói.

"Cái gì đến ạ?" Ta ngờ nghệch hỏi.

"Thương cổ ma thú."

"Chúng nó đến rồi!"

Ơi trời của con, không phải là "nó" mà chính là "chúng nó" luôn. Thượng cổ ma thú mà còn có đôi có cặp, ta quả thật không biết phải làm sao...

Hết chương 44

Lời của tác giả: Cuối cùng cũng trả hết nợ.

Bài học nhớ đời: Đừng hứa, đừng hẹn quá nhiều 🥹

Tui off 2 -> 3 ngày tĩnh tâm, tạm biệt các đồng chí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận