Thế nhưng mây đen dày đặc lại không mưa, cứ bao phủ bầu trời Thành Đô, sáng hôm sau phu thê thức dậy nhìn bầu trời âm u, mưa lớn sẽ rất bất lợi cho Vân Tranh, hôm nay đã hẹn thu kén tằm, thời tiết thế này thì làm sao tằm nông vận chuyển kén tằm tới được.
Vào lúc này tằm nông cũng giống như bách tính Quan Trung đều phải phải tranh thủ cho kịp vụ mùa, chỉ khác một gặt lúa mì, một thu kén tắm, tằm đang ngủ, một khi chúng tỉnh dậy sẽ phá kén thành bướm.
Cái từ này nghe thì đẹp lắm, với tằm nông mà nói lại là đại địch, kén tằm bị cắn ra thì không còn ích lợi gì nữa.
Bầu trời cứ âm trầm, không khí toàn mùi hơi nước, vụ lam trong nùi tràn cả ra ngoài, trông cứ như có yêu quái sắp xuất hiện họa hại nhân gian.
- Lấy đâu ra yêu quái chứ, hồi xưa chẳng phải nói yêu quái bị đạo gia Long Hổ sơn giết hết rồi à, bây giờ lại xuất hiện yêu quái, nực cười. Vân Tranh an ủi Lục Khinh Doanh, vẻ mặt lo lắng của y lúc này là đóng giả, phải để tâm tình của mình đồng bộ với lão bà mang thai, đó là điều trượng phu tốt nên làm:
Lục Khinh Doanh chỉ bầu trời chửi bới, Vân Tranh phí rất nhiều công sức mới kéo được nàng đi, chẳng may ông trời nổi giận nổi sấm, ảnh hưởng tới con thì sao, bây giờ Vân Tranh rất để ý tới mấy thứ này, không còn là tên tiểu tử chẳng sợ trời đất coi khinh thần phật như trước nữa.
Có điều chẳng mấy chốc Vân Tranh cùng Lục Khinh Doanh chửi bới, Lão Liêu bẩm báo, nha môn gửi thư mời gia chủ tới thập lý trường đình đón quan.
Vân Tranh phẩy tay: - Ông đi nói giúp ta một chuyến, bảo ta trải qua huấn luyện vất vả, thân thể không khỏe, không tới tránh thất lễ.
Lão Liêu chà chà tay: - Lão gia, không được, thư lại nha môn nói người ta chỉ định đích danh đô ngu hầu đi đón, vì người tới là Bao đại nhân ở phủ Khai Phong.
Lục Khinh Doanh nghe thế thì giật mình: - Phu quân, chàng đi đi, người của phủ Khai Phong không đắc tội được đâu.
Bao Chửng đuổi tới tận đất Thục, không thể nào, muốn đưa tiền cho mình thì phái một viên tiểu lại thôi cũng được mà, Vân Tranh có linh cảm không lành, miệng vẫn nói cứng: - Nàng đừng lo, ta là chủ nợ của người ta đấy, hừ hừ, định lấy năm nghìn quan ra mua hai nghìn năm trăm chiến mã của nhà ta, khác gì ăn cướp chứ, thêm một cây trâm của hoàng hậu thì sao nào, ta dùng hai lượng vàng là làm ra được rồi, lão bà của ta đi dùng đồ cũ của người khác sao?
Vốn đang tủm tỉm nhìn trượng phu ngông nghênh, đến khi nghe thấy phượng trâm của hoàng hậu thì Lục Khinh Doanh biến sắc, quên cả bầu trời sẵn sàng đổ mưa bất kỳ lúc nào, nhất định muốn Vân Tranh đi đón tiếp, thuận tiện mang cái trâm về cho nàng.
Thế là thù trong giặc ngoài, Vân Tranh đành phải lấy vải dầu làm áo choàng, dẫn theo Hàm Ngưu và Hầu Tử tới Thập lý trường đình, chiến mã trong gió càng khoan khoái tung vó, nó cũng biết thời tiết không tốt, ngoài đường lớn không có bóng người, chẳng phải kiêng dè gì.
Trương Phương Bình đã đợi sẵn từ lâu, thấy Vân Tranh là mỉm cười vẫy tay, dáng vẻ hiền từ.
Người thông tuệ vượt bậc có, người tài năng thiên bẩm có, nhưng những người như thế có một tật xấu chung, đó là không chịu được khổ, căn bệnh đó không thấy ở Vân Tranh. Trương Phương Bình tới Giáp Tử doanh thị sát, nhiều lần thấy Vân Tranh cũng cùng đám sĩ tốt toàn thân bùn đất, bất kể hành quân, vung đao, đều không khác gì binh tốt phổ thông.
Đồng cam cộng khổ là cách đơn giản mà cũng khó khăn nhất để hòa nhập vào tập thể, nhìn Vân Tranh, Trương Phương Bình càng thêm lòng tin vào Thiếu niên quân.
Vân Tranh vào Thập lý trường đình, thấy cả Bành Lễ tiên sinh thì hơi bất ngờ, lão tiên sinh không phải quan viên, luận bối phận càng hơn Bao Chửng, sao phải vất vả đội mưa đi đón, còn chưa kịp hỏi thì Trương Phương Bình đi tới vui vẻ vỗ vai: - Nghe nói phu nhân ngươi có thai đầu, thời gian này lão phu cho phép ngươi ở nhà chiếu cố nhiều một chút, vinh diệu tổ tông và nối dõi tông đường quan trọng như nhau.
- Minh công, thuộc hạ không muốn gặp Bao Long đồ đâu.
Trương Phương Bình trừng mắt: - Nói linh tinh, ta biết việc ngươi làm ở Tần Phương lộ, nhưng Bao Long Đồ là người cương trực, lòng dạ lại bao la, chứ nếu là người khác thử xem.
- Triều đường mặc dù vì chính kiến phân ra phe phái khác nhau, nhưng nếu người ta nghi ngờ phẩm đức của ngươi, cho dù cùng chính kiến cũng không có chỗ đứng cho ngươi đâu.
- Lão phu năm xưa thua thiệt vì cái mồm này, khi làm ngự sử trung thừa đắc tội với quá nhiều người, cho nên mới suốt đời bị đuổi tới vùng nghèo khó xa xôi. Bây giờ nghĩ lại đúng là bản thân sai, trước kia vài việc chỉ cần thay đổi cách nói khác đi là không đắc tội với người ta, nhưng lại muốn dồn đối thủ vào tận chân tường, cho nên về sau ta gặp xui xẻo mới không ai lên tiếng giúp.
- Nhớ, chuyện chì cũng có thể thương lượng, nếu chỉ biết một mực quyết ý làm, chỉ hại mình, lại không giúp gì cho việc giữ chính kiến bản thân, chính trị là thỏa hiệp, sau này không được nói những lời cay độc.
Những lời giáo dục thế này không phải có thể thường xuyên được nghe, bất kể đúng sai, bất kể có muốn làm theo không, Vân Tranh vẫn cúi mình bái tạ.
Trương Phương Bình hài lòng gật gù: - Chỉ cần ngươi không kiêu ngạo, sau này tiền đồ tươi sáng hơn lão phu nhiều.
Nói tới đó không ngờ một người cổ hủ lại nháy mắt một cái: - Mưa rồi kia, lúc này Bao Long Đồ còn năm dặm nữa mới tới, mưa đất Thục uy lực cường đại, lát nữa thấy bộ dạng xúi quấy của Bao Long đồ thì chớ có người ra tiếng, nghe đâu cái xe ngựa nát của ông ta bốn phia lọt gió, mưa lớn thế này đừng hòng chống đỡ.
