Hậu hoa viên cảnh trí u nhã Lục gia, có hai thiếu nữ đang chơi xích đu, ánh mặt trời chiều xuân chiếu xiên xiên qua đình viện, nước chảy róc rách, chim hót ríu rít, hoa tỏa ra hương thơm.
Tiểu Trùng đẩy xích đu, Lục Khinh Doanh ngồi trên đung đưa qua lại, mép váy bay bay như tiên nữ, hiện là cuối thu chuyển sang hè, thời tiết ấm áp lên nhiều, lại ở trong hậu hoa viên, nàng ăn mặng có phần mỏng manh, chiếc áo lụa mềm bị gió thổi ép vào người, hiện lên đường cong ưu mỹ và chắc nịnh của bầu vũ thiếu nữ mười tám, cùng cặp chân thon dài thấp thoáng, nếu có nam nhân nào nhìn thấy, không thể cưỡng lại sức cám dỗ này.
Mái tóc mây được nàng xõa tự nhiên, tung bay trong gió, thi thoảng vài lọn tóc bám lên mặt, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, khí chất tao nhã.
Bình thường Lục Khinh Doanh ở bên hầu hạ lão tổ tông, nhưng hôm nay nàng cố ý trốn đi, có trời mới biết đám trưởng bối kia làm sao biết được có sĩ tử muốn cầu thân với mình.
- Khinh Doanh, mau xuống đây, ta vừa thấy thiếu niên lang quân kia rồi, tướng mạo khá lắm, rất vừa mắt, lại lễ phép, nghe đại bá kể Vân gia vừa mới mua tám chục mẫu ruộng, xem ra là tiền có của đấy, ít tuổi hơn cháu một chút không thành vấn đề. Nói cho thẩm thẩm nghe xem, cháu có vừa ý không? Một thiếu phụ chạy tới, vừa thở vừa nói:
Lục Khinh Doanh mím môi nói gọn: - Đó là tên tiểu tử phóng đãng.
- Gì mà phóng đãng, người ta vô tâm thôi mà, Tiểu Trùng còn nhỏ, ai mà đi nhìn trộm. Thiếu niên đó cũng bị tiên sinh phạt nặng rồi.
- Y còn dọa Tiểu Trùng tiểu ra quần.
- Tiểu Trùng đái dầm suốt, mấy hôm trước thẩm còn thấy nó lén lút phơi chăn.
Hai vị chủ nhân nói chuyện quá thẳng, Tiểu Trùng òa một tiếng chạy mất.
- Cháu là sao chổi, ai cưới người nấy chết, y không có gan đâu.
- Chưa chắc, người ta là tướng công đọc sách, không phải đám quê mùa, người ta hiểu cái đạo lý kính quỷ thần nhi viễn chi, nếu như không có ý với cháu, không nhận thiếp của nhà ta. Cháu ra mà xem, thực sự trông được lắm, cười có cái lúm đồng tiền, nhìn là biết hiền lành thuần phác.
Không ai đẩy xích đu nữa, tất nhiên sẽ dừng lại, thẩm thẩm lôi khéo Lục Khinh Doanh ra hoa sảnh, nấp sau rèm nhìn Vân Tranh đang rót rượu cho các lão phu tử.
Bị phát hiện rồi, có điều thẩm thẩm nói đúng, nên tiểu tử ấy cười có hai lúm đồng tiền rất ưa nhìn, chỉ có điều vừa rót rượu vừa cứ nhìn về phía này, không phải đồ phóng đãng là cái gì.
- Tiểu tử cho rằng, xưa nay chúng ta hiểu lầm Đăng Đồ Tử tiên sinh rồi, là thần tử của Sở vương, nhìn thấy mỹ nam như Tống Ngọc liên tục ra vào hậu cung, can gián với chủ thượng là làm tròn trách nhiệm của thần tử.
- Ngược lại Tống Ngọc là kẻ không ra gì, nói gì thì cô nương Đông Lân xinh đẹp ghé vào tường nhìn hắn ba năm, hắn không động lòng, không thèm để ý, đó không phải hành vi của bậc quân tử, mất ba năm thanh xuân của người ta. Thích thì nói là thích, không thì từ chối, trì hoãn ba năm làm gì? Thỏa mãn hư vinh của bản thân à? Đó là hành vi thiếu đức.
- Chúng ta nhìn lại Đăng Đồ Tử, lão bà của hắn rất xấu, Tống Ngọc chê cười vợ xấu của người ta, nhưng bọn họ có sáu đứa con, nói lên hai người phu thê ân ái hài hòa, từ nhân luân tới hiếu đạo đều không có lỗi, Tống Ngọc làm thơ xỉ nhục người ta, khiến người ta mang tiếng xấu ngàn đời, đó không phải là hành vi quân tử. Ngay cả dạng thô lỗ như Úy Trì Cung tiền Đường cũng biết giàu sang không bỏ vợ xấu nữa là.
Bành Lễ tiên sinh gật gù: - Đúng thế, Tống Ngọc thật mất phong độ quân tử.
