Trí Tuệ Đại Tống

Hàn Lâm đợi Vân Tranh đi rồi ngồi xuống bên cạnh Ngũ Câu, nói nhỏ: - Này, hòa thượng có nghĩ do tâm hỏa của y vượng quá không, từ lúc rời nhà tới giờ ta bám theo y suốt, tướng sĩ còn có lúc xả trại tới thanh lâu giải tỏa, còn y thì giữ thân như ngọc. Hay là dùng ả Cát Thu Yên vô dụng kia giúp y điều hòa âm dương một chút, có khi y bình thường lại.

Ngũ Câu lắc đầu: - Không được, nếu Lục Khinh Doanh không gật đầu, Vân Tranh tuyệt đối không đụng vào nữ nhân khác, ở loại chuyện này, y tiết chế lắm. Giống như y giữ loại giới luật nào đó, đúng, giống như bần tăng giữ giới luật của Phật vậy, y cũng có giới luật của mình.

Hàn Lâm trừng mắt: - Hòa thượng ông giữ giới luật bao giờ, tới xuân dược ông cũng có, trời biết ông dùng vào việc gì. Chúng ta phải đưa y về Thục trước khi y nổi điên thôi, ta cứ có cảm giác y biến thành người khác rồi, tự nhiên lại thích đeo mặt nạ, đây là dấu hiệu không bình thường, chứng tỏ y bờ vực rồi... Không được, ta đi thăm dò thêm chuyến nữa, nói không chừng giết được Cái Thiên vương, nói không chừng giúp đám chiến mã đỡ phải chịu tội.

Bọn họ không biết bằng trực giác nữ nhân, Ngỗi Minh đã phát hiện ra vấn đề của Vân Tranh rồi, nàng không hiểu đạo lý to lớn, không biết thế nào là tâm ma xâm nhập, nàng làm cái mặt nạ để Vân Tranh không phải mệt mỏi đóng kịch với người khác.

Vân Tranh không nghe thấy hai người họ nói chuyện với nhau, lúc này y đang nghiên cứu xem một cái đuôi ngựa rốt cuộc có thể chịu được ngọn lửa mức độ nào, y dùng phất trần cắm vào thịt lợn làm thí nghiệm, tìm ra được lượng dầu hỏa vừa đủ, thực ra không cần đốt lên người, chỉ cần lông đuôi bị đứt là chiến mã đã phát cuồng, không cần kích thích gì thêm.

Đám Mã Kim Hổ mang vũ khí ra lau, đó là công tác thường ngày của bọn họ, đám Bành Cửu, Lương Tiếp cũng thế, chỉ khác là bọn họ điều chỉnh cung nỏ, Giáp Tử doanh cận chiến không ăn thua, hơn nữa cũng quen giết địch từ xa rồi.

Đứng giữa doanh trại cũng nghe thấy tiếng Ngỗi Minh và Cát Thu Yên cười đùa trêu chọc nhau, biết mình sắp phải tác chiến với đám cường đạo hung hãn nhất Tây Bắc, nhưng mấy nữ tử đó chẳng lo, khuôn mặt Vân Tranh dấu sau mặt nạ cũng nở nụ cười.

Bọn họ chính là thuốc quý cổ vũ lòng quân, bất kể là đám Mã Kim Hổ đang lau đao kiếm hay là đám Lương Tiếp đang chỉnh dây cung đều càng thêm tích cực, tiếng cười vui vẻ kia chính là sự tin tưởng lớn nhất vào họ.


- Lập tức đi ngủ, ngày mai canh bốn nấu cơm, canh năm xuất phát, quyết phân thắng bại. Vân Tranh rốt cuộc cũng có cơ hội hô một câu thuộc lòng từ truyện Tam Quốc:

Không sao ngủ ngon được, vì có đám người khốn kiếp cứ nửa canh giờ lại thổi tù và điếc đít, mục đích chính là để không ai ngủ quá sâu mất đi cảnh giác.

Luận tới quân kỷ thì Giáp Tử doanh hiển nhiên không so được với thủ quân Thanh Giản thành, bọn họ giống như vị lão phu tử khắc khổ tuân thủ nghiêm ngặt thói quen của mình, thế là canh bốn Vân Tranh chửi bới mấy câu ngáp ngắn ngáp dài thức dậy.

Bất kể cơm nước của Giáp Tử doanh ngon thế nào bọn họ chỉ ăn no bảy phần, đó là cách ăn uống tiêu chuẩn khi tác chiến, dù không biết có còn được ăn bữa cơm tiếp theo nữa không, bọn họ vẫn cứ đặt bát cơm xuống.

Ngược lại, sĩ tốt Giáp Tử doanh ra sức ăn, ăn tới khi no căng bụng mới thôi, làm Vân Tranh có chút xấu hổ, Mã Kim Hổ cười nói: - Với một sương quân mà trước đại chiến vẫn ăn được đã là hảo hán rồi.

Câu này thực không biết là khen hay chế nhạo.

Đội ngũ đúng canh năm nhổ trại, Vân Tranh yêu cầu mỗi người buộc hai con ngựa vào thắt lưng, tất cả trà trộn giữa đoán ngựa tiến lên, có điểm không hay là mùi từ mũi ngựa phun ra khiến người ta ngạt thở.


Ngỗi Minh cũng buộc hai con ngựa vào người, nhưng nàng rất vui vẻ, không ngừng thì thầm trò chuyện với ngựa, vuốt ve cổ nó, thấy chiến mã ngửa cổ lên có vẻ rất hưởng thụ thì cười khanh khách.

