Sau ba ngày nghỉ ngơi Vân Tranh lại phải tới phủ nha, tiếp nhận Trương Phương Bình điểm danh, lão già khốn kiếp đó rất lắm quy củ, mà chẳng biết ba ngày qua có quá hoang đường không, hay là do thân thể thư giãn, cho nên giờ mặc thiết giáp lên người, cảm giác đi lại khó nhọc.
Cưỡi ngựa vào thành, người trên đường tự giác tản ra, đứng ở hai bên reo hò, ông chủ quán trà là vỗ tay hăng nhất, cái bàn mà Vân Tranh hay ngồi giờ dùng màn sa quây lại, ra sức nói to, mời đô ngu hầu khi nào rảnh rang đừng quên tới uống trà.
Khi tới phủ nhà không ngờ đám Chu Đồng cũng mặc thiết giáp đứng trước cửa, nhìn thấy Vân Tranh tới, học nghi lễ trong quân, quỳ một gối xuống: - Tham kiến tướng chủ.
- Được, các ngươi đã gọi ta là tướng chủ thì ta cũng không khách khí, chỉnh đội.
Vân Tranh hô một tiếng, Lương Tiếp mặc thiết giáp như một người khổng lồ đi lên phát biểu, không khí đang trang nghiêm đột nhiên một phụ nhân áo xanh ở đây chay tới, vừa chạy vừa gào khóc: - Đạt Nhi, Đạt Nhi, đừng nhập quân.
Thôi Đạt ở nhà đã bị mẫu thân khóc lóc khuyên can rất nhiều, cắn răng quyết tâm vờ như không nghe thấy, nhưng nhìn thấy mẹ vấp ngã, không đành lòng chạy tới đỡ lên, phụ nhân béo tốt nắm chặt tay áo hắn không buông, nước mắt ròng ròng: - Con ngoan à, con từ nhỏ chưa từng chịu khổ, làm sao sống nổi trong quân ngũ khắc nghiệt, đọc sách cho tốt, tương lai còn có thể quang tông diệu tổ, cho dù công danh không thành thì cũng còn hiệu lương thực của cha con, không phải lo cơm áo. Làm lính là chuyện chỉ người cùng khổ mới làm, mẹ xin con, đừng ương ngạnh, cha con đã giận tới xỉu ở nhà rồi, cha mẹ từ khi sinh con ra thương yêu con, giờ con hãy vì cha mẹ đi.
Phụ nhân ngồi dưới đất gào khóc, Thôi Đạt hết nhìn mẹ, lại nhìn Lương Tiếp đang buộc khăn lụa đỏ lên cổ cho đồng song tham gia quân ngũ, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, nhưng quay đầu nhìn mẹ, tâm tư trầm xuống, dao động không thôi.
Vân Tranh đi tới, buộc khăn đỏ lên cổ hắn: - Hảo nam nhi chí tại bốn phương, điều đó là đúng, nhưng ngươi là độc tử trong nhà, theo quân luật, ngươi không thể nhập quân, nếu không kẻ trái đạo hiếu cũng bị trục xuất, về nhà chăm sóc cha mẹ đi, ngươi kinh doanh sản nghiệp cho tốt, dân giàu nước mới mạnh, đó cũng là ra sức vì nước rồi.
- Đa tạ tướng quân, đa tạ tướng quân.
Phụ nhân vội vàng nắm tay nhi tử kéo đi, Thôi Đạt như cái xác không hồn theo mẫu thân về nhà, đầu không ngừng nhìn về phía phủ nha, đồng song đã xếp hàng đi vào báo danh rồi.
Trương Phương Bình hôm nay cũng toàn thân trọng giáp, ngồi chễm chệ trên ghế trải da hổ ở Bạch Hổ đường, sau khi tiếp nhận đại lễ của đám sĩ tử, đứng dậy đi tới, nghiêm túc nhìn từng khuôn mặt, trầm giọng nói: - Tòng quân không phải chuyện chơi, càng không phải là hành động hứng thú nhất thời, bây giờ các ngươi lui còn kịp, bản quan không trách, một khi tên nhập vào quân tịch, muốn rút lại khó tựa lên trời. Bây giờ lão phu cho các ngươi một tuần trà cân nhắc.
Chu Đồng bước lên một bước: - Bẩm đại soái, Chu Đồng đã quyết ý, không cần cân nhắc nữa.
Trương Phương Bình vỗ vai hắn: - Nghĩ cho kỹ đi người trẻ tuổi, con đường trước mắt các ngươi tiền nhân chưa từng đi qua, tất nhiên sẽ gian khổ, chỉ dựa vào huyết khí thì không đi được bao xa. Thiếu niên quân là một sự thăm dò cách tân quân ngũ, gánh vác trọng trách nặng nề, các ngươi chịu khổ nạn và khuất nhục, là dịa loại trong đám sĩ tử, sẽ bị bài xích.
Vân Tranh từ đầu tới cuối không nói, bây giờ bất kỳ ai rút lui, y cũng sẽ khích lệ giống Thôi Đạt, đứng im một chỗ nhắm mắt chờ đợi.
Đúng một tuần trà sau, đám Chu Đồng cùng quỳ xuống: - Hai mươi hai người bọn học sinh ý đã quyết, mong đại soái thành toàn.
- Được! Trương Phương Binh quay trở lại chỗ ngồi, cầm bút viết danh sách: - Ý chỉ chưa tới, quan tước của các ngươi chưa xác định, nhưng Giáp Tử doanh vốn thuộc Vũ Thắng quân, lão phu có quyền đề bạt trước, báo cáo sau.
- Chu Đồng, tạm chức trung huấn lang, Ngô Kiệt tạm chức trung dực lang, Tông Đại Chí tạm chức Thành Trung lang, còn chín người Khương Triết, Hầu Đại Nghĩa, tạm chức Bảo Nghĩa lang, biên nhập dưới quyền Giáp Tử doanh, bây giờ các ngươi có thể lập tức nhập quân. Người đâu, phát yêu bài.
Tiễn quân sĩ Giáp Tử doanh đi rồi, Trương Phương Bình trở về hậu đường, khẽ đỡ ngực, cảm khái muôn trượng, đám người trẻ tuổi này làm ông lần nữa cháy lại nhiệt huyết trai trẻ bao năm qua bị tranh đấu quan trường làm nguội lạnh.
Nay Đại Tống dù văn hay võ đều như đầm nước chết, thành lập thiếu nhiên quân chẳng qua là ném hòn đá vào, dù khơi lên được chút gợn sóng cũng tốt rồi.
Trương Phương Bình đi trong hành lang, không ngừng gõ nhịp ngâm nga, tới hoa sảnh thấy Tô Tuân ngồi trên đôn đá, cười vui vẻ nói: - Minh Duẫn vì sao hôm nay lại tới đây?
Tô Tuân đứng lên chắp tay: - Thuộc hạ hôm nay tới báo danh.
Trương Phương Bình mừng khôn siết: - Ha ha ha, lão phu đợi Minh Duẫn hồi tâm chuyển ý lâu rồi, chức chủ bạ tiền lương tới giờ vẫn để lại cho Minh Duẫn đó, vị trí ấy chỉ có giao vào tay Minh Duẫn mới yên tâm được, ha ha ha, lão phu viết văn thư ngay.
Tô Tuân mặt nghiêm túc nói: - Minh công chớ viết nhầm, thuộc hạ muốn tới Giáp Tử doanh làm tham quân, không phải chủ bạ.
- Hả? Thế không ổn, tên nhãi Vân Tranh đó xưa nay bá đạo, không cho người khác phân quyền với mình, chuyện tham quân lần trước chết, lão phu hồ đồ cho qua, bất kể y giải thích thế nào, lão phu biết chỉ cần truy cứu tới nơi tới chốn, y khó tránh khỏi liên quan. Trương Phương Bình rất hiểu Vân Tranh, nên vô cùng lo lắng cho hảo hữu của mình: - Với tính ông mà tới đó, phúc họa khó lường.
Tô Tuân lấy một chuỗi vòng trong lòng ra: - Là Vân Tranh tới mời thuộc hạ, có nên tính khí thuộc hạ có thế nào thì y cũng phải nhịn thôi, huống hồ Giáp Tử doanh đãi ngộ cao, thuộc hạ rất động lòng.
- Tên nhãi khốn kiếp đó biết điểm yếu của mình ở đâu rồi, biết Giáp Tử doanh bây giờ cần nhất là vững vàng ổn định, biết bây giờ đã thành đích cho muôn mũi tên, phải làm việc theo quy củ rồi. Tốt, biết sở trường của mình không lạ, biết điểm yếu của mình mới có thể tiến xa. Còn sẵn lòng bỏ vốn lớn, chuỗi vòng này giá không dưới 200 quan phải không? Trương Phương Bình hài lòng trả lại chuỗi vòng cho Tô Tuân:
- Thuộc hạ viết trong sổ là 170 quan, một đám thiếu niên nhiệt huyết sao có thể thiếu giám sát, nếu không chẳng ai có thể yên tâm được. Minh công có biết, Vân gia có một đạo sĩ tên Tiếu Lâm, nếu thuộc hạ đoán không sai, người này hẳn là thám tử của Mật điệp ti, người này cũng nên biên nhập vào quân, như thế chẳng may có biến, trách nhiệm của minh công cũng giảm nhẹ phần nào.
- Có Minh Duẫn ở đây là lão phu yên tâm rồi. Trương Phương Bình vỗ vai Tô Tuân cười lớn:
Lần này vào quân doanh huấn luyện sẽ mất một tháng, trên đường về nhà, Vân Tranh ghé qua Lương gia ở Thành Đô, Lương lão gia nửa năm qua tích góp được không dưới ba trăm con ngựa, giờ cách thời hạn hẹn với Phú Bật khá xa, không cần lo, nhưng theo dự tính của Vân Tranh thì bây giờ phải có được ít nhất năm trăm con ngựa mới đúng.
Lương quản gia nói ở thảo nguyên đang chém nhau tưng bừng, có đám người nào đó mới tới, đánh nhau không phân cao thấp với bộ lạc Hôi Hùng, Lại Bát toàn lực cung ứng hậu cần, làm cho giá lương thực, giá muối, nhất là giá thuốc men ở Đậu Sa huyện chẳng khác gì giá vàng.
Giờ ở thảo nguyên không ai không biết đại danh của Lại Bát, cho nên hắn ăn nên làm ra, trong vòng hai năm đã vượt Lương gia thành thương nhân lớn nhất Đậu Sa huyện.
Lưu huyện lệnh vì lấy lòng Lại Bát mà thành lập một trấn trong núi, bổ nhiệm Lại Bát làm lý trưởng, sơn dân đều đi theo Lại Bát, giờ bất kể sơn dân hay lưu dân đều nghênh ngang đi ở đường phố, thành quan càng thêm phồn hoa.
Lại Bát vốn là sơn dân, tính tình doang dại đã quen, có thành tự khó tránh khỏi sinh ra kiêu căng, hiện giờ cả Lưu huyện lệnh và Lương lão gia đã không thể kiềm chế được, chẳng trách mà số ngựa không được như mình dự tình, không biết tên này đem số hàng vốn phải đổi thành ngựa đổi sang thứ gì khác rồi.
Hậu phương bất ổn là không thể được, Đậu Sa quan là cái hang đầu tiên của Vân Tranh, lần này Ngỗi Minh dẫn Lãng Lý Cách, Tôn Thất Chỉ về sẽ thay thế Lại Bát, nếu tên này chỉ tham tiền thì sẽ tha cho hắn, để hắn làm phú ông, nếu có tâm tư độc bá một phương thì dứt khoát phải diệt trừ càng sớm càng tốt.
HẾT!