Vậy là ai cũng có phần rồi, chẳng còn việc của mình nữa, kệ đám người lóa mắt vì tiền đó, Vân Tranh chắp tay lững thững đi vào nội viện, đứng trước cửa một gian phòng, hít sâu một hơi rồi đưa tay gõ khe khẽ.
Không ai đáp lại.
Áp tai vào cửa nghe thấy tiếng chuông leng keng, tim đập thịch một cái, Vân Tranh vụng trộm ngó xung quanh, rồi đi tới bên cửa sổ, vén rèm nhìn vào, quả nhiên thấy Hoa Nương đang tập múa ở trong phòng, trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ lót lụa vàng, hai bầu ngực tựa như con thỏ trắng nhảy tưng tưng, ánh sáng trong phòng không tốt lắm, vẫn thấy nơi giữa bụng thấp thoáng một làn da trắng nõn với chiếc rốn xinh xinh.
Ánh mắt từ từ di chuyển xuống dưới, eo uyển chuyển uốn lượn như rắn nước, chiếc váy xẻ cao, cặp đùi ngọc cực kỳ hấp dẫn lộ ra, ánh mắt của Vân Tranh liền đình trệ ở chỗ đó, chiếc chuông bạc đeo bên hông phát ra tiếng kêu vui tai, mỗi bước chân đều vô cùng nhẹ nhàng, giống như lướt trên mặt nước, mỗi ánh mắt cử chỉ lại tràn ngập mị lực hoang dại.
Thường nghe Lục Khinh Doanh kể Hoa Nương rất thích nhảy, hôm nay mới thấy, có lẽ đây là bí quyết nàng giữ vóc dáng ma quỷ này.
Vân Tranh không phải quân tử, mà nhìn trộm thế này cũng không hay, lấy nghị lực cực lớn lùi lại, đi tới bên cửa, hắng giọng gọi lớn: - Hoa Nương, là ta đây.
- Đợi chút! Một lát sau Hoa Nương ra mở cửa, nàng đã mặc thêm chiếc váy sa mỏng bên ngoài, do vừa vận động mạnh, hai má đỏ ửng, tản phát làn hơi thanh xuân quyến rũ.
Vân Tranh bước vào phòng, mắt nhìn quanh phòng một lượt, đồ đạc rất ít, sạch sẽ đơn giản, không có gì khác trước kia, bỗng nhiên trở nên lúng túng: - À, ừm … cô biết Khinh Doanh rồi đấy, ở loại chuyện này hơi khó tính một chút, cô đừng giận.
Hôm nay mở kho bạc Vân gia, Hoa Nương không được tham dự, vì Lục Khinh Doanh nói Hoa Nương không phải người Vân gia.
Hoa Nương vén lọn tóc dính vào trán, hé đôi môi nho nhỏ cười mỉm: - Khinh Doanh thế nào ta biết rất rõ, không phải ngày một ngày hai nữa, nên không giận cô ấy … Ngược lại, ngươi hơi bất thường đó, từ lúc nào lại khách khí với tỷ tỷ như vậy?
Vân Tranh sờ mũi: - Có lẽ lâu ngày mới gặp lại, khó tránh khỏi có chút xa lạ.
Hoa Nương cười khanh khách, bước tới gần Vân Tranh, thổi phù vào tai y: - Để tỷ tỷ giúp ngươi tự nhiên như nhé, nói nghe xem, giấu được lão bà mang cho tỷ tỷ cái gì nào?
- Cô thật là, chỉ biết tới tiền thôi. Vân Tranh hậm hực lấy ra một cái hộp gỗ: - Đây là quà của ta, còn chia phần của cô qua chuyến đi vừa rồi thì đợi Tô tiên sinh tính ra tiền đã.
Hoa Nương gần như cướp lấy cái hộp trong tay Vân Tranh, nóng vội mở hộp, hai mắt sáng rực như bị thôi miên, lấy từng món đồ trong hộp ra, Vân Tranh tay chống cằm, nhìn Hoa Nương như cô bé con ướm thử hết món trang sức này tới món khác lên người, như không thể quyết định nên mang món nào, nàng tuy không thiếu thốn, nhưng đây toàn là những món đồ cực kỳ quý hiếm lựa chọn từ đống châu báu của cường đạo núi Không Động, nhiều món của thương nhân Tây Vực, mang đậm phong tình dị quốc, e ngay hoàng cung cũng chưa chắc đã có.
- Gà nhép, ngươi đeo giúp tỷ tỷ cái vòng này đi, làm cái móc khó đeo quá.
Có thằng ngốc nào lại từ chối yêu cầu như vậy, Vân Tranh đi tới vén mái tóc dài sang bên, giúp nàng đeo vào chiếc vòng ngọc lục bảo, nhưng xong việc, tay lại không dời đi, dừng lại ở cần cổ nón nà, một tay giữ tóc, tay kia vuốt ve nhẹ nhàng.
