Trí Tuệ Đại Tống

- Vân Tranh, tả thứ trưởng của ta đâu rồi, ngươi là thuộc hạ của ta, làm sao có thể nhàn nhã được, Thu Yên nói thành thân không thể thiếu nến thơm, nếu không không phải là thành thân, còn phải là nến long phượng, mau mau đi kiểm cho ta.

Vân Tranh muốn yên thân cũng chẳng được, lần nữa bị Ninh Lệnh Ca kiếm cớ sai bảo, Cao Đàm Thịnh vỗ nhẹ vai y một cái rồi biến mất. Quản gia thái tử phủ đưa cho Vân Tranh một tấm lệnh bài thái tử phủ để y có thể tự do đi lại ở phủ Hưng Khánh, Vân Tranh khi đi qua đại sảnh, vô tình nhìn thấy Cát Thu Yên dẫn hai nha hoàn vội vàng đi qua bên cạnh, lúc hai người giao nhau, y nói một câu rất nhỏ - chờ cơ hội.

Cát Thu Yên run người, quay đầu lại thì Vân Tranh đã đi rồi, tim đập mạnh, mình không bị vứt bỏ, vẫn còn có người vẫn nghĩ tới mình, y vẫn nghĩ cho mình.

Vân Tranh mặt lạnh băng đi trên đường, sau lưng có bốn người đẩy hai cái xe ngựa, một xe chở nến hương rượu, một xe chở rất nhiều thứ kỳ quái, có bột than đen xì, có tiêu thạch trắng muốt, còn có rất nhiều lưu huỳnh, người Tây Hạ có một truyền thống, chúc phúc cho tân lang tân nương sẽ ném bột lưu huynh và than vào lửa, để nó bùng ra ngọn lửa sáng ngời, ngụ ý trừ tà.

Bọn họ không biết, nếu thêm vào tiêu thạch với đúng tỉ lệ, sẽ tạo thành thứ khủng bố - Thuốc nổ đen.

Ba trăm cân thuốc nổ biến Thừa Yên quan thành lịch sử, lần này Vân Tranh không tin một một cân lại không cho cái phủ thái tử này bay lên trời.


Bốn mảnh trang sức tàn khuyết trong lòng đã hoàn toàn khơi lên hung tính của y, toàn thân ngùn ngụt sát khí, có lẽ chỉ Ngũ Câu mới biết, thanh niên này một khi phẫn nộ có thể điên cuồng tới mức nào.

Ninh Lệnh Ca lại rất hưởng thụ sự phẫn nộ của Vân Tranh, tâm tình Vân Tranh càng tệ thì hắn uống càng vào.

Vân Tranh chỉ huy phó dịch phủ thái tử trộn thuốc nổ đen, sau đó cho vào chum bịt kín, cửa đại điện xuất hiện hai cái chum, một cái đựng nước dùng để phòng hỏa hoạn, cái chum còn lại dùng để phóng hỏa.

Ninh Lệnh Ca rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Vân Tranh, một kẻ khó tính như hắn cũng không bới móc được điều gì, Vân Tranh thuần phục rồi, đó là khoái cảm chinh phục còn thỏa mãn hơn cả chinh phục nữ nhân, Ninh Lệnh Ca đi tới, đưa cho y một chén rượu: - Ta cướp đi của ngươi một nữ nhân, mai ngươi có thể chọn bất kỳ một nữ nhân nào trong số nữ nhân gả kèm của Mạc Di thị, từ nay ân oán giữa chúng ta xóa bỏ.

- Điện hạ vì sao lại thay đổi lớn như thế?


- Bản vương biết ngươi là người có tài, người Tây Hạ không thiếu võ sĩ, không thiếu mãnh tướng, thậm chí là không thiếu đại soái bách chiến bách thắng, thứ thực sự thiếu là người có khả năng nội chính như ngươi. Thời gian qua bản vương luôn quan sát ngươi, nhất là hôm nay, cho dù phẫn nộ tới mức không thèm che dấu sát khí với bản vương, vẫn quản lý mọi việc từ lớn đến nhỏ đâu ra đó, đây là thứ bản lĩnh Tây Hạ ta vẫn thiếu, trước kia bản vương và ngươi chưa hiểu nhau, xảy ra xung đột không đáng. Ninh Lệnh Ca giơ bàn tay lên: - Nếu chẳng phải tên Thu Yên đã vào danh sách sắc phong, bản vương trả lại cho ngươi cũng không thành vấn đề, sau này bản vương bù đắp cho ngươi, chẳng phải ngươi luôn thích Ngỗi Minh sao, để bản vương kiếm cơ hội tâu với phụ hoàng. Nam tử đại trượng phụ, nói một câu thống khoái đi, có được không?

Vân Tranh có hơi bất ngờ, tên này tính cách lỗ mãng ngang ngược, nhưng không phải là kẻ quá thiếu trí tuệ, sinh ra trong hoàng tộc quả nhiên không tầm thường, thủ đoạn lung lạc lôi kéo rất giỏi, không ngần ngại giơ tay vỗ với hắn ba cái.

- Ha ha ha ha, thế mới là nhi tử của Nguyên Hạo này. Một tràng cười lớn từ đại sảnh truyền tới, một nam nhân không quá vạm vỡ, tóc cũng đã lốm đốm bạc nhưng làm người ta liên tưởng tới câu, sư tử tuy già, hùng phong vẫn nguyên vẹn.

Lý Nguyên Hạo!

Vân Tranh lần đầu tiên giáp mặt nhân vật truyền thuyết này, bất giác hơi ngẩn một chút, thực sự là một bậc hùng chủ, đứng trước mắt làm người khác có cảm giác mình thấp hơn một bậc, nhân vật lưu danh lịch sử, quả nhiên không làm người ta thất vọng.


Đang định quỳ xuống thi lễ thì Lý Nguyên Hạo đã phẩy tay nói: - Miễn lễ, trẫm không ở trong cung không cần lễ nghi rườm rà. Nói rồi nhìn Vân Tranh một lượt: - Nếu ngươi không mặc bộ văn phục này, trẫm không nhận ra ngươi là người Tống đâu, rất giống một hậu sinh Tây Hạ đấy.

Vân Tranh nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào, y thực sự sinh ra ở vùng đất này, lần đầu tiên có người nhìn ra điều đó, lưng có hơi lành lạnh, hôm nay cần hết sức cẩn thận, để con hùng sư này có chút nghi ngờ thôi, mình sẽ bị xé xác ngay.

Lý Nguyên Hạo xuất hiện, cả tòa phủ đang tưng bừng náo nhiệt liền yên tĩnh hẳn lại, Vân Tranh có thể nhận ra, sự im lặng này là sợ hãi áp ức, chỉ Mễ Lặc Cổ là còn tương đối tự nhiên.

- Ngỗi Minh nói ngươi là người tốt, bị Thanh Đường vu hãm để mượn đao giết người, Một Tàng tướng quân nói ngươi là thần y khí cao cốt sáng, đối xử với thương binh như người nhà, hôm nay thái tử lại khen ngươi giỏi nội chính. Lý Nguyên Hạo ngồi xuống ghế ở đại sảnh: - Trẫm dù dù mới gặp ngươi cũng cảm thấy vừa mắt, để trẫm kiểm tra tầm nhìn của ngươi.

- Hai châu Ngân Hạ là căn cơ đế vương, nơi đây nông điền phí nhiêu, thậm chí là có thể trồng được lúa gạo, trẫm có không ít người Hán làm ruộng cầy cấy cho mình. Người Đảng Hạng thích chăn dê, mục trường dưới Hạ Lan Sơn mênh mông màu mỡ, bò dê ăn không hết. Phủ Hưng Khánh là đô thành văn hóa, thương nghiệp của Tây Hạ, là đại thành có nhân khẩu lớn nhất thảo nguyên tây bắc.

- Trẫm có lương, có ngựa, có thương nhân, có thợ thuyền, có vô số dũng sĩ đánh đâu thắng đó, không có lý do gì mà lại không hưng thịnh, vì sao bao năm qua vẫn co cụm ở nơi này, không sao mở rộng được?


Lời này hỏi ra đại sảnh càng thêm im ắng, Ninh Lệnh Ca cũng trở nên trịnh trọng, nhìn Vân Tranh xem y trả lời ra sao.

Điều này không làm khó được Vân Tranh, nguyên nhân sụp đổ của nhà Tây Hạ về sau được phân tích kỹ càng lắm rồi, kết hợp với kiến thức thực tế, có thể trả lời câu này một cách tự tin, huống hồ y đã chuẩn bị ngày này từ lâu, Lý Nguyên Hạo là mắt xích quan trọng trong kế hoạch rút lui của y, tay chỉ lên bản đồ tưởng tượng trên tường: - Tây Hạ là vùng tứ chiến, Đại Tống ở mặt nam người đông nước rộng, nhất thời không thể làm gì được. Người Khiết Đan ở phía đông hiện rất lớn mạnh, chiến sĩ dũng mãnh không thua gì Tây Hạ ta, nên nhất thời chỉ có thể giữ chứ không nên đánh. Còn người Thổ Phồn ở phía tây thì không đáng đánh, bọn họ quá nghèo, dân lại ít, chiếm được đất đai của họ càng phân tán thêm quân lực bảo vệ, quá lỗ vốn.

- Mục tiêu chúng ta nên tấn công nhất là người Hồi Hột, trước kia thời Đường có con đường tơ lụa, mà chúng ta là một mắt sách quan trọng nhất ở đó. Vì sao thành Trường An, đại đô thị từng có lúc tới hai trăm vạn nhân khẩu lại ngày một bị lãng quên, đó là vì con đường tơ lụa đã bị cắt đứt, nguyên nhân lớn nhất là người Hồi Hột, đánh bại người Hồi Hột, cho phép thương cổ người Tống và Tây Vực giao dịch, thương thuế thu được mỗi năm còn hơn chục lần đại vương dẫn quân đánh Hoàn Châu.

Lý Nguyên Hạo để ý tới Vân Tranh dùng hai từ chúng ta rất tự nhiên, không hề cố tình nói thế lấy lòng mình, mỉm cười hỏi: - Vì sao biết trẫm đánh Hoàn Châu không thu được bao nhiêu?

Vân Tranh chắp tay nói: - Đại vương minh xét, Hoàn Châu là thành trì biên tái, đất đai khắc nghiệt, dù đại vương có chiếm được, nhập vào Tây Hạ cũng chẳng có mấy thu nhập.

Lý Nguyên Hạo gật gù: - Trẫm không thể không thừa nhận ngươi rất có kiến giải, có điều trâu nặng ngàn cân không thể nuôi một ngày mà thành, nói đi, hiện giờ cần nhất là gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận