Trí Tuệ Đại Tống

- Đế vương không có chuyện riêng, nay vì một nữ tử mà các vị đại thần nảy sinh xung đột, nữ tử đó ắt là người không lành, bệ hạ vẫn nên trục xuất ra khỏi cung là hơn. Hạ Tủng chẳng sợ, nhiều năm qua đã quen thấy quan gia nhún nhường rồi, năm xưa vì quan gia vì bớt phiền hà mà nên có lần bị ngôn quan nói quá nhiều, trục xuất một mỹ nhân mà mình sủng ái, loại chuyện này vốn không cần lý do, quan trọng là không để cho quan gia tạo thành thói quen muốn làm gì thì làm, nữ tử kia là ai, thân phận dung mạo phẩm tính thế nào cũng không quan trọng, chẳng qua là một nữ tử mà thôi.

Đúng vậy, trong mắt đa phần đại thần trên triều đều nghĩ thế, chẳng qua chỉ là một nữ nhân, cho dù có bị oan cũng chẳng là gì, bọn họ không coi trọng, quan gia có ba nghìn giai lệ càng chẳng thể quá coi trọng.

Thế nhưng lần này Triệu Trinh không nghĩ vậy, mình đã quá tam tuần, vậy mà hậu cung vẫn chưa có con nối dõi, đến Bao Chửng không bao giờ quan tâm tới hậu cung cũng nói một câu, "đông cung để trống đã lâu, thiên hạ đều lo lắng, vạn vật đều cần gốc, thái tử chính là gốc thiên hạ, gốc không chắc, đứng không vững", cho thấy đây đã là vấn đề nghiêm trọng rồi.

Nghĩ tới ba nhi tử đều đã chết non, Triệu Trinh đau đớn vô kể, bằng vào cái gì mà mình phải truyền lại giang sơn cho nhi tử của Nhữ Nam vương? Mình còn trẻ khỏe, sẽ có con của mình.

Nhiều năm qua chuyện phòng the với Triệu Trinh mà nói chỉ với mục đích nối dõi tông đường, hoàn toàn không còn hứng thú, nhưng khi gặp Lâm Lam Lam, trái tim vốn cô tịch đã lâu đột nhiên lại bừng lên sức sống.

Sáng nay thức dậy, đầu óc toàn hình ảnh Lâm thị, chẳng cần tới thuốc hổ lang mà không ngờ sáng sớm đã cột dựng chọc trời, làm Triệu Trinh không khỏi nghĩ, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của cao xanh, tử tôn của trẫm sẽ ở trên người Lâm thị?


Cho nên lần này Triệu Trinh tuyệt đối không cho phép người nào nói xấu Lâm thị nửa câu: - Hạ Tủng, bao năm qua trẫm đối xử với chúng khanh chỉ có lễ kính, chưa bao giờ vì lời can gián mà nổi giận, càng không vì lời can gián mà trách phạt, nhưng lần này trẫm không nhẫn nhịn nữa, Hạ Tủng, tới Hào Châu đi.

Giọng Triệu Trinh rất bình hòa, nhưng một câu nói có phần lạnh nhạt đó khiến triều thần như nghe sấm nổ bên tai, thiên tử đã bắt đầu trị tội phát ngôn rồi, đây không phải dấu hiệu hay.

Đường Giới vừa dợm bước, Triệu Trinh lần nữa nhẹ giọng nói: - Đường Giới đi Hoàng Châu.

Nhìn Đường Giới chết lặng, tể tướng Trần Chấp Trung rời hàng tấu: - Bệ hạ, xử trí như vậy với với thần tử là vô cùng bất công, xin bệ hạ thu hồi thánh lệnh, vi thần cảm kích vô tận.

Giả Xương Triều tiếp lời ngay: - Bệ hạ, Hạ Tủng khi công cán Thục quận, lấy gấm bao phủ cung điện, diễn lại chuyện cũ Mạnh Sưởng, xa hoa vô độ, bệ hạ đưa tới Hào Châu là quá nhẹ.

Tằng Công Lượng chỉ mặt quát: - Mượn gió bẻ măng không phải là hành vi bậc quân tử, chúng ta chẳng qua chỉ thương lượng vấn đề một nữ tử hậu cung, vậy mà đột nhiên cách chức hai vị đại thần, vậy là không hợp quy củ. Bệ hạ, hậu cung là chuyện của bệ hạ, nhưng vì chuyện hậu cung mà giận lây triều thần là tai họa của Đại Tống.


Triệu Trinh hừ một tiếng: - Riêng chuyện này không ai được hỏi tới, Trần tướng, sắc phong Lâm thị giao cho khanh, thoái triều.

Không cho bất kỳ ai thêm cơ hội, Triệu Trinh trực tiếp rời ngự tọa, đi về tẩm cung hoàng hậu, chuyện này phải báo hoàng hậu một tiếng.

- Sao có thể như thế, sao có thể như thế được.

Một đám quan viên còn chưa hết bàng hoàng, quan gia trở nên sát phạt quyết đoán như thế từ bao giờ?

Đường Giới như xác chết không hồn lê bước rời đại điện, Hạ Tủng chắp tay bốn xung quanh rảo bước đi nốt, những quan viên khác mỗi người theo đuổi tâm sự riêng, buổi tảo triều kết thúc trong bầu không khí u ám.

Một đám ngữ sử trên đường rời cung vẫn chưa nguôi, bàn tính liên danh dâng tấu, quyết xử trí yêu nữ kia.


