Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp còn là xử nữ ở ngoài hoàng cung là dấu hiệu của khuê nữ tốt, nhưng ở trong cung xuất hiện tần phi được hoàng đế cực kỳ sủng ái, một đêm thăng liền mười cấp mà vẫn là xử nữ thì lại thành trò cười lớn.
Tào hoàng hậu tích tắc nhận ra Lâm thị còn là xử nữ, liền khẳng định hoàng đế trượng phu của mình đang lấy nữ tử đáng thương này ra làm công cụ tranh đấu với triều thần. Bất kể sau này thắng bại ra sao, nữ tử này chết chắc, đám triều thần sau khi thất bại sẽ tìm đủ cách cắn trả, khi đó hoàng đế trượng phu chỉ cần ném nữ tử này ra dập tắt lửa giận, đó gọi là loại trí tuệ chính trị, Tào hoàng hậu đã thấy quá nhiều, Quách hoàng hậu chính là ví dụ sống sờ sờ, bất kể trước kia oai phong ra sao, bây giờ chỉ có thể ngày ngày khóc lóc trong lãnh cung tăm tối không có tương lai.
Nghĩ tới đó Tào hoàng hậu thương hại nhìn Lâm thị sợ sệt quỳ dưới đất, bỏ đi suy nghĩ đối phó với nữ tử đáng thương này, vài ngày vinh diệu đổi lấy cả đời bi thảm, mình không nên ném đá xuống giếng làm gì, là hổ nữ tướng môn, lòng dạ này nàng vẫn có.
Đám phi tử bĩu môi bỏ đi, chỉ cho rằng quan gia thấy lạ miệng nên thích vậy thôi, món ăn này chẳng được mấy bữa là chán, Lâm thị tưởng thế nào, chỉ là đồ quê mùa, quan gia cũng chẳng thèm sủng hạnh.
Nhưng mặc thái độ người ta thế nào, Lâm Lam Lam đều cung kính từ đầu tới cuối.
Từ lần đầu gặp Lâm Lam Lam tới giờ đa sắp hai tháng rồi, Triệu Trinh ngoại trừ chỗ hoàng hậu thì chỉ đến Tử Trúc hiên ngủ, lúc đến rất ít khi nói, chỉ một mỏi nằm trên cái ghế tựa mà Lâm Lam Lam sai người làm. Đôi khi đau đầu, gối chân lên đùi Lâm Lam Lam để nàng mát xa huyệt thái dương, nghỉ ngơi đủ thì nằm trong chậu tắm, Triệu Trinh rất thích mùi của cái chậu tắm, không phải do gỗ tốt làm, nhưng khi ngâm có mùi thông xanh dễ chịu, ngâm nước nóng xong luôn nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Không phải Triệu Trinh không có hứng thú với thân thể của Lâm Lam Lam, mà là hắn đang đợi, đã ba đứa con bị chết non rồi, mới đầu Triệu Trinh còn đổ lỗi cho cung phi của mình, nhưng đến khi đứa con thứ ba chết, Triệu Trinh mới nghĩ, vấn đề rất có thể do bản thân, khả năng thời trẻ buông thả, làm tinh khí không đủ, làm con cái sinh ra đều yếu ớt, lần này Triệu Trinh điều dưỡng hai tháng, trong hai tháng đó không chỉ uống thuốc bổ, sinh hoạt điều độ còn không sủng hạnh bất kỳ phi tần nào, quyết tâm nhất pháo công thành.
Lâm Lam Lam cũng chưa bao giờ đòi hỏi hoàng đế sủng hạnh, thực ra nàng cũng rất hoang mang do dự, giao thân thể cho một nam nhân hoàn toàn không có tình cảm, đơn thuần chỉ vì giao dịch quyền lợi, với nàng mà nói đó là tổn thương rất sâu, là xỉ nhục.
Hoa Nương sống tự do tự tại, kiêu ngạo như con hồ ly mỹ lệ, Tịch Nhục đơn thuần đáng yêu, ai cũng nhường nhịn ba phần, Lục Khinh Doanh, càng được gả cho người yêu thương, đó là hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân.
Còn nàng, không có may mắn đó, nên nàng theo đuổi quyền lợi, chỉ là chuyện tới giờ phút này, Lâm Lam Lam lại do dự.
Nhưng đã vào hoàng cung, đã tới mức này nàng có đường lùi nữa sao? Nàng chỉ còn một cách tiến tới, lùi bước, thậm chí dừng lại, Lâm Lam Lam biết mình sẽ chết rất thảm.
Triệu Trinh hôm nay rất khác thường, mặt càng thêm u ám, nằm trên ghế tựa, hai mắt trơ trơ nhìn bầu trời, vị thiên hạ đệ nhất nhân tựa hồ có vô số tâm sự chất chứa trong lòng, dù cho hắn có bao nhiêu quyền lực cường đại, hiện giờ cũng chỉ là một người đáng thương.
Lâm Lam Lam biết phải ứng phó thế nào với tình huống này, đều là Hoa Nương dạy cho, nên nàng không nói gì cả, chống cằm cùng nam nhân đó buồn bã, lúc này là một tự tôn cường đại, sẽ hỏi nữ tử vì sao lại buồn, chẳng phải vì ta được giáo dục tốt, mà muốn thấy người thảm hơn mình, để kiếm an ủi giả dối, làm hoàng đế thì không có nghĩa là sẽ khác đi.
Giọng Triệu Trinh vang lên bên tai: - Trẫm sầu lo vì triều chính, nàng là một nữ tử hậu cung thì có gì phải lo buồn.