Vân Tranh thấy Cát Thu Yên nằm phục trên lưng ngựa thì nhíu mày, lấy từ trong bọc hành lý của mình một bộ nhuyển giáp bảo mặc vào, nữ nhân này võ công cao cường, đây là lúc tận dụng.

Cơ mà rõ ràng Cát Thu Yên hiểu lầm rồi, thẹn thùng mặc nhuyễn giáp vào, sau đó đỏ mặt đuổi theo Ngỗi Minh cười trêu mình.

Mưa xuân thấm ướt mặt đất, vó ngựa dẫm lên mặt đất mềm xốp không phát ra tiếng rầm rập như bình thường, ba mươi dặm đường chẳng mấy chốc là tới, nhìn hèm núi phía trước Vân Tranh hít sâu một hơi.

Hai bên là vách núi dựng đứng cao vút, ngửa đầu lên chỉ thấy một khe trời hẹp, ở giữa là sóng bạc đầu cuồn cuộn, đây đó sót lại vài cứ điểm quân sự, một con đường hẹp xuyên qua chân núi, cực kỳ phiền toái, cường đạo không cần ném đá, bọn chúng chỉ cẩn bẩy một tảng đá ra, thế là hiệu ứng domino sẽ kéo từng tảng đá lớn xuống, đè chết hết.

Lúc này không thể dừng, dừng lại một cái là mất hết dũng khí, Mã Kim Hổ hô lớn: - Hộ thuẫn.

Tướng sĩ tức thì nâng tấm lá chắn lớn lên, lưng ngựa lắp giá sẵn, liền thành cái lán nhỏ.


Vân Tranh đi trên cùng, Hầu Tử và Hàm Ngưu bám sát, y không có hộ thuẫn, vì cần nhìn rõ động tĩnh ở vách núi.

Đứng ngoài hẻm núi không bao giờ tưởng tượng được cảm giác áp ức khi đi giữa con đường hẹp như vậy, chưa nói nguy hiểm lơ lửng treo trên đầu, vách núi sừng sững làm người ta sinh ảo giác như có thể bị nó kẹp lại bất kỳ lúc nào vậy, đây chính là hội chứng không gian hẹp.

Sơn cốc yên tĩnh một cách quỷ dị, người không nói chuyện, đến chiến mã cũng đi một cách im lặng, bầu không khí áp lực bao phủ.

Vân Tranh vững tin quyết định của mình là chính xác, đó là tố chất cần có của một thủ lĩnh, còn rốt cuộc có chính xác hay không phải xem phản ứng của kẻ địch cùng sự hỗ trợ của ông trời.

- Muốn chiến mã chứ gì, lại đây, đây này, không giết sạch bọn ta thì các ngươi chớ mong lấy đi dù chỉ một con.

Bành Cửu chân run run, tướng chủ tới nước này rồi còn mạnh miệng, chẳng may đạo phỉ nổi điên ném đá xuống thì chết cả lút, chỉ là xung quanh không ai dám nói, nên hắn đành ngậm miệng.

- Để chiến mã lại sẽ tha cho các ngươi.

Một giọng nói khô khan truyền tới làm tim Vân Tranh thót lên tận cổ, nguy rồi, tên này không giống người Tống, nếu chẳng may Cái Thiên vương là ngươi Tây Hạ thì nơi này đừng hòng còn ai sống sót, vì nhiệm vụ của người Tây Hạ là hủy đàn ngựa này không để rơi vào tay người Tống chứ không phải là cướp chúng.


- Ngươi không phải Cái Thiên vương mà bảo bỏ là lão tử bỏ, có giỏi ném đá xuống đây, xem lão tử chết có thèm nhíu mày không? Vân Tranh mồm thì la lối, nhưng chân thì bất giác bước nhanh hơn, chỉ có tranh thủ đi qua con đường hẹp này mới có hi vọng sống.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Tiếng đá lăn làm mọi người tái mặt, một tảng đá lớn rầm rầm lăn xuống phía trước, nảy mấy lần trên vách đá rồi rơi bõm xuống sông, nước bắn lên cao tới mấy trượng, chiến mã bất an nối nhau hí lên, không chịu tiến tới nữa.

Tảng đá lớn rơi xuống sông rồi, đá nhỏ bị chấn động rơi rào rào như mưa, khiến con đường nhỏ bị lấp một nửa.

Thế nhưng Vân Tranh nhìn thấy cảnh này càng thêm yên tâm, đạo phỉ không dám ném chiến mã rồi, quát lớn: - Dẫn ngựa lại đây.

Lương Tiếp theo kế hoạch dẫn một con la tới, che mắt nó, vung đao chém, đầu la lăn xuống sông, máu tươi nhuộm đỏ cả mảng, trên vách núi tức thì vang lên những tiếng chửi bới liên hồi.

- Ngươi dám ném một cục đá ta giết một con ngựa, lão tử cũng lăn lộn giới lục lâm, muốn chơi à, thử xem ai tàn nhẫn hơn, vẫn câu nói đó, ngươi muốn chiến mã thì tới đây dùng đao thương nói chuyện với nhau, ai là hảo hán thì có ngựa, không dám thì lão tử đi Vân Tranh phất tay, hô lớn: - Lên đường.

Đội ngũ nơm nớp tiến lên, nghe thấy trên vách nũi cãi vã ỏm tỏi, Vân Tranh càng vững tin bọn chúng không dám cho ngựa chôn vùi hết ở đây, nếu không vì ngựa chúng giết người làm cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận