Ninh Lệnh Ca ngửa mặt cười, cười tới chảy cả nước mắt: - Được được, cũng có một một thời gian ta chưa tới phủ Khai Phong rồi, vừa vặn đi xem sao, Tống cẩu, biết được không, nếu không biết thì theo bản vương, xem xem ai dám trị tội ta.
Nói xong cười lớn dẫn đám võ sĩ rời đi, Ngỗi Minh không cản được Vân Tranh cắn chặt răng đi theo, Hầu Tử ôm áo choàng của Vân Tranh theo sát, thiếu gia không phải người vì chính nghĩa mà hi sinh vô vị, tức là có trò hay để xem.
Thế là Hầu Tử cũng làm đại hiệp trượng nghĩa một phen, ra sức đánh cái trống lớn trước cổng phủ Khai Phong, nhưng gõ rất lâu mà cửa vẫn đóng im ỉm.
Vân Tranh buông tiếng thở dài: - Quả nhiên lẽ công bằng không phải ở lòng người, Hải Lăng vương giết người giữa phố xá, giết cho thống khoái, giết thật ngang ngược, vậy mà không một ai hỏi tới. Ngươi có biết mỗi nhát đao của ngươi không phải chỉ giết người, cũng đang chém đứt một phần quốc vận Tây Hạ không?
- Vốn tưởng rằng Tây Hạ khác với Đại Tống sa sút, sẽ có vài phần sức sống, như mặt trời mới mọc, như hoa mới nở, hôm nay thấy cảnh này, mới phát hiện chẳng qua chỉ thế mà thôi.
- Bỏ đi, quốc gia của ngươi mà ngươi cũng không biết trân trọng, ta là người ngoài lắm mồm làm gì, chỉ thương cho hỏa kế kia, có thê nhi, có thân nhân, hôm nay đau đớn cỡ nào, đợi tiếng khóc truyền khóc ba mươi sáu châu Tây Hạ, Ninh Lệnh Ca ngươi hối hận cũng muộn rồi. Ngươi có biết lập quốc gian nan thế nào không, ngươi có biết đạo lý biển lớn không che dòng nhỏ nên mới thành mênh mông không?
Những lời này Vân Tranh nói vô cùng lớn, vô cùng căm phẫn, nhiều quan viên mới đầu khinh bỉ xem y làm trò ngu xuẩn, càng nghe càng không cười nổi nữa, vì những lời Vân Tranh nói là chính xác.
Nịnh Lệnh Ca cũng dần dần nhận ra chuyện không ổn rồi, xung quanh ngày càng im lặng, chỉ có giọng Vân Tranh không ngừng vang lên, hôm nay hắn tới để giáo huấn Tống cẩu, không cho Tống cẩu tiếp cận muội tử của mình, lúc nãy cố ý giết người là để dọa y, vậy mà rốt cuộc chuyện này là sao đây, lần đầu tiên sự im lặng của đám đông đáng sợ như thế.
Một giọng nói lớn từ trong phủ Khai Phong truyền ra: - Hải Lăng vương coi thường mạng người, tùy ý làm sát, trừ tôn hiệu Hải Lăng vương, giáng xuống làm Ngỗi Hoan vương, đánh roi ba mươi cái, bồi thường người chết mười ngân tiền.
Một hán tử tráng kiện như núi để mình trần xuất hiện, nhưng hắn không sợ gió lạnh, một vết xẹo chạy từ trán cho tới cằm, chia môi ra làm bốn, tay cầm một cái roi dài ba xích.
Ninh Lệnh Ca hận thù nhìn Vân Tranh, nhưng vẫn từ từ cởi áo lông cừu, cắn răng quỳ xuống, người run run, không phải vì sợ, mà hôm nay trời cực lạnh.
Giọng nói kia lại vang lên: - Ba mươi roi này không đánh ngươi vì tội lỗ mãng hay hiếu sát, mà trừng phạt tội ngu xuẩn, để mất đi đại nghĩa, mất đi dân tâm. Tộc Đảng Hạng ta dùng vũ lực lập nghiệp thì bất kể lúc nào cũng không được bỏ võ lực của mình, dùng miệng lưỡi không phải sở trường đi tranh luận với người khác, thân là Hải Lăng vương lại không biết gốc lập thân của mình, Đảng Hạng sùng bái võ sĩ, giết chín trăm vạn là anh hùng trong anh hùng, trước thực lực tuyệt đối, nhưng lời nói màu mè lấp liếm chỉ vô nghĩa mà thôi.
Vân Tranh nuốt nước bọt, người nói ra những lời này còn ai khác ngoài Lý Nguyên Hạo.
Ninh Lệnh Ca cúi gằm mặt không dám nói gì, thực ra hắn cũng biết mình tùy tiện giết người là không đúng, cũng không hề có ý giết hỏa kế kia, chẳng qua lúc đó phẫn nộ không khống chế được mình, rồi nghe Vân Tranh khiêu khích để chuyện nhỏ thành lớn, giờ hắn nhận ra mình trúng bẫy rồi, lúc đó cho một đao chém chết luôn Vân Tranh thì đã chẳng có chuyện gì.
- Aaa... Ninh Lệnh Ca tức giận gầm một tiếng, đấm mạnh xuống đất, đấm tới rướm máu, mắt nhìn Vân Tranh càng hung dữ:
Tiếng roi chan chát vang lên, người ngoài nghe cũng thấy ê răng, nhưng Nịnh Lệnh Ca không kêu một câu, mười ngón tay bấu chặt xuống đất thành đường dài.
Tráng hán đáng sợ kia đánh xong ba mươi roi là quay đầu đi luôn, không thèm nhìn tới Ninh Lệnh Ca đã ngã gục xuống đất.
Quả nhiên có người giám sát mình rất gắt gao, cho nên Lý Nguyên Hạo mới xuất hiện nhanh như vậy, Vân Tranh biết trước kết cục này rồi, ông ta là vua một nước, không thể bênh vực Ninh Lệnh Ca công khai, chuyện này không xử lý không được.
- Ta sẽ giết ngươi. Ninh Lệnh Ca hai mắt đỏ ngầu, như dã thú muốn ăn thịt người.
- Được thôi, địa điểm tùy ngươi chọn, phương thức do ta quyết định, một chọi một, ngươi không sợ một người đọc sách chứ.
- Được, đợi lúc đó xem ngươi còn khua môi múa mép được hay không?
Ngôi Minh nhìn hai người, rất khó xử, một bên là Vân Tranh, một bên là đường ca trước nay luôn bênh vực nàng, không biết phải làm sao.
- Không cần nhăn nhó nữa, nếu phải lựa chọn giữa hai đằng, cô nhất định lựa chọn đường ca của cô, chăm sóc hắn cho tốt, muốn ăn tới tìm ta. Vân Tranh hiên ngang rời phủ Khai Phong, tiếp theo đây còn vô số việc phải làm, không còn thời gian nữa, Ninh Lệnh ca sắp thành thân rồi.
Tay rách da mấy chỗ, lúc này mới cảm thấy đau, tên Ninh Lệnh Ca đó khỏe như trâu mộng vậy, mấy lần bị hắn đẩy ngã, giờ toàn thân ê ẩm, ngươi đã muốn giết lão tử thì đừng trách lão tử ra tay độc ác.
Cắn răng lên xe ngựa, không ngờ Cao Đàm Thịnh ngồi đó từ bao giờ, mắt khép hờ hỏi: - Nay ngươi và Ninh Lệnh Ca là tử địch, làm sao đưa Thanh Yên Nhi tới phủ thái tử được? Bản tọa vừa mới lập kế hoạch, ngươi lại phá hỏng, có phải muốn chống đối không?
Lão già này đúng là quỷ ám mà, Vân Tranh kiếm chỗ thoải mái dựa người vào rồi mới nói: - Phật Tử lục căn thanh tịnh, xa rời hồng trần, tất nhiên không rõ chuyện cõi tục, Cát Thu Yên không cần cung kính đưa tới phủ thái tử. Nam nhân có một cái tật, thứ gì dễ dàng có được không biết trân trọng, Ninh Lệnh Ca là ai chứ, hắn là thái tử Tây Hạ, loại nữ nhân nào không có.
- Bao năm qua thương hộ người Tống muốn tới Tây Hạ làm ăn đã tặng cho hắn không biết bao nhiêu mỹ nữ, hắn không phải loại thấy mỹ nữ là sáng mắt.
Cao Đàm Thịnh mở mắt ra: - Ngươi định để Ninh Lệnh Ca cướp Thanh Yên Nhi?
- Phật Tử sáng suốt, ta và Thu Yên vốn là một đôi trời sinh, tình cảm sâu nặng, lại sắp thành thân, nhưng giờ đắc tội với Ninh Lệnh Ca, làm hắn mất hết thể diện, mất cả tước vị tôn quý, giáng cấp ngang với Ngỗi Minh công chúa, hắn phải báo thù thế nào mới khiến ta đau khổ, mất hết thể diện? Chuyện tiếp đó thì phải trông vào Thu Yên rồi.
Xe ngựa lắc lư đi về phía quân doanh, Cao Đàm Thịnh nghe thấy hai tiếng chim hót, vỗ vai Vân Tranh: - Nếu như thành công, ngươi sẽ được thăng lên làm Thập trụ bồ tát. Nói xong như con báo chui khỏi cửa sổ xe không một tiếng động.
Vân Tranh lúc này thở phào, người nhũn ra, nắm nắm chặt thảm xe, cảm giác bị người ta giám sát từng hành động một vô cùng khó chịu.
Không có thời gian để bực tực, lúc này càng cẩn tỉnh táo suy tính, không rõ Lý Nguyên Hạo theo dõi mình hay Ninh Lệnh Ca, từ lúc hắn giết người tới khi đến phủ Khai Phong mới chỉ nửa canh giờ, mình chẳng qua là con tép nhỏ, tư cách tiếp kiến Lý Nguyên Hạo cũng chẳng có, theo lý mà nói thì chuyện ông ta cần xử lý rất nhiều, Chủng Ngạc đang từng bước xâm chiếm Hành Sơn, người Liêu vừa bị đại bại quay về, cần giữ quan hệ hòa hảo, Hồi Hột ở phía bắc lúc nào cũng nhăm nhe Sa Châu trù phú.
Dưới hoàn cảnh này mà ông ta chú ý tới mình mới là lạ, nếu bảo ông ta theo dõi Ninh Lệnh Cách thì càng khó có cơ sở, không biết mục đích ông ta là gì?
Vân Tranh cương ép mình phải bình tĩnh, quay về một cái tìm Cát Thu Yên, nói luôn: - Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ là một đôi tình nhân ân ái.