Lâm Lam Lam như sực tỉnh, nhoẻn miệng cười: - Vừa rồi thấy bệ hạ cứ nhìn bầu trời, thần thiếp cũng trầm tư, bầu trời ở Biện Lương không đẹp bằng ở Đậu Sa huyện, thần thiếp khi còn nhỏ, cha thần thiếp bế ngắm sao, nói trời sao là bàn cờ, vì sao là những quân cờ, nên đang đoán quan gia đang đánh cờ với trời.
Triệu Trinh đưa tay ra ấn mũi Lâm Lam Lam, cười: - Trẫm đánh cờ với trời ư, chỉ nàng mới có suy nghĩ kỳ lạ ấy.
Lâm Lam Lam ngây thơ nói: - Đúng mà, chỉ bệ hạ mới có tư cách lấy trời làm bàn cờ, lấy trăng sao làm quân cờ, hồi nhỏ cha thần thiếp cũng dạy đánh cờ, chỉ là thần thiếp không học được, thích thêu thùa và nấu cơm hơn.
Triệu Trinh cười đó mà chuyển sang lạnh lùng ngay được: - Không biết đánh cờ, hoặc đánh cờ không tốt mới đúng, chức trách của nữ tử là chiều chồng chăm con, giặt giũ cơm nước. Học cầm kỳ thi họa làm cái gì, toàn là vì mê hoặc nam nhân mà quên bổn phận của nữ tử.
- Mẫu thân của trẫm dù bị lưu lạc phường chợ, cũng dựa vào đôi tay khéo léo nuôi được bản thân, không làm mất mặt hoàng gia. Nàng xem, giờ đám nữ nhân trong cung, trừ nàng ra, nếu đẩy họ ra ngoài kia, bọn họ chỉ có thể vào thanh lâu bán thân kiếm ăn chứ làm được gì? Lúc nào cũng chỉ sợ y phục không đủ hoa mỹ, cầm kỳ thi họa không đủ tinh thông, nghĩ mình làm được vài bài ca, điền được mấy khúc từ thì thành tài nữ cái thế sao?
Lời Triều Trinh làm Lâm Lam Lam nghe ra được vị hoàng đế này căm ghét tất cả mọi người xung quanh, bất kể là đại thần hay tần phi hậu cung.
Người tự cô lập mình thì hiển nhiên vô cùng cô đơn, Lâm Lam Lam vờ không hiểu, vô tâm đem chuyện khi mình còn nhỏ kể ra, kể cả chuyện lên Bạch Vân thiền tự cùng bằng hữu.
- Bệ hạ không biết đâu, cái vị Ngũ Câu thiền sư ấy béo cực, chẳng những ăn thịt, lại còn uống rượu, thần thiếp mang hai gánh gạo lên làm tiền hương dầu, ông ấy còn trách mang ít thế, nói bố thí ít sẽ bị Phật tổ trách phạt, thần thiếp sợ lắm, phải hiến luôn cả cái trâm bạc trên đầu.
- Nhưng hôm khác nha hoàn thiếp thân của thần thiếp ra phố về nói, cái trâm đó gài trên đầu nương tử đồ phu, bà nương đó còn béo hơn cả hòa thượng, thần thiếp phái nha hoàn đi đòi cái trâm về, kết quả bị người ta đánh một trận.
Nhìn Lâm Lam Lam môi xinh mím lại, má phồng lên như bánh bao, khuôn mặt khác nào đứa bé bị ấm ức, Triệu Trình vừa yêu thương vừa xót lòng: - Tên hòa thượng đáng chết!
- Bệ hạ, Ngũ Câu đại sư là cao tăng đó, trừ thích ăn thịt uống rượu, nói lời không giữ gìn thì có một trái tim của bồ tát, năm nào cũng đi khắp nơi chữa bệnh cho bách tính nghèo khổ, còn hiệu triệu mọi người xây nhà giúp người cô quả. Hòm công đức ở Bạch Vân thiền tự không bao giờ khóa, ai cần tới nó đều có thể lấy, Ngũ Câu đại sư không ngăn cản.
Triệu Trinh bất ngờ lắm: - A, nói vậy thì ông ấy là một cao tăng đắc đạo không bị ràng buộc bởi hình thức rồi.
- Đúng thế đó bệ hạ. Lâm Lam Lam gật mạnh đầu: - Ngũ Câu đại sư thật ra tốt lắm, chỉ là không biết kết giao bằng hữu, thần thiếp từng thấy một đạo sĩ lôi thôi ép đại sư uống rượu, đại sư liên tục hô " Tiếu Lâm mũi trâu, ngươi không được chuốc say Phật gia, không được làm ô uế Bạch Vân sơn", tội nghiệp lắm, thần thiếp không dám can, hẳn đại sư bị đạo sĩ đó làm hư nên mới ăn thịt uống rượu.
Nghe Lâm Lam Lam nhắc tới Tiếu Lâm thì Triệu Trinh ngớ ra, đến khi nghe hết mới phá lên cười, nhìn nàng xị mặt bất bình thay cho hòa thượng béo càng khiến hắn không kìm được, kéo nàng vào lòng: - Ha ha ha, chết cười, lão hòa thượng đó đang lừa rượu của Tiếu Lâm đấy, nàng lại thấy tội nghiệp cho ông ta, ha ha ha...
Lâm Lam Lam bị Triệu Trinh ôm vào lòng, toàn thân cứng đờ, nàng có linh cảm, chuyện nàng không muốn nhất cuối cùng cũng sắp xảy ra rồi, khuôn mặt nhỏ thoáng cái đã đỏ rực.