Trí Tuệ Đại Tống

Ngỗi Minh công chúa bát bát mỳ của Vân Tranh vừa ăn vừa sụt sịt, không biết có phải do tỏi cay hay do cảm động, nha đầu này luôn cho rằng Ninh Lệnh Ca cướp mất nữ nhân của Vân Tranh nên rất áy náy, không biết rằng Vân Tranh vì lừa nàng càng áy náy hơn.

- Thời gian tới ngươi cẩn thận một chút, trong cung đã loạn rồi, Một Tàng thị bế tiểu vương tử khóc lóc trước mặt thúc phụ ta, cầu khẩn tìm hung thủ, Một Tàng Ngoa Bàng sai người mang tới một mũi tên dính máu, nói là lấy từ trên người mình xuống, còn trực tiếp chỉ trích Ninh Lệnh Ca phái người ám sát, đem cả xác thích khách bày thành một hàng dài trước phủ Khai Phong.

- Thúc phụ ta đã gọi thái tử vào cung, vừa sáng nay thôi, ta không dám ở lại trong cung, thúc phụ ta nổi giận là giết người, không phân biệt thân sơ gì cả.

Vân Tranh trầm mặc nói: - Nếu cô sợ thì ở lại đây, đợi phong ba lắng xuống hẵng về, dù sao trong hoàng cung chẳng ai để ý tới sự tồn tại của cô, để ta thong thả nghĩ cách chúng ta thoát thân.

- Ngươi vẫn chưa quên. Ngỗi Minh nhoẻn miệng cười thật ngọt:

- Đương nhiên ta chưa quên, cô nói ta không đưa cô đi thì chết luôn ở Ngân Châu, ta chưa muốn chết.


Vân Tranh trừng mắt lên làm Ngỗi Minh cười khanh khách, từ lúc hiểu chuyện tới giờ, Ngỗi Minh đa phần sống trong sợ hãi, vậy mà thật lạ, nàng lại tìm thấy sự ấm áp và an toàn từ một nam nhân dị tộc, một người không biết dùng đao, không biết bắn cung, y rất giỏi cưỡi ngựa, nhưng theo y nói chỉ là để chạy trốn cho nhanh mà thôi, y rất thông minh, đồng thời nhiều khi cũng rất ngốc, nhưng bất kỳ lúc nào cũng làm người ta vui.

Ngỗi Minh cười càng tươi, Vân Tranh càng vỗ trán mạnh hơn, nha đầu này bằng cách nào đó khiến y không làm sao hung dữ với nàng được, nhớ tới Hoa Nương, bọn họ đều dùng bản năng ăn khắc chế chết mình.

Hoa Nương muốn có cuộc sống náo nhiệt, giờ mở thanh lâu rồi, tha hồ mà náo nhiệt, không biết nàng vừa lòng chưa, mình không có ở nhà, không ai làm vật cản giữa nàng và Tiếu Lâm, không biết chuyện họ tiến tới đâu rồi.

Nhớ tới Hoa Nương lại nhớ tới Lam Lam, không biết tới hoàng cung thế nào rồi, y ở đây không biết tin tức gì cả. Còn Lương Kỳ, trước lúc lên đường nghe quản sự Lương gia kể Lương lão gia đã kiếm cho đại tiểu thư một chuế tuế, nghe đâu tài học cao lắm, Vân Tranh thật ra không tán đồng lắm lựa chọn này, người đọc sách Đại Tống đa phần cực kỳ kiêu ngạo, tính Lương Kỳ lại đanh đá chẳng phải loại ngoan ngoãn ở nhà làm hiền thê lương mẫu, chả hiểu phu thê có đánh nhau không, nhưng nói tới đánh nhau, Vân Tranh chẳng lo Lương Kỳ bị thiệt.

Không phải là không nhớ tới Lục Khinh Doanh, mà là không dám, nghĩ tới là tim đau nhói, đã chẳng thể cho nàng một đứa con, giờ lại đẩy bản thân vào hoàn cảnh sinh tử chưa rõ. Chẳng may mình làm sao, một cô nương như hoa như ngọc bị mình hủy cả đời, vì thế Vân Tranh phải về, nhất định phải còn sống trở về, dù phải giết bao người cũng phải trở về.

Giết người, giết người rồi lại giết người, đó là thủ đoạn thường dùng nhất của giai tầng thống trị Tây Hạ, khiến cho giờ đường phố phủ Hưng Khánh chẳng có mấy bóng dáng người qua lại, chỉ cần nhà nào còn có cái ăn là tuyệt đối không ra đường, một đám mây đen không tan bao phủ trên bầu trời.


Mặc Di tiểu thư sắp gả cho Ninh Lệnh Ca, đó là chút tia sáng hiếm hoi trong cái giai đoạn u ám này, nghe nói Mạc Di là trang giai nhân tuyệt sắc, có thể nói là mỹ nhân số một Tây Hạ, hôn lễ bọn họ vô cùng long trọng, vô cùng vô cùng long trọng. Khả năng Lý Nguyên Hạo cũng muốn dùng một hôn lễ náo nhiệt để làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng ở phủ Hưng Khánh.

Ông ta hạ lệnh, toàn bộ mọi người phải chúc mừng đôi tân nhân này, thế là lần đầu tiên trong ba tháng qua Vân Tranh phải rời quân doanh, ra phố mua lễ vật. Không làm thế không được, vì Ninh Lệnh Ca định cưới liền hai nữ nhân trong cùng một ngày, người kia tất nhiên là Cát Thu Yên, tên này chỉ cần có cơ hội làm nhục Vân Tranh là sẽ không bỏ qua.