- Các vị, các vị, quá nóng vội rồi, hôm nay chúng ta không phải công kích một nữ tử, mà là công kích quan gia đó, hãy nghĩ xem, thậm chí chưa ai ở đây từng nghe thấy tên nữ tử đó, càng chưa nghe thấy có việc làm gì xấu, vậy mà đã vội vàng yêu cầu quan gia chém đầu, đuổi khỏi cung, thế có quá không? Một vị ngự sử già lên tiếng, nam nhân đều sĩ diện, quan gia càng sĩ diện, nói quá một chút thì đám người kia hôm nay tát vào mặt quan gia, sao chẳng bị trừng phạt:

- Ngô đại nhân nói thế không phải rồi, nếu đợi tới khi nữ tử đó lòi đuôi hồ ly, chẳng phải quá muộn à?

Ý vị này là thà giết nhầm hơn bỏ xót, lập tức được xung quanh nhao nhao tán đồng, Ngô ngự sử thở dài không nói nữa, xưa nay quan gia đã coi bách quan như kẻ thù, thêm lần xung đột này, rồi mọi thứ sẽ đi về đâu.

Thế là Lâm thị đã thành tiêu điểm buổi triều hội, chỉ Tằng Công Lượng thoáng xẹt qua một ý nghĩ, đất Thục không chỉ có Trương Phương Bình, Lưu Ngọc Thành, còn có thiếu niên kia, chẳng biết y có liên quân, ài, mình nghĩ quá xa rồi …

Lại nói Triệu Trinh hầm hầm tan triều, Trâu Đồng Minh vội vàng chạy theo, khi đi tới tiểu viện kia, chợt ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Triệu Trinh hiếu kỳ mở cửa viện, thấy Lâm Lam Lam đang nấu nướng bằng một cái bếp xấu xỉ, trong cung chỉ tần phi cấp cao mới có nhà bếp riêng, Lâm thị không có, nên cái bếp đất nhìn không ra hình thù kia chắc chắn là làm từ đôi tay nàng.

Lúc này Lâm Lam Lam buộc tạp dề quanh eo, mái tóc đen bao lại gọn gàng trong một chiếc khăn trắng, nàng cầm ống thổi bếp, nên khuôn mặt đỏ hồng, trán lấm tấm mồ hôi, tuy chỉ áo vải váy thô nhưng mang vẻ đẹp mộc mạc hấp dẫn.

Triệu Trinh đi vào thấy Lâm thị chẳng hay biết vẫn chuyên tâm thồi bếp phù phù thì tính trẻ con nổi lên, Triệu Trinh phẩy tay đuổi lui Trâu Đồng Minh, nhẹ nhàng đi ra sau lưng nàng, ngắm nghĩa thỏa thuê, eo nhỏ thon thon không đủ một vòng tay, nhưng cặp mông no tròn hấp dẫn, làm người ta vừa nhìn đã có cảm giác muốn kéo lên giường, áp người sát vào bờ mông đó rồi bất ngờ lên tiếng: - Nàng đang làm món gì thế?


- Á...

Lâm Lam Lam giật mình lảo đảo, quay đầu nhìn thấy Triệu Trinh liền thẹn đỏ mặt, Triệu Trinh cười lớn lấy khăn tay lau khói trên mặt nàng, ghé tới bên bếp ngửi, định mở ra thì Lâm Lam Lam ngăn lại: - Bệ hạ để nô tỳ, coi chừng bị bỏng.

Nói rồi mở nắp lồng hấp, bên trong có bảy tám cái bánh bao, cẩn thận dùng kẹp trúc gắp để vào đĩa sứ, bày lên chiếc bàn gỗ đơn sơ, lại đổ từ hũ ngói ra một bát cháo nhỏ vàng vàng, nơi đó có một đĩa dấm với tỏi băm nát.

Đợi Triệu Trinh ngồi vào bàn, Lâm Lam Lam quỳ xuống: - Bệ hạ, ân sủng làm nô tỳ không biết lấy gì báo đáp, chỉ có bữa cơm đơn giản bày tỏ tâm ý, mong bệ hạ đứng chê.

- Nàng là chiêu dung, nên xưng thần thiếp rồi, không phải là nô tỳ. Triệu Trinh tâm tình rất tốt, trừng mắt với Trâu Đồng Minh muốn vào kiểm tra độc, gắp một cái bánh bao ngắm nghía: - Cách ăn này lạ đấy, trẫm lần đầu được thấy, bên trong có gì nào, ừm, rau hẹ, thịt gà, ồ cháo còn có hạt sen, không ngờ trẫm nếm hết sơn hào hải vị thiên hạ lại vừa ý mấy món ăn bình dị, nàng có đôi tay khéo léo đấy. À phải, từ nay trở đi nàng vào ở Tử Trúc hiên, đã là chiêu dung thì phải thể diện một chút.

Lâm Lam Lam lại lần nữa quỳ xuống: - Bệ hạ ẩn sủng, thần thiếp cảm kích vô cùng, nhưng một ngày vượt mười cấp đã không hợp tổ chế, hậu cung có lời ra tiếng vào, như thế phá hỏng sự hài hòa trong cung. Thần thiếp lớn gan xin bệ hạ thu hồi thánh lệnh, chớ vì thần thiếp phí tâm, chỉ cần bệ hạ lúc rảnh rỗi ghé thăm là đủ rồi, danh phận là thứ hư ảo thôi.

Quả như Lỗ Thanh Nguyên nói, chỉ nữ tử trải qua vất vả dân gian mới có phẩm đức đáng quý biết trân trọng sự hài hòa, không như cái đám người ăn no không việc gì làm sớm tối gây chuyện làm phiền trẫm, đặt bát xuống trầm giọng nói: - Đây là do trẫm cấp, nàng cứ nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận