Cũng may nhờ Phú Bật “dằn mặt” cố tình để lộ tin Lão Bao sắp tới, mấy ngày qua cũng đã nghĩ ra cách ứng phó, Vân Tranh đứng lên xoay lưng về phía Bao Chừng, mắt nhìn dãy núi xa, giọng không dấu nổi thất vọng lẫn kiêu ngạo: - Ngựa của tiểu tử gọi là chiến mã, là để cho dũng sĩ xung phong hãm trận, không phải là thứ đồ chơi. Tiểu tử đang đợi quan gia ra giá, muốn xem quan gia coi trọng công sức khó nhọc của tiểu tử tới đây, không ngờ quan gia lại dùng sách lược này, không ngờ cả Bao đại nhân cũng nghĩ Vân Tranh liều mạng vì tiền, đánh đồng tiểu tử với thương nhân tham lam.
- Thôi vậy, chút tiền bạc không đáng là gì với Vân Tranh, nếu minh công đã tới đây, vì thanh danh đại công vô tư của minh công, số chiến mã này tặng hết cho minh công đó, xin minh công đừng nói giá ra, tránh cho Vân Tranh thương tâm, tránh cho quan gia mất thể diện. Vân Tranh nói xong trở tay ném lại một cái ấn tín mã giám mà Chủng Ngạc cấp, nói thêm: - Minh công, tốt nhất hãy để chiến mã sinh trưởng ở đây, đừng mang về kinh thành thiến đi.
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi cho rằng chư công trong triều đều là phường giá áo túi cơm sao?
Vân Tranh thẳng thắng gật đầu, chua xót nói: - Tiểu tử đâu giám cả gan xem thường anh hùng thiên hạ, nhưng minh công nói xem, biện pháp tiết kiệm tiền gửi chiến mã tới nhà dân nuôi thành ngựa kéo do vị danh thần nào nghĩ ra?
- Tiểu tử không biết là ai không cho bách tính mặc tơ lụa là tiết kiệm được tiền tài, hại người nuôi tăm chăm chỉ ở đất Thục vất vả mà chẳng đủ cái ăn, hại tiểu tử bôn ba đường xa tới tận Thanh Đường bán lụa.
- Ai là người cho rằng biến sương quân không có cái ăn thành sương quân là thiên hạ thái bình, đóng dấu lên mặt người ta như gia súc, đối xử người ta không ra người, là vị đại thần đọc sách thánh hiền nào?
- Mấy lời phế phủ, mong minh công đừng nghĩ tiểu tử ngông cuồng, cáo từ.
Những lời này Vân Tranh muốn nói từ lâu lắm rồi, nhưng không có người thích hợp để thổ lộ, hôm nay không tệ, lúc này y đang muốn nhảy cẫng lên, gặp được Lão Bao rồi, thề có trời, khi mới biết mình xuyên việt tới năm Khánh Lịch thời Tống, người Vân Tranh muốn gặp nhất không phải là hoàng đế, không phải đại thi nhân Tô Thức, mà chính là Bao Chửng, Bao Thanh Thiên, Bao đại nhân này, ông ấy đúng là đen thật, còn đen hơn cả mình.
Chỉ là thực tế vẫn là thực tế, không thể vì người đó là Lão Bao mà Vân Tranh chịu nhận thua thiệt về bản thân.
Lão Bao là người nghiêm khắc nhưng đồng thời lòng dạ bao dung rộng lớn như biển cả, bất kể mình nói gì, chỉ cần không phải là rủ ông ta mưu phản, đều được tha thứ.
Nếu đối diện là đại thần khác ví như Hạ Tủng, Hàn Kỳ, có đánh chết Vân Tranh cũng không dám nói như vậy, cơ hội ngàn năm có một, Vân Tranh không dám nhìn mặt Lão Bao, sợ không kìm lòng được chạy tới xin chữ ký, sau đó sờ đầu ông cụ, giống tộc trưởng ở Đậu Sa trại sờ đầu y vậy.
Quân tử chính là dùng để trút giận, để bắt nạt,
Ném ấn tín cho Lão Bao thực là quá yên tâm rồi, ông ta đen xì xì, trông thế nào cũng giống nhân tuyển tốt nhất làm ma thế mạng.
Phú Bật rõ ràng là muốn lấy chuyện mục trường làm khó mình, từ lúc tới đây cứ ngầm gây khó dễ, thậm chí Vân Tranh có thể đoán, ông ta sẽ đòi 1000 con, nhưng Vân Tranh không muốn bán ngựa cho ông ta, y đâu dại liều sống liều chết ở Tây Hạ để về đổi lấy ít tiền, nếu thế thì y ngu nhất trên đời.
Nhưng không bán cho ông ta thì đắc tội, giờ hay rồi, Lão Bao nhanh chân tới rồi, phiền toái là của ông ta rồi, tiền mà hoàng đế cho với nhân phẩm Lão Bao, tuyệt đối không tham ô nửa đồng, cuối cùng vẫn vào tay mình thôi.
Tiền, Vân Tranh muốn là kiếm được thôi, quan chức không thèm, y cần ít đặc quyền.
Đó là vấn đề Giáp Tử doanh, mình mà đi, tên tướng chủ lập tức bị tướng chủ mới tới làm nát bét hết, uổng công mình đào hang bao lâu.
Ba vấn đề Vân Tranh đưa ra thì mã chính sắp bị Phú Bật đàn hặc, chẳng bao lâu bị bỏ, lệnh cấm tơ lụa thì y tìm được đường giải quyết, vậy chỉ còn sương quân thôi.
Vân Tranh muốn một đội sương quân lớn làm tay chân cho mình, có thế cái hang y đào mới chắc mới vững, y mới có thể thống khoái làm nhiều việc hơn nữa.
Muốn mặc cả với hoàng đế thì phải có vốn đủ lớn, bán chỗ này một ít, cho người kia một ít để làm vừa lòng các bên sao được, giờ tốt rồi, giao trọn vẹn số ngựa, còn có một mục trường ngon lành, đảm bảo chiến mã sinh sôi nảy nở, vốn liếng thế là quá đủ.
… …
Trên triền núi Bao Chửng ngửa mặt thở dài, muốn nổi giận, nhưng giận ai đây, nhìn chiến mã đuổi nhau khắp đồng, đành nắm mắt nhặt ấn tín lên, lau khô bùn đất cho vào lòng.
Lúc này chỉ có số chiến mã hùng tráng mới cho ông chút an ủi.
Không giận thiếu niên, chút hàm dưỡng này Lão Bao vẫn có, mã chính thì mình và Phú Bật đã trao đổi rồi, sau khi cân nhắc đúng là không ổn, chiến mã không thể giao cho dân gian nuôi.
Còn quan gia không thích bách tính mặc tơ lụa thì Lão Bao không thấy có gì không ổn, tiết kiểm là tổ huấn, xa hoa là đại hại của quốc gia, dù tổn hại lợi ích của Cẩm Quan thành, nhưng so với dân phong thiên hạ, chút tổn thất đó không đáng nói, hơn nữa chẳng phải tơ lụa bán ra ngoài rồi sao, thế là được.
Chỉ trích chính sách sương quân thì càng tuổi trẻ nông cạn, Đại Tống mấy năm qua thiên tai vô số, nếu không có chính sách sương quân, làm gì có thiên hạ thái bình như bây giờ.
Vân Tranh tuy nói mấy điều đều có chỗ suy nghĩ chưa đủ thấu triệt thỏa đáng, nhưng qua đó có thể thấy phần nào sự bất mãn nghi ngờ, sự thất vọng của sĩ đại phu vào thời cuộc, bản thân Bao Chửng ông cũng có những lúc như thế, lần này quả thực làm công thần nguội lòng, về kinh sư nhất định bẩm lên quan gia tưởng thưởng xứng đáng.
Chỉ là, chỉ là Lão Bao có chút gợn trong lòng, bằng kinh nghiệm sống lâu năm, ông cảm giác có chút gì đó không ổn, nhất thời chưa nghĩ ra.
Dọc theo con đường mòn quanh co xuống núi, còn chưa rời khỏi hẻm núi đã thấy Phú Bật ngồi bên một dòng suối trong, trên gối đặt chiếc đàn cổ, say sưa gẩy đàn.
Phú Bật thấy Bao Chửng rồi, khẽ gật đầu ý bảo đợi chốc lát, ông ta chưa chơi hết khúc đàn, hai người còn nhiều chuyện phải bàn, ví như phân phối chiến mã, ông ta là người rất lớn gan, dù trước mặt quan gia cũng không dễ cúi đầu, Định Biên quân mấy năm qua chiến công hiển hách, đáng thưởng lắm chứ, phần thưởng lúc này chẳng có gì hơn chiến mã.
Hiếm có nhất là Định Biên quân đa số là con cháu biên ải, thuần thục kỵ mã, nếu có thêm chiến mã nữa sẽ như hổ thêm cánh.
Đáng tiếc là lập mã trường là không thể không làm, nếu không Phú Bật không cho Đông Kinh một con ngựa nào hết, đặt chiến mã ở kinh đô là sự lãng phí đáng xỉ nhục, đám tướng chủ bụng bự mặt phì kia thế nào cũng đưa chúng tới ngõa thị đấu ngựa chứ không phải đem vào binh doanh thao luyện.
Khúc Mạnh Xuân vốn là sở trường của Khúc Bật, hôm nay tâm sự nhiều, không thể hiện hết thần vật của nó, tiếc nuối buông đàn.
Đồng tử dâng trà thơm lên, Bao Chửng cúi đầu uống, Phú Bật cười ha hả: - Trà là địch phiền muộn, ba chén trà rồi, Hy Nhân huynh vì chuyện gì mà vẫn phiền não, cảnh xuân ngút mãn cũng không nguôi?
Bao Chửng cười: - Đã nguôi rồi, ba chén trà nóng vào bụng, còn ưu sầu nào đáng nói.
- Năm nghìn quan tuy không nhiều, nhưng chẳng phải ít, một cây phượng trâm tuy tôn quý, nhưng giá trị vẫn chưa thể bằng với giá trị hai nghìn năm trăm con ngựa. Nếu Vân Tranh đã không hài lòng với giá quan gia đưa ra, Hy Nhân huynh lấy một nghìn năm trăm con, số còn lại lão phu bỏ thêm năm nghìn quan ngân nữa mua lấy, được chăng? Khỏi nói cũng biết Lão Bao ăn trái đắng của tên tiểu tử kia, Phú Bật thoải mái đề nghị: - Như thế một là người có công được ban thưởng, hai là chiếu cố tới thể diện của bệ hạ, ba nữa là biên quân có chiến mã kháng địch, chuyện tam toàn kỳ mỹ như thế Hy Nhân huynh thấy được không?