Trí Tuệ Đại Tống

Vân Tranh bỗng nhiên cảm thấy thực sự lo âu, theo như lịch sử còn chừng sáu mươi tới tám mươi năm nữa thì nhân vật như Thiết Mộc Chân mới xuất hiện, nếu chỉ ngồi nhìn vào lịch sử thì còn nhiều thời gian, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh đó mới có cảm giác nguy hiểm áp sát rồi, y rất sợ sự xuất hiện của mình kéo theo hiệu ứng cánh bướm, biết đâu một nhân vật như thế cũng ứng vận mà xuất hiện rồi:

- Xếp theo sức chiến đấu cao thấp thì Đại Tống ta thấp nhất, đằng sau lưng chúng ta là biển khơi mênh mông, khi người phương bắc tràn xuống, đuổi chúng ta đi, thì trừ dẫn cả nhà nhảy xuống biển, không còn hi vọng nào.

Lục Tịch lo lắng lắm, xưa nay ông chỉ biết đọc sách, có phần yếu bóng vía: - Hiền tế, liệu có nói quá không?

- Nhạc trượng, không hề ạ, con rất muốn thương đội nhà ta có thể đi tới chốn núi trắng nước đen ấy một chuyến, không cần kinh doanh, chỉ cần biết hiện trạng nơi đó, nếu có hiện tượng khác thường, chúng ta còn kịp có đối sách.

Lục ông lắc đầu: - Trường Sinh, lão tổ tông biết cháu đi một chuyến, thấy được nhiều chuyện hơn đám người ru rú ở nhà như bọn ta, nhưng không nên quá gấp, Khánh Lịch tân chính thất bại là bài học, phàm bất kỳ sự biến cách nào cũng cần thời gian, càng vội vàng, còn dồn ép thì phản kháng càng mạnh, tới khi đó càng làm tình hình tệ hơn, càng khiến người ta nghi ngờ về cải cách thôi. Trường Sinh, chầm chậm thôi, trước tiên cháu hãy tập trung cho Thiếu niên quân đã, hiểu chưa?

- Lão tổ tông nói chí phải ạ, cháu quá nôn nóng rồi. Vân Tranh ngẩn người, cảm thấy mình phản ứng hơi quá khích, chẳng hiểu sao bỗng nhiên mình lại nhiệt tình với quốc gia đại sự thế này, chẳng giống mình chút nào cả: - Hôm nay là ngày vui, cháu mang theo rượu mới cất, lần này uống không đau đầu...

Nói thế chứ trong lòng Vân Tranh chưa hết lo âu, biết trước tương lai đúng là không phải hay ho gì, nếu không lúc này chẳng đi sợ vài chục năm nữa gia tộc Hoàn Nhan công phá phủ Khai Phong, khiến trăm năm vất vả tích lũy trong một đêm thành tro tàn.


Trên đường về nhà, Lục Khinh Doanh và Vân Tranh ngồi cùng xe, cảm giác tâm tình trượng phu không cao, nhỏ giọng nói: - Phu quân, thiếu quá ngang ngược rồi, lần sau không thế nữa.

Vân Tranh kéo Lục Khinh Doanh vào lòng, khẽ vuốt chóp mũi nàng: - Nàng có thai, khoe khoang một chút có là gì, đây là chuyện mừng lớn với nhà ta, không phải ta giận nàng đâu. Vì ta chợt phát hiện, sắp có con rồi, cảm giác được thế nào là hai chữ trách nhiệm, không thể sống chỉ biết mình nữa, còn phải tạo cho con cái chúng một hoàn cảnh sinh hoạt vui vẻ, thế nên ta có rất nhiều việc phải làm.

- Ha ha ha, chắc đây là tâm tư của người làm cha mẹ rồi.

Lục Khinh Doanh vùi đầu vào lòng Vân Tranh, rất thích, trượng phu trạng kiện hơn nhiều, bờ vai rộng hơn, lồng ngực vững trãi hơn, ở bên cạnh trượng phu, giờ nàng thích tỏ ra nhỏ bé: - Phu quân, thiếp muốn con chúng ta thật cao lớn, mắt to giống chàng, mũi thẳng giống chàng, mồm và cằm giống thiếp, vừa nãy thẩm thẩm có nói, nếu con trẻ có miệng giống mẫu thân sẽ có phúc.

- Thiếp muốn con chúng ta giống chàng nhiều hơn, phải có khí khái anh hùng giống phu quân mới được.

Vân Tranh cười khổ: - Cái mặt ta giống như bị ông tời ném từ trên cao xuống, ngã oạch một cái mà thành, có gì mà hay, mỗi khi soi gương ta đều muốn đấm một phát. Giống nàng mới tốt, sau này trở thành công tử phong lưu như tiểu thúc của nó ấy.

Lục Khinh Doanh hôn chụt lên môi trượng phu: - Không đâu, phu quân thiếp mới là tuấn tú nhất.

Lúc này đoàn xe đã đi ra rừng đào, Lục Khinh Doanh quát lệnh mã phu dừng lại, xuống xe, đi vào rừng, tay vuốt ve một quả đào đã to bằng nắm tay trẻ con: - Cha thiếp chỉ có một đứa con là thiếp, lại là nữ nhi vô dụng, sau này chia gia sản, khó tránh khỏi thua thiệt, cho nên thiếp mới nhân cơ hội lấy đào viên.

- Hừm, sau này lão tổ tông cưỡi hạc về trời, trong nhà sẽ không còn ai đủ sức lèo lái nữa, đại bá và cha thiếp đều chỉ biết văn thơ, chuyện khác rất hồ đồ, cảnh đẹp này thiếp sẽ không để cho người khác trà đạp đâu, mai mời Nhĩ thúc dẫn người tới tiếp nhận, tránh để lâu sinh biến.

Vừa vào rừng đào, Lục Khinh Doanh liền khôi phục khí thế chủ phụ Vân gia, mắt lóe hàn quang nhìn bốn xung quanh, nhưng khi chạm vào quả đào, lại ôn như như nước.

Đào vừa chua vừa chát, căn bản là không thể ăn nổi, Vân Tranh hái ha quả đào, thuận tay cho Tiểu Trùng một quả, lau lông tơ trên đó, cắn một miếng liền hối hận ba đời.

Thấy trượng phu mặt nhăn như bị rách định ném quả đào đi, Lục Khinh Doanh nhanh tay cướp lấy, ăn ngon lành, vẻ mặt có vẻ vô cùng hưởng thụ, biết thừa nàng làm bộ, vờ thích ăn đồ chua khoe mình đang mang thai, chứ đã tới giai đoạn đó đâu.


Nha đầu Tiểu Trùng kia mới là thích thực sự, nó ăn rau ráu, vị chua khủng khiếp ấy hình như chẳng hề ảnh hưởng gì, Vân Tranh nghe thôi đã buốt hết hàm.

Lan khóc sương, cúc buồn khói đọng, Màn the còn buốt lúc thu sang Đôi én dập dập dìu tìm xứ ấm Trăng chiếu làm chi chiếc bóng tàn Thâu canh ánh sáng xiên song trống.

Đêm qua gió tây, cây biếc rụng, Lần bước lên lầu, Nẻo chân trờ xa ngóng. Tấc lụa, tờ hoa mong đến chóng, Nào biết nơi đâu, núi sông rộng.

Vân Tranh nhìn một khóm cúc đã kết từng bông hoa trắng, bất giác nhớ tới bài thơ của Yến Thù liền ngâm nga:

Lục Khinh Doanh nghe thấy cười suýt ngã xuống đất, rối rít gọi Tiểu Trùng tới, ôm lấy nó mới đứng vững: - Phu quân à, Yến Thù viết Điệp Luyến Hoa là cảm khái tình cảm của mình, còn chàng thì cảm khái cái gì vậy?

- Nàng chẳng hiểu gì cả, giờ đây ta là tướng cầm quân, thế nên vào lúc thích đáng phải giả vờ lòng nặng trĩu tâm sự, như thế mới giống người đọc sách, người đọc sách là phải biết bi xuân thương thu, nhìn thấy cánh hoa đào rơi là nhỏ lệ lấy xẻng đào đất chôn.

Lục Khinh Doanh ôm lấy tay trượng phu, kiêu ngạo nói: - Phu quân thiếp vốn tài hoa vô song, đâu cần học đám mọt sách kia giả vờ giả vịt, chàng có hai khúc ( Tống biệt) với ( Mãn giang hồng) đủ tiếu ngạo thiên hạ rồi, một thâm tình thắm thiết, một khảng khái kịch liệt, đó mới là thi từ nam nhân nên làm.

- Yến Thù viết toàn thơ ca phú quý, cái gì mà "một khúc tân từ, một chén rượu", rồi thì "đêm nay tỉnh rượu ở chốn nào", rồi mấy bài tả thanh lâu, chàng chàng thiếp thiếp, chẳng lẽ một nam nhân suốt ngày rượu chè, thanh lâu thì không còn làm gì được nữa hay sao? Ghét nhất là làm mấy bài thơ đau buồn đi lừa thiếu nữ vô tri, nghĩ tới chỉ thấy buồn nôn.


Nghe lão bà chỉ trích người khác khoái lắm, nhưng ai mà ngờ chiến hỏa lan tới thân mình.

- Chỉ là phu quân à, bài Tống biệt của chàng làm khi chia tay Hoa Nương tỷ tỷ, không phải thiếp ghen đâu, nhưng chàng chưa làm cho thiếp bài nào.

Vân Tranh toát mồ hôi, bà nương này hiện đang khó ở, tuyệt đối không nên xem thường: - Phu nhân, trước kia ta giải thích rồi mà, bài thơ ấy do hòa thượng làm không phải ta đâu.

- Cả Ngũ Câu đại sư cũng nói chưa từng nhìn thấy hòa thượng đó, người ta nói rồi, chàng cần gì phải chối.

Thế là tốn công dỗ dành mãi mới thoát nạn, đưa Lục Khinh Doanh lên xe, xe ngựa chầm chậm lăn bánh, đi qua đào viên, cảm giác đã khác trước kia nhiều.

Về tới nhà thì đã tới lúc lên đèn, một trận gió cuốn tới, tiếp ngay đó là cuồng phong, Vân Tranh nhìn về phía tây, chỉ thấy mây đen kìn kịt che kín bầu trời, tầng mây thấp như đang muốn ép xuống bình nguyên, sắp có mưa lớn rồi.

Thấy con rắn trông nhà đang nhanh chóng men theo cây hoa quế trèo lên mái nhà quen thuộc, vòng qua hai cái tổ chim én, nhanh chóng tìm khe hở giữa mấy thanh xà chui vào, nó rất sợ sấm, có lẽ con con này sắp thành tinh rồi cũng chưa biết chừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận