Giọng hát nhẹ nhàng da diết của Lâm Lam Lam vang lên, khơi gợi muôn vàn thương cảm, cũng làm người ta thấy như được vỗ về xoa dịu, Triệu Trinh khe khẽ vỗ tay lên bàn làm nhịp, không muốn nàng dừng lại, nghe vài lượt cũng hát theo, bài hát ấy quá mỹ lệ, quá ôn nhu, rất thích hợp giữa đêm khuya vắng lặng không người hát khe khẽ.
Bên ngoài phòng đom đóm càng nhiều, Trâu Đồng Minh bực bội dùng phất trần xua đuổi cái thứ phiền toái này, chợt nghe trong phòng có tiếng hát truyền ra, chỉ nghe một đoạn, Trâu Đồng Minh đã bái phục sát đất, tài nữ này mà không thành phi tử có danh phận trong hoàng cung mới là lạ, hơn nữa sẽ còn là sủng phi, bài hát ấy, chính ông ta còn thấy mê mẩn.
- Bệ hạ, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi, ngày mai là đại triều hồi, canh tư phải dậy.
Lâm Lam Lam lấy khăn tay ôn nhu lau vệt nước mắt còn sót lại bên khóe mắt Triệu Trình, giọng ên ái thủ thỉ như dỗ trẻ nhỏ: - Bệ hạ, đom đóm không bay mất đâu, tối mai thế nào cũng tới, bệ hạ đi nghỉ còn giữ sức khỏe.
- Nàng cũng ngủ sớm, đừng dệt vải khuya. Triệu Trinh đứng lên, nắm tay Lam Lam cọ lên má mình, chắp tay sau lưng đi ra ngoài phòng, nói với Trâu Đồng Minh: - Ghi lại, đêm nay Lâm tài nhân thị tẩm, tấn thăng chiêu dung. Nói rồi sải bước đi thẳng tới Phúc Ninh cung, Lâm thị nói không sai, mai chuyện thành lập Thiếu niên quân sẽ đưa lên triều thương nghị, thế nào cũng là một cuộc long tranh hổ đấu, đêm nay không tiện sủng hạnh nàng, Lâm thị rất biết tiết chế, đúng là nữ tử đẹp cả trong lẫn ngoài.
Trâu Đồng Minh thất kinh nhìn Lâm Lam Lam tiễn quan gia rời đi, mồm không khép lại được, nữ nhân này quá lợi hại, chỉ trong một đêm thăng liền mười cấp, vượt qua tu viện, tu nghi, tu dung, sung viện, uyển dung, uyển nghi, thuận dung, quý nghi, tiệp dư, mỹ nhân. Đây mới thực sự là một bước lên trời, đáng sợ hơn nữa là còn chưa cùng quan gia lên giường.
Sờ tờ giao tử trong lòng, Trâu Đồng Minh muốn trả lại cho người ta, thứ này bây giờ là củ khoai nóng rồi, dựa vào kinh nghiệm của ông ta, Lâm tài nhân sau này ắt được ân sủng vô hạn, còn chưa kịp lấy giao tử ra, Lâm Lam Lam đã đi tới thi lễ, còn khéo léo đưa tới hai tờ giấy nữa: - Đa tạ công công, ân tình của công công, Lam Lam suốt đời không quên.
Đã lắc mình hóa thân thành phượng hoàng mà vẫn giữ mình khiêm tốn, Trâu Đồng Minh chưa từng thấy qua, lúc này từ bội phục thành sợ hãi rồi, lật đật đuổi theo quan gia, vừa nãy mình đặt mục tiêu Lâm tài nhân hơi thấp rồi, thành phi tử là chuyện chắc chắn.
Tâm Tình của Triệu Trình cực tốt, không phải là sung sướng khoan khoái như cái đêm nghe tin từ Tây Hạ, mà cái cảm giác gì đó lắng đọng nhẹ nhàng, vừa đi vừa hát bài ca chưa bao giờ được nghe kia, hoàng hậu không bao giờ ca hát, Quách thị bị phế kia cũng không biết hát, Hàn Lâm hay hát lắm, nhưng mà ông ta hát chẳng khác nào ngựa hí bò kêu, không thể gọi là hát.
Hậu cung nhìn đâu cũng thấy nữ nhân, nhưng một người vừa lòng chẳng có, trẫm gặp phải cả loại ác phụ nữ Quách thị, lại có cả thứ vô sỉ dâm loàn ngủ với nam nhân khác lừa dối trẫm, trẫm đúng là hoàng đế thiếu may mắn nhất trần đời, nhưng ông trời cuối cùng cũng mở mắt, cho trẫm một nữ tử mà trẫm luôn khao khát.
Trẫm là nhi tử của một nữ nhân dựa vào thêu thùa dệt vải nuôi sống bản thân, tất nhiên phải cưới một nữ tử biết thêu thùa dệt vải làm thê tử mới gọi là môn đăng hộ đối.
Nghĩ tới cảnh ngộ thê thảm của mẫu thân, lửa giận của Triệu Trinh lại bốc thẳng lên đầu, chuyện tới nay đám sĩ đại phu khốn kiếp chưa chịu nhượng bộ cho trẫm phong mẫu thân làm thái hậu, hoàng cung rộng lớn vậy mà trẫm không có linh đường bái tế mẫu thân, dùng ly miêu đổi thái tử, quân khốn kiếp!
Triệu Trinh thiếu chút nữa gầm lên mấy chữ đó, đấy là sỉ nhục cả đời của hắn.
Các ngươi ngăn cản mẫu thân của trẫm tám năm rồi, vậy trẫm không tổ chức khoa khảo nữa, Đại Tống không thần cái thứ quan viên đọc sách thánh hiền mà không hiểu đạo nhân luân.
Ha ha ha, đêm nay trẫm thăng một thải nữ lên mười cấp, trẫm muốn xem phản ứng của các ngươi, xem xem còn kẻ nào vẫn thích chỉ tay múa chân với hậu cung của trẫm, trẫm phải xem cho rõ.
Triệu Trinh nằm xuống chiếc giường rộng, sờ cái áo ngủ thô của mình, nhắm mắt lại, hôm nay thật mệt, may mà trước khi đi ngủ được thả lỏng tâm tình, phải ngủ thật ngon, mai xem phản ứng của bọn chúng.
Không ngừng thôi miên bản thân, Triệu Trinh chìm vào giấc ngủ.
Trâu Đồng Minh giỏng tai nghe hơi thở đều đặn của quan gia, biết quan gia ngủ đã say, nhón chân đi tới bóp tắt ngọn nến đầu giường, tay lại sờ hai tờ giao tử Lâm tài nhân mới đưa, chẳng biết có phải nhầm không, cảm giác hình như to hơn hai tờ trước.
…
Chu Đồng buộc vạt áo vải thô quanh thắt lưng, bì bõm lội trong nước, mồm ngậm trường đao, mặt trát bùn, theo sau hắn là ba mươi hán tử trang phục y hệt, đi sau cùng là ba hán tử kéo một cái ván trượt, bên trên là cung nỏ dùng giấy dầu bọc kín và bọc thức ăn.
Đi tới một chỗ nước nông, từng người một bò lên bờ, Chu Đồng vừa vắt khô quần vừa nói: - Vương Hưng, chúng ta đi con đường bí mật thế này, hẳn tướng chủ không ngờ đâu nhỉ?
- Chưa chắc, tướng chủ giảo hoạt lắm, đội chính, chúng ta cứ nên cẩn thận là hơn. Cái tên Lương Tiếp kia rất ngang ngược, xuống tay lại tàn nhẫn, không nể mặt ai. Đám Ngô đội chính leo núi mà không nghĩ mình ăn chắc à, kết quả bị họ Lương đó bắt được, giờ đang bị phạt nhảy cóc kìa.
Người khác thắc mắc: - Đội chính, sao tướng chủ lại huấn luyện chúng ta làm thám báo? Muốn chúng ta đi do thám à?
- Tướng chủ không hi vọng chúng ta có thể thành mãnh tướng ra trân giết địch, nên dạy chúng ta bản lĩnh giữ mạng trước, mọi người đều giỏi giang, chính đội chính ta lại liên lụy mọi người.
Một tráng hán cười hì hì: - Đội chính ngài là người đọc sách tôn quý, có ngài, ít nhất các huynh đệ viết được thư về nhà.
- Đừng mừng sớm, tướng chủ ra quy định phải biết một nghìn năm trăm chữ, nếu không đánh đòn, tác dụng của ta phát huy không được lâu.
Cả đám tráng hán mặt tức thì đần thối, mọi chuyện không phải đang tốt đẹp sao, tướng chủ lại muốn mọi người học chữ, phận giun dế thấp kém mà học chữ làm gì, tay chân sần sùi thế này sao cầm được bút lông?
Chu Đông lấy bản đồ ra nghiên cứu, chỉ đường núi trước mặt: - Giờ chỉ cần do thám ngọn núi này là có thể lặng lẽ trở về không ai biết, có điều ta thấy hình như không ổn lắm, nơi này quá yên tĩnh, không có chim chóc kêu, cũng không có rắn bò qua bò lại.
- Lão Vương, ngươi và hai huynh đệ nấp đi, bọn ta lên núi, cho dù bọn ta bị bắt thì các ngươi mang bản đồ về, là thám báo, chuyện này mới quan trọng nhất.
Vương Hưng gật đầu, cất kỹ bản đồ rồi cùng hai huynh đệ lội xuống nước, nấp ở trong cỏ lau rậm rạp.
Chu Đồng dẫn số người còn lại cẩm vũ khí, cẩn thận men theo đường nhỏ leo lên.
Dọc đường quá thuận lợi làm Chu Đồng càng thêm lo lắng, thúc giục mọi người vẽ bản đồ cho nhanh để sớm về, mắt thấy sắp tới đỉnh núi, hắn buộc bản đồ vào tên, bắn xuống núi, sau đó cầm đao sai mọi người bố trận.
Nhưng đã muộn rồi nỏ tiễn dày đặc bắn tới, để lại trên người họ vô số chấm trắng, Chu Đồng thấy toàn thân ê ẩm, đám vương bát đản, đã nói chỉ kéo nửa cung, sao lại kéo căng dây vậy?
Bành Cửu từ sau cái cây đi ra, tay còn cầm đùi gà gặm dở, chỉ Chu Đồng: - Các ngươi trận vong rồi, nộp bản đồ ra đây, đừng để ta phải lục xác, đang ăn dở.
Chu Đồng phủi hết vôi trắng trên người, cùng bộ hạ gỡ thức ăn trên ván trượt ngồi ăn, không thèm trả lời.
Bành Cửu cười hô hố: - Không phục cũng không sao, đã không phối hợp thì bọn ta lục xác, nói trước, không được phản kháng, các ngươi đã chết rồi.
Chu Đồng cố nuốt một miếng bánh khô xuống: - Lục đi, nói trước, không cho sờ đũng quân, thứ chó má các ngươi sờ lung tung thì đừng trách lão tử nổi giận.