- Hi hi, chỉ bảo ngươi đeo vòng giúp, không bảo ngươi làm chuyện khác, đừng có mà lợi dụng. Hoa Nương bị ngứa hơi rụt cổ lại, miệng nói thế nhưng không tránh đi, mắt chăm chú nhìn vòng cổ trong gương đồng:
Vân Tranh bước tới thêm một bước, hai tay vòng ra phía trước, ôm lấy Hoa Nương từ đằng sau, một năm qua y cao lớn hơn nhiều, nhất là nửa năm sống trên thảo nguyên, giờ có thể hoàn toàn ôm trọn Hoa Nương trong lòng, tay áp vào bụng nhỏ của nàng, không phải bầu ngực mà chính phần bụng dưới rốn nữ nhân là chỗ Vân Tranh thích nhất, cảm nhận được da thịt ấm mềm phía dưới lớp lụa mỏng, hạ thân áp lên bờ mông tròn, đầu hơi cúi xuống, ngửi mùi thơm trên cổ, hơi thở nóng dần, nhưng giọng hết sức ôn nhu: - Hoa Nương, ta cứ nghĩ lần này trở về, sẽ thấy cô mang cái bụng to ra đón, thực lòng ta …
Không biết bằng cách nào, Hoa Nương có thể khéo léo thoát khỏi vòng tay Vân Tranh, không đợi y nói hết đã nói trước: - Ta không vội có con, nhưng Khinh Doanh thì có đấy, nha đầu đó nửa năm qua không biết đã vái bao nhiêu chùa rồi, coi chừng muội ấy mang hết tiền đi cúng đấy. Nghe bảo ngươi chỉ được nghỉ có ba ngày, còn không tranh thủ thời gian đi.
Người cứng đờ, bị từ chối rồi, tích tắc Hoa Nương tránh đi, Vân Tranh cảm thấy hụt hẫng thất vọng, vì y đã nhận ra điều ấy, lời nói kia chỉ là cái cớ tránh đôi bên không lúng túng mà thôi, xem ra hai bọn họ có thể là bằng hữu, có thể là tri kỷ, có thể có giây phút mập mờ, nhưng tất cả chỉ đến thế, nàng mãi mãi không thành nữ nhân của mình.
Có chút không cam lòng, nhưng biết làm sao, Hoa Nương không phải nữ nhân có thể cưỡng ép.
Khựng lại mất vài giây, không giận nàng, tự tôn không khổi tổn thương, không muốn tỏ ra yếu đuối, bước đi với vẻ kiêu hãnh, giọng lại khô khan: - Quà đưa rồi, vậy ta đi đây.
Vân Tranh vừa đi được mấy bước thì cảm thụ một thứ mềm mại dán vào lưng, tiếp ngay đó là cánh môi ướt át in dấu lên má, còn chưa kịp hưởng thụ thêm đã bị một cánh tay nhỏ đẩy ra khỏi phòng.
Khẽ bật cười một tiếng, Vân Tranh tiếp tục bước đi không quay đầu lại, tay sờ má, hôm nay vô cùng thất vọng, nhưng y không vì thế mà sa sut, dù sao đâu còn là thiếu niên non nớt nữa, chuyện tình cảm giờ cầm được buông được, ít nhất hôm nay cũng đã cho Hoa Nương biết tình cảm thật của mình, mập mờ mấy năm rồi rất khó chịu, hơn nữa quan hệ bọn họ có thể duy trì như từ trước tới giờ, cũng không phải là tệ.
Có lẽ duyên phân bọn họ chỉ có vậy thôi.
Con người khi biết chấp nhận và đối diện với những điều diễn ra không như ý muốn chính là một dấu hiệu của sự trưởng thành về nhận thức.
Nha hoàn phó dịch Vân gia ngày hôm đó làm gì cũng chạy, túi tiền đeo ở hông cứ keo leng keng, chẳng sợ kéo tụt cả quần xuống.
Tới cơm tối Vân Nhị mới đi chơi về, thấy trừ Vân Đại ra thì ai cũng toét miệng cười, Vân Nhị nghi hoặc nhìn đại ca mặt tối sầm như đít nồi, tới khi mọi người đến đầy đủ, phát hiện phụ nhân trong nhà ai nấy cắm châu báu chi chít trên đầu, ăn cơm bị ánh nến phản xạ làm lóa cả mắt.
- Ngày mai thu hết những thứ trên đầu xuống cho ta, gài một hai cái là được rồi, làm như nhà ta là tiệm bán châu báu ấy, mai ai mà không cất đi là ta tịch thu.
Vân Nhị cúi đầu vào bát ăn cơm, thực ra nó thấy Tịch Nhục đeo kim bộ diêu đẹp lắm, nhưng đại ca đã lên tiếng rồi, đành vờ không thấy, không nghe.
Lục Khinh Doanh kiêu ngạo nhìn những người khác, vì nàng không làm cái chuyện mất mặt đó, nhưng không nhắc ai, thể hiện sự ưu tú của mình, ung dung ăn cơm để trượng phu ra oai. Ngôi Minh ôm đầu không chịu tháo xuống, nàng chưa bao giờ có nhiều thứ đồ tốt như vậy, khi ở Tây Hạ nàng chưa bao giờ thiếu thốn, nhưng cũng chẳng có nhiều tiền, cô công chúa tội nghiệp được mỗi cái thân phận tôn quý, còn nghèo hơn cả binh sĩ, giờ thấy cả rương trang sức, làm sao chịu được.
Cát Thu Yên vẫn xem như chấp nhận được, trừ thay cái trâm bạc thành trâm vàng ra thì không thay đổi, cũng dương dương đắc ý nhìn đám Tịch Nhục, bộ dạng đó làm Tiểu Trùng ngứa mắt lắm, cầm cổ áo Cát Thu Yên kéo một cái, thế là ba chuối trân châu đeo chi chít xuất hiện, bắt mắt hơn cả là nửa bầu ngực trắng nõn cũng lồ lộ hết ra ngoài.
Thế là bỏ bát cơm xuống, đuổi theo Tiểu Trùng đã chạy đi xa, báo hại hai huynh đệ Vân Tranh mỗi người đều bị Lục Khinh Doanh trừng mắt nhìn.
Lười, ăn cơm xong lại nằm trong sân ngửa mặt nhìn bầu trời thân quen, trời đen lấp lánh sao, Lục Khinh Doanh nằm bên cạnh bầu bạn, nắm tay y, thủ thỉ: - Chàng đừng giận, phụ nhân mà, không chịu nổi trang sức xinh đẹp cám dỗ, chàng lại liền một lúc cho bao nhiêu như thế, tất nhiên là muốn đeo thử, người này đeo thì người kia không chịu kém, nên mới ra như thế. Thực ra đều biết nặng nhẹ, biết ở nhà mới thoải mái như thế, chỉ là nếu như Cát Thu Yên đã không coi mình là người ngoài, chàng cũng không coi cô ấy là người ngoài thì đừng trách thiếp mạnh tay quản giáo, năm xưa cô ấy làm cường đạo quen rồi, không quản không được.
- Đợi thời gian nữa hẵng tính, nàng tìm hiểu xem cô ấy có người trong lòng không, nếu có thì chuyện này chớ nhắc tới nữa. Vân Tranh bóp trán, y quả thực có ý nạp Cát Thu Yên làm thị thiếp, nhưng là vì muốn một người biết võ công trông coi nội trạch, dù trong nhà có Thương Nhĩ, Thương Báo nhưng là dù sao cũng là nam nhân, thường ngày tránh nội trạch, thế nên có rất nhiều điều bất tiện, mà y thì sau này có lẽ khó tránh khỏi việc phải cầm quân đi xa, muốn Cát Thu Yên toàn tâm toàn ý vì cái nhà này chỉ còn cách đó:
Lục Khinh Doanh ngọt ngào dựa vào vai Vân Tranh: - Thiếp biết phu quân có nỗi khổ trong lòng, Khinh Doanh đâu phải không hiểu chuyện, hơn nữa cho tới giờ thiếp còn chưa có tin vui, có lỗi với chàng, không bằng sớm nạp Thu Yên vào nhà cho xong, thiếp nhìn cô ấy ngực nở mông to, là người dễ sinh nở, Vân gia ta neo người, sớm ngày có hậu đại là quan trọng nhất.
- Nói tới ngực nở mông to, nàng cũng thế cơ mà. Vân Tranh cười ha hả bế bổng Lục Khinh Doanh lên: - Chúng ta nỗ lực một chút, đêm nay thích hợp lắm.
Cát Thu Yên bê một ấm trà từ bụi hoa đi ra, nàng nghe thấy hết lời tâm tình của phu thê Vân Tranh rồi.
Thấy Vân Tranh bế Lục Khinh Doanh vào phòng, cũng quay về phòng mình, nhìn đại viện tường cao của Vân Tranh, lòng êm đêm, sống tới bây giờ vẫn như bèo trôi vô định, hiếm có được vài ngày sinh hoạt vô ưu vô lo, nữ tử giang hồ nay gả được vào nhà quan gia, còn gì mà không hài lòng.
Đủ rồi, thỏa mãn rồi, làm thiếp thì sao nào, ít nhất được cả đời vui vẻ, Lục Khinh Doanh cũng không phải ác phụ, chỉ cần mình không tranh sủng, sẽ sống yên ổn thôi, người giang hồ còn hi vọng gì nữa.