Vân Tranh cười phụ họa, tới chào hỏi Bành Lễ tiên sinh: - Tiên sinh, làm sao hôm nay lại tới đây? Đang mưa gió thế này.
- Lát nữa không ai hỏi tới thì giả câm giả điếc, đừng xen mồm vào. Bành Lễ tiên sinh nói một câu không đầu không cuối rồi lại nhắm mắt dưỡng thần:
Không hề có sấm, mưa đổ xuống như trút chẳng có dấu hiệu báo trước, nước mưa to như hạt đỗ ném rầm rập xuống mái trường đình chẳng khác nào trống trận, gió mang hơi nước cuốn vào, làm cái nóng tháng sáu tiêu tan.
Thám mã từ trong màn mưa mù trời phóng ra, như gà rớt nước, liên tục bẩm báo vị trí Bao Long Đồ, Vân Tranh rất muốn hỏi bộ dạng khốn khổ của Lão Bao, bị Trương Phương Bình trừng mắt liền ngoan ngoãn đứng sang bên nhởn nhơ phe phẩy quạt, có vẻ như Bao Thanh Thiên mà mình yêu thích là nhân vật do Kim Siêu Quần thủ vai, là cái vị mặt đen xì có xẹo trăng khuyết kia, còn Lão Bao này là người khác, mình nên phân biệt rõ ràng hai vị này với nhau, nếu mang tình cảm dành cho vị này vào vị kia thì thua thiệt.
Đợi thêm một hồi liền thấy nghi trượng của Lão Bao, thực ra chẳng phải nghi trượng, vài hộ vệ cầm biển, dọn đường, rồi xe ngựa nóc là vải dầu chắp vá, trông chẳng nhận ra là xe quan, cái lá cờ thay mặt hoàng đế xuất hành bị mưa làm ướt, cúi gục bên cán.
Trương Phương Bình đang định đi ra ngoài nghênh đón thì Lão Bao ở trong xe cười lớn: - An Đạo chậm đã, dù sao ngu huynh cũng đã bị ướt hết rồi, ông khỏi phải chịu cái tội này.
Trương Phương Bình vẫn đi ra, không nề hà mưa gió: - Hi Nhân huynh từ xa xôi vạn dặm tới Thục, Phương Bình sao dám chậm trễ. Liếc mắt thấy Vân Tranh không nhúc nhích, đá cho y một phát.
Vân Tranh xoa đầu gối nhìn một đám ngốc đến ô cũng không che đã đi ra trời mưa, thở dài một tiếng rồi cũng đi theo như tên ngốc nốt, ngửa đầu nhìn trời, vuốt nước mưa trên mặt, thoáng cái thôi mà y phục toàn thân đã ướt sũng, thuận theo sống lưng chảy vào quần, rồi theo chân chảy vào giày, đi bước nào là phát ra tiếng khó nghe bước đấy.
Lão Bao vội vàng nhảy xuống xe, chòm râu dài bị nước mưa làm dính hết vào nhau, đã thế còn đứng trong mưa nắm tay Trương Phương Bình hàn huyên, tuyệt, vừa cùng chủ nhà hàn huyên lại dùng ánh mắt ấm áp chiếu cố hết đồng liêu ướt mưa, công lực này Vân Tranh không có.
Lão Bao thay mặt hoàng đế nói vài câu thăm hỏi an ủi quan viên Thành Đô, sau đó mời Trương Phương Bình vào trong thay y phục.
Đúng là mình còn thiếu kinh nghiệm lắm, người khác ai cũng mang quần áo để thay, chỉ riêng mình ngu ngốc không mang, chả trách người ta sảng khoái ra ngoài trời mưa như vậy, hầu hạ thay quần áo lại toàn thị nữ xinh đẹp chứ. Hàm Ngưu muốn cởi quần áo của mình cho gia chủ, nhưng mà lại quá rộng, quần áo của Hầu Tử lại quá chật, mặc vào khác nào làm trò cho người ta xem.