Lục Khinh Doanh tròn mắt, tên khốn kiếp này dám lớn gan bàn chuyện nhân luân trước mặt chư vị tiền bối, đúng là không biết hổ thẹn.
Thẩm cười cười hi hi, đẩy vai Lục Khinh Doanh đi ra hoa viên: - Tiểu tử đó nói có lý, câu chuyện này thẩm thẩm đã nghe, trước kia còn khen Đông Lân cô nương xinh đẹp, giờ mới thấy phu nhân Đăng Đồ Tử dầu xấu xí nhưng sống hạnh phúc hơn. Nha đầu à, người ta đang biểu lộ tiếng lòng đấy, giàu sang không bỏ vợ xấu, không phải tốt quá sao?
Không ngờ Lục Khinh Doanh nghiến răng: - Cháu mà là vợ xấu à?
Thẩm thẩm cười ngặt ngẽo: - Ôi, ôi, thẩm thẩm cười chết mất, người ta kể chuyện Úy Trì Cung, cháu lại xác định là mình, ha ha ha, dìu, dìu thẩm chút, cười chết mất.
Lục Khinh Doanh thoáng cái mặt đỏ lựng, vội dịu lấy thẩm thẩm đang cười tới co giật, định gọi Tiểu Trùng mà không thấy ai, có người đi ra hoa viên, quay đầu nhìn, không ngờ là Vân Tranh, y cầm cái bình bạc múc nước rửa, mắt nhìn nhìn nàng không chớp, hai cái răng cửa rất to nhe ra, dưới ánh mặt trời sáng tới chói mắt...
Đêm hôm đó Lục Khinh Doanh choàng tỉnh từ giấc mộng, ngồi thẫn thờ một lúc mới bình tĩnh lại, lấy mu bàn tay lau nước mắt trên gò má, khoác áo đi chân đất trên sàn gỗ ra gian ngoài.
Tiểu Trùng ngủ rất khó coi, chăn bị đá sang một bên, còn mình thì run lẩy bẩy ở góc giường, Lục Khinh Doanh đắp chăn lên cho nó, một mình ngồi ở bên cửa sổ nhìn trăng lạnh lẽ trên bầu trời.
Giấc mơ đó thật đáng sợ, trong biển hoa có đôi mắt lạnh băng nhìn nàng, bất kể nàng kêu lớn thế nào cũng không ai tới cứu, con sói kia từng bước tới gần...
Mọi khi nàng mơ tới đó là giật mình tỉnh dậy, nhưng đêm qua giấc mơ dài hơn, đột nhiên có con thỏ xuất hiện, thế là con sói bỏ qua nàng, nhào về phía con thỏ kia.
Con thỏ có đôi răng trắng to, Lục Khinh Doanh biết, con thỏ là Vân Tranh.
Nàng đứng dậy, cầm lấy chiếc tiêu trên tường, khẽ thổi khúc Mai Hoa dẫn, tiếng tiêu như tiếng khóc nức nở, nhưng mang theo vài phần dứt khoát. Lục ông đang ngồi dưới đèn bày thế cờ, nhắm mắt nghe một lúc, đặt cờ xuống, mọi khi tiếng tiêu đều bi thương nhu nhược, như hoàng oanh run rẩy trong gió đông lạnh giá, hôm nay tựa như trong gió đông bạo ngược, tuyết phủ bốn phương, một đóa hoa mai đầu cành vẫn kiên cường đợi nở, cuối cùng không chống được vận mệnh bị gió lạnh thổi đi, vẫn để lại hương thơm mát.
Tất cả sinh động như cảnh vẽ trước mắt.
Hàng mi thọ của Lục ông rung động: - Con bé này rốt cuộc làm sao?
Không nghe tiếp được nữa, thổi ra khúc tiêu thế này cực kỳ hao phí tâm thần, tổn hại cơ thể, càng chìm đắm trong tâm cảnh của khúc tiêu càng không dứt ra được, lúc đó thành tiêu điều khiển người, không khác gì người luyện võ công bị tẩu hỏa nhập ma. Lục ông vội vội vàng vàng tới tú lâu, chưa tới nơi đã quát lớn một tiếng, phá tan tiếng tiêu.
Lục Khinh Doanh giật mình buông tiêu, khóe môi đã chảy máu mà không biết.
- Đêm khuya rồi, ngủ đi. Lục ông nói khẽ một tiếng, thở dài quay về phòng:
Tiểu Trùng cũng bị đánh thức, ôm chăn nhìn tiểu thư mặt nhợt nhạt ngồi bên cửa, không biết phải làm sao. Lục Khinh Doanh lấy khăn tay lau máu khóe miệng, gượng cười bảo Tiểu Trùng: - Ngủ đi, đêm nhớ dậy đi giải.
Vận mệnh không thể thay đổi, sự giải thoát của mình không cần đổi bằng tính mạng của người khác, có lẽ mình nên tránh tiểu tử háo sắc đó thật xa, như thế y mới an toàn, trong bóng đêm không biết Lục Khinh Doanh vẽ hình con thỏ bao nhiêu lần, tới khi tay mỏi nhừ mắt díp lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Vân Tranh không ngủ, không biết Tiếu Lâm kiếm đâu ra một con chó đen, treo lên rồi lột gia, tên này chắc chắn hóa kiếp cho vô vàn con chó rồi, cực kỳ thành thạo, chẳng mấy chốc làm một cái nồi lớn, mọi người tụ tập xung quanh, đêm xuân trời se se lạnh, không gì sướng bằng ngồi bên bếp lửa bập bùng, đây là thói quen khi ở trại, Vân Tranh cũng có thói quen này.
Đám Thương Nhĩ không ngừng kể chuyện ở trại, xem ra bọn họ nhớ nhà rồi, con người là thế, luôn thấy chỗ người khác sống tốt hơn mình, tới chỗ người ta rồi, lại nhớ cái ổ chó của mình.
Một vò rượu bị mấy người nhớ quê uống hết, thịt chó vẫn chưa chín, Vân Nhị ngủ gật trong lòng Tịch Nhục, trước khi ngủ còn dặn Tịch Nhục khi thịt chín phải gọi nó dậy.
Thương Hổ lấy thêm vò rượu nữa, lần này đổ vào chậu to, mọi người lấy thìa múc, Tịch Nhục uống có hai thìa mà má đổ hây hây.
Vân Tranh chẳng say được, thứ rượu này không khác gì bia, đối với y mà nói, uống chỉ no bụng chứ không say.
Đợi mãi tới khi Tiếu Lâm cầm que chọc thịt, nói chín rồi thì Vân Tranh lại chẳng muốn ăn, chờ đợi mới lúc lúc tuyệt nhất.
Tay nghề của Tiếu Lâm không tệ, Vân Nhị hét lớn mấy tiếng cho phấn chấn tinh thần, song vẫn không kháng cự nổi cơn buồn ngủ, miệng còn ngậm thịt đã ngoẹo đầu ngủ mất.
Tịch Nhục liền móc thịt trong mồm nó ra bề về phòng.
Đến khi vò rượu thứ tư uống cạn thì bên cái nồi lớn chỉ còn lại Vân Tranh và Tiếu Lâm, bữa tiệc thịt chó hôm nay do ông ta an bài, ông ta nhất định có lời muốn nói.
- Ta muốn về Đậu Sa quan.
- Ừm, Thành Đô phồn hoa không hợp với ông, ta chỉ mong khi ông đi nói với Hoa Nương một câu. Vân Tranh cúi đầu ăn thịt chó, giọng có chút trầm: - Đừng mong ta làm chuyện này hộ ông, quyết định thế nào cũng nói thẳng ra, Hoa Nương là nữ tử khoát đạt, sẽ không quấn lấy ông đâu.
Tiếu Lâm gian nan nuốt một miếng thịt: - Đôi khi ta hâm mộ ngươi, muốn làm gì thì làm, miễn là thích, thích nữ nhân thì cho nàng ít xuân dược.
Vân Tranh lành lạnh nói: - Ông coi Hoa Nương là gì, coi nàng là kỹ nữ hay sao?
Tiếu Lâm xua tay liên hồi: - Không phải như thế, ta chỉ cần nhìn vào mắt Hoa Nương, bao lời muốn nói là không nói ra được, có xuân dược có khi ta nói ra được. Hôm trước Hoa Nương tới xoa thuốc cho ngươi ta định nói rồi, cuối cùng không nói được, Hoa Nương rất thất vọng, khi đi còn đánh ta một trận.
Vân Tranh nghe mà bực mình, đứng dậy ném khúc xương vào nồi: - Ta có một tấm ngọc bài, vốn định tặng cho Khinh Doanh, bây giờ cho ông, đó là song tâm hoàn, chỉ cần giao cho Hoa Nương là nàng hiểu. Ta làm tới mức này là trọn tình trọn nghĩa bằng hữu lắm rồi, sau này thế nào ta không liên quan nữa, cùng đừng bao giờ kể chuyện tương tự với ta.
Sầm một tiếng đóng cửa phòng lại, lãng phí của mình một buổi tối, ném mình lên giường, chẳng mấy chốc đã ngủ, trong mơ của Vân Tranh chỉ có muôn dặm hoa đào...
***
Về Đăng Đồ Tử.
Truyện kể rằng, Tống Ngọc là mỹ nam nước Sở, vẻ đẹp không bút mực nào tả siết, ngàn năm khó gặp, tài hoa càng hơn người. Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, lại rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, không nên để hắn đến hậu cung.
Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích: - Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân.
Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng.
- Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta mới là kẻ háo sắc.
Sở vương nghe thế phán Đăng Đồ Tử là kẻ phóng đãng háo sắc, vì lời phán này mà làm tới tận bây giờ người ta chửi ai phóng đãng đều gọi là Đăng Đồ Tử.