Chủng Ngạc không vội xem thư, nhìn cờ hiệu cắm trên xe Vân Tranh, cảm giác mọi chuyện quá hoang đường: - Ngươi cứ vậy nghênh ngang đi từ Tây Hạ tới Thanh Giản thành à, làm cách nào, thám báo của ta muốn vướt qua Cát Đạp trại trước mắt thôi cũng phải cửu tử nhất sinh.
- Cho nên ta mới là tướng chủ chứ không phải thám báo.
- Đừng nói linh tinh, sao ngươi thành tả thứ trưởng phủ phủ thái tử, đây là chức thanh quý, nếu ở Đại Tống thì người ta đánh nhau vỡ đầu.
Vân Tranh cười hì hì, tâm trạng của y bây giờ vô cùng tốt: - Vì ta là nhân tài, người Tây Hạ nhìn một cái nhận ra, nên ban cho ta chức quan chức.
- Làm sao, rốt cuộc là sao?
- Nói sau đi, chuyện dài lắm, nói mấy ngày mấy đêm mới hết được, giờ ta mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi. Tinh thần hoàn toàn thả lỏng, Vân Tranh gần như thoát lực, dựa lưng vào tưởng thành, có chút gật gà gật gù:
Chủng Ngạc nhìn ra, chưa biết chuyện ra sao, nhưng nhất định Vân Tranh phải trải một phen sinh tử, cố nén tò mò sai người đưa Vân Tranh về nhà mình, hầu hạ Vân Tranh tắm rửa nghỉ ngơi, bản thân chạy tới chuồng ngựa, gần như mỗi con sờ một cái, rồi về thư phòng xem thư tín, sau đó trải giấy ra, viết báo cáo tới Đông kinh Biện Lương..
Trong giấc mơ Vân Tranh là con chim tự do, bay qua muôn trùng núi non, bay về cái nhà của mình, nhìn thấy Vân Nhị đang kéo đuôi con rắn trông nhà, Vân Tam chạy quanh sủa oăng oẳng trợ uy. Nhìn thấy Lục Khinh Doanh ngồi bên cửa sổ chải tóc, ánh mắt nhìn xa xăm về phía tây, sao mà xót lòng. Nhìn thấy Tịch Nhục chăm chỉ cho tằm ăn, bận rộn luôn chân luôn tay, thi thoảng dừng lại thở dài. Nhìn thấy Hoa Nương sáng bảnh mắt rồi mà vẫn ngồi ôm chăn trên giường chẳng chịu dậy, chỉ mặc mỗi cái yếm hồng, da thịt nõn nà lồ lộ ra ngoài, tiếc là thấy mỗi lưng, không thấy trước ngực... Đó là nhà, chỉ có nơi đó mới thực sự là bến cảng êm đềm của mình.
- Aaaa, ***@% Vân Tranh bị tiếng tù và trong quân doanh đánh thức, tức tối chửi om xòm, Hoa Nương vừa buông cái chăn ra đứng dậy, con bà nó, các ngươi thổi muộn một chút thì chết à, tức chẳng được gì, hậm hực khoác áo rời giường, Thanh Giản thành khắp nơi là màu vàng của đất, nhà vàng, đất cũng màu vàng.
Đường đường nhà của một tri phủ cũng làm bằng đất vàng nốt, tường thì cao quá đầu người, như thành bảo nhỏ, có cả binh sĩ đi lại tuần tra, không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, không sang trọng, không trang nhã, nhưng được cái là giúp người ta yên tâm ngủ, tất nhiên là nếu không tính tù và một canh giờ lại thổi một lần, nghĩ tới giấc mơ kia lại uất hộc máu, Tiếu Lâm khốn kiếp, chuyến này về ông mà chưa ra tay thì đừng trách lão tử không khách khí.
Phòng của Ngỗi Minh vẫn đóng kín, nha đầu này hẳn mệt rồi, thôi không làm phiền.
Lúc ăn sáng, Ngũ Câu kể hôm qua bị Chủng Ngạc tới hỏi chuyện xảy ra ở Tây Hạ suốt một đêm, ông ta biết sao nói vậy, đương nhiên vài chỗ kỵ húy tránh đi: - Chủng Ngạc gửi công văn về triều rồi, chuyến này ngươi không muốn dương danh thiên hạ cũng khó.
Vân Tranh ậm ừ không bình luận, đây là điều khó tranh khỏi, nhưng ở Đại Tống thanh danh quá cao không phải là chuyện hay ho gì, kết cục không tốt, có lẽ chỉ có một người là ngoại lệ, Vân Tranh mong cả đời không gặp phải người đó.
Vân Tranh muốn làm quan to, muốn xướng tên ở Đông Hoa Môn, cho nên phải vững như rùa, từ từ bò lên một chút một, chỉ có thế mới vững vàng ổn định, nếu không thành đối tượng bị người ta chú ý, người ta đề phòng, lúc ấy à, dù ngươi không làm gì, người ta cũng muốn tiên hạ thủ vi cường, tới đâu là khó khăn tới đó.
Mũ ô sa của Đại Tống rất giống với đầu con rùa, quan văn thì có thêm hai cái cánh chuồn dài, Vân Tranh dứt khoát cho rằng vì tránh lên Kim Loan đoạn thì thầm với nhau, còn quan võ thì không có cánh, nên chính xác là cái đầu rùa to bự.
Chắc đó là quan võ cứ muốn chen chân vào hàng ngũ quan văn, ai mà muốn mang cái đầu rùa như thế, xúi quẩy.
Chủng Ngạc tới, hai mắt hắn đỏ như mắt thỏ, chắc là đêm qua hưng phấn không ngủ được rồi.
Ngó trài ngó phải, không thấy thê tử như hoa như ngọc của hắn đâu, biết ngay tên này chỉ nói phét, hắn mà dám đưa lão bà ra, Vân Tranh cho một trăm con ngựa, nay câu đầu tiên Vân Tranh đã hỏi: - Phủ tôn, liệu năm nay có đại khảo hay không?
Chủng Ngạc lắc đầu: - Tựa hồ không có, quan gia cho rằng Đại Tống đã quá nhiều quan rồi, không tiện tuyển chọn thêm. Ngươi nay tuổi còn nhỏ đã là võ quan tòng thất phẩm, thân ở tướng chủ, còn gì không hài lòng?
Vân Tranh thở dài, quan nhiều cái gì chứ, thực ra do ly miêu hoán chúa mà ra cả, tới nay hoàng đế vẫn hận người đọc sách phản đối không để mẫu phi mình được lập hậu, cho nên tám năm trời không tổ chức đại khảo, người như Tô Tuân uổng phí tám năm trời.
Nhiều người mười năm đèn sách, chờ một ngày đề danh bảng vàng, cá chép vượt long môn, tám năm với người đọc sách mà nói là sự trừng phạt tàn khốc, hoàng đế thù hận người đọc sách, thực sự là hiếm có luôn.
- Võ quan cũng không tệ mà, ngươi xem Địch Thanh đó, nay vào xu mật viện, cũng là quan cao hiển quý rồi, nhìn thế gia tướng môn cũng đâu thiếu gì vinh hoa phú quý. Chủng Ngạc khuyên nhủ Vân Tranh, muốn y đừng nghĩ nhiều, hắn thực sự mong Vân Tranh thành võ quan cùng mình tác chiến ở biên cương:
- Ta không kỵ húy làm quan võ, nhưng truy tới gốc thì ta là quan văn, thân hữu thúc bá là quan văn, cho nên ta sinh ra là quan văn, dù nhận võ chức thì ta cũng là quan văn. Phủ tôn ngài thừa biết ta bị mưu hại tống vào quân đội. Vân Tranh nói rất ngang ngược: - Hừ, phủ tôn đừng lừa dối ta, Địch Thanh nếu vào trung xu, hẳn là vô cùng uất ức.
Chủng Ngạc ngồi xuống thở dài: - Ngươi nói đúng, Địch Thanh giờ trái cũng khó, phải cũng khó, lúc nào nơm nớp lo sợ, một tội tù mặt đóng dấu mà đứng trên Kim Loạn điện không khác nào sự dày vò, chẳng bằng ở biên quan cho tự tại.
Vân Tranh nhe răng cười: - Phủ tôn mà vào xu mật viện không có phiền toái đó, tổ thượng ngài là đại nho, quan văn sẽ tự động kéo ngài vào đội ngũ thôi, bọn họ lúc nào cũng muốn nhét quan văn vào quân ngũ, thế nào chẳng ra sức tuyên dương ngài là quan văn mà làm được chuyện võ tướng không làm được, coi đó là vinh diệu của quan văn.
Chủng Ngạc cười lớn, nghe lời này có thêm vài phần thân cận với Vân Tranh.
Tán gẫu một hồi rồi quay lại việc chính, Chủng Ngạc vừa nhắc tới chiến mã, Vân Tranh chặn lời ngay: - Phủ tôn không có tiền lại muốn chiến mã chứ gì, ngài nghĩ coi, Hoàn Châu có gì hay không, đem đổi cũng được.
Chủng Ngạc xấu hổ nói: - Hoàn Châu là đất bần cùng, không có gì để đổi chiến mã.
- A di đà phật.
Ngũ Câu đột nhiên niệm một câu phật hiệu, liền bị Vân Tranh kín đáo đá cho một cái, ông ta biết thừa, tên tiểu tử này phất lên bằng việc lấy đồ đổi đồ, từ thời Đậu Sa trại đã thế, lần này lên thảo nguyên kiếm mẻ lớn cũng thế, đã nhắc tới lấy đồ ra đổi tức là Hoàn Châu có thứ y thèm khát mà Chủng Ngạc không biết, thế gian lại sắp có thêm một sinh linh đáng thương rơi vào ma thủ, chưa bao giờ ông thấy nên lôi Vân Tranh vào chùa đọc cho y mấy chục bài kinh sám hối như bây giờ.
- Không khó, số chiến mã này có một nghìn con ưu tú nhất, dùng làm ngựa giống, không ai được lấy đi, còn lại hai nghìn thớt, Hoàn Châu được chia năm trăm con là tốt lắm rồi, ngài cố gắng trả bằng tiền, phần không đủ thì lấy đất ra bù, ta không cần mục trường hay ruộng lúa, chỉ cần đất hoang thôi, được không? Ngài là tri phủ, chút quyền lợi này chắc chắn là có, ta cần năm dặm thôi.
Chủng Ngạc thấp giọng hỏi: - Rốt cuộc ngươi muốn gì? Hắn biết Vân Tranh không phải thứ lương thiện, càng không ngốc, mấy trăm con ngựa đổi lấy mảnh đất hoang năm dặm à, thế nào cũng có mưu đồ.
Vân Tranh cười bóc tường bao nhà Chủng Ngạc một nắm đất vàng có trộn lẫn than đá: - Ta muốn cái này.