Thứ rẻ nhất ở Tây Hạ là các loại châu báu, đương nhiên rồi đó là do bọn họ cướp về mà, chỉ là thứ này cướp về chẳng bán nổi, thị trường quá nhỏ hẹp. Vân Tranh xem một món trang sức ngọc trai xinh đẹp, rất hài lòng, có điều khi nhìn thấy máu khô ở kẽ giữa hai đóa hoa thì chỉ muốn ném ngay nó đi, đây hẳn là trang sức của thiếu nữ, tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi hoạt bát thích thứ này. Vân Tranh quá hiểu lứa tuổi đó, y đã dạy qua mấy lứa học sinh rồi, bọn chúng kiêu ngạo, ngang ngược, tự luyến, vô lý, tự ái, tự tôn, rất nhiều tính xấu, nhưng từ tận đày lòng Vân Tranh muốn chúng trưởng thành vui vẻ, rồi từ từ dạy chúng làm sao đối diện với thế giới này.

Đã mất đi một đứa bé như vậy ở nơi này, Vân Tranh đặt món trang sức đó vào khăn tay, trên đó không có mùi thơm thiếu nữ, chỉ có mùi máu tanh.

Chủ hiệu là một người cao lớn thô kệch, răng vàng khè, chẳng biết có phải là ảo giác không, Vân Tranh chỉ nhìn thấy một con dã thú ăn thịt người.


Trò chuyện với chủ hiệu mới biết hắn đúng là một con dã thú, là thành viên của Tróc Sinh quân, bị thương trên chiến trường nên phải hồi hương, vì vật giá ra tăng nên phải đem chiến lợi phẩm được phân chia ra bán. Chủ hiệu rất có thiện cảm với chàng trai trẻ biết ăn nói này, vỗ vai Vân Tranh, tìm kiếm trong đống chiến lợi phẩm một cái khóa bạc, bảo tương lai y có con thì đeo cái này vào, nghe đâu người Tống đeo thứ này cho trẻ con để chúng tránh xa bệnh tật tà ma, lớn lên khỏe mạnh.

Vân Tranh cười rất vui vẻ, tiếp nhận thiện chí của chủ hiệu, trả tiền xong bất kể thế nào cũng mời chủ hiệu uống một ngụm rượu, chủ hiểu sảng khoái tu một hơi hết sạch, trả hồ lô cho Vân Tranh.

Hầu Tử nhìn thấy tướng chủ xoay người đi mà hai mắt lạnh khiến người ta phát run, hôm nay tướng chủ rất bất thường, sao lại đưa hồ lô rượu của mình cho một người Tây Hạ uống chứ, phải biết rằng dù là uống rượu với Ngũ Câu đại sư cũng đổ rượu ra chén sứ, chưa ai được tu vào cái hồ lô đó, chưa ai hết.

Cái hiệu trang sức đó không có ai khác, khi Vân Tranh đi rồi, chủ hiệu ngồi cười híp mắt đếm từng đồng tiền một, chợt há miệng nôn khan, hai tay bóp chặt cổ, mắt lồi ra, người lăn lộn một lúc trên mặt đất rồi không nhúc nhích nữa.

Phủ Hưng Khánh chết nhiều người lắm, chẳng ai để ý tới một tên võ sĩ tàn tật, Vân Tranh mang mang một cây san hô đỏ đẹp vô cùng tới phủ thái tử.

Lúc này phủ thái tử giăng đèn kết hoa, đàn ca sáo nhạc tưng bừng, khách khứa nườm nượp, nhưng Vân Tranh vừa đưa bái thiếp ra là được đưa ngay tới gặp Ninh Lệnh Ca.

Khuôn mặt cứng đờ, hai mắt đỏ kè của Vân Tranh căn bản không cần ngụy trang, đau lòng, phẫn nộ, đó là hai thứ tình cảm mà Ninh Lệnh Cách nhìn thấy trên khuôn mặt đó, là thứ mà hắn thích nhìn thấy, giang hai tay thân thiết ôm lấy Vân Tranh: - Đêm mai nữ nhân của ngươi sẽ thành đồ chơi trên giường của ta, nếu sau này ngươi trung thành, biết đâu ngày nào đó ta chơi chán sẽ tặng lại ngươi.


Vân Tranh không nói, tránh thoát khỏi lòng lòng, dùng hai tay đưa cây san hô đỏ lên.

Ninh Lệnh Ca cười càng thêm sảng khoái: - Ngươi tới đây là món quà tốt nhất rồi, không cần thứ tục vật này, nào nào, để ta giới thiệu ngươi với mọi người.

Đám bằng hữu của Ninh Lệnh Ca đều biết nữ nhân mà hắn sắp dầy vò đêm nay là người trong lòng của Vân Tranh, tên nào tên nấy ôm bụng cười không chút kiêng dè gì.

Đi hết một vòng Ninh Lệnh Cách mới chịu buông tha cho Vân Tranh, để y tự tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống uống rượu hết cốc này tới cốc khác.

Cao Đàm Thịnh lặng lẽ tới bên cạnh Vân Tranh, nhỏ giọng cảnh cáo: - Đừng nghĩ tới Thanh Yên Nhi nữa, ả hiện giờ là căn bản của thánh giáo chúng ta ở Tây Hạ, không được phép có sơ xảy gì. Đợi khi bản tọa khống chế Tây Hạ, chức tể tướng trừ ngươi ra thì còn là của ai được nữa.

Vân Tranh chỉ lạnh nhạt gật đầu, hiện là Cao Đàm Thịnh định đoạt, đợi tới lúc mình định đoạt, lão ta sẽ biết những kẻ uy hiếp mình phải trả cái giá thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận