Trí Tuệ Đại Tống

Bên ngoài cửa truyền tới một tràng cười giòn tan của thiếu nữ, trên khuôn mặt già nua của Thương lão cũng xuất hiện nụ cười, đứng lên xẻo hơn mời miếng thịt to, cẩn thận xuyên que trúc qua, đặt lên khay gỗ, rồi thêm rượu vào ấm, đợi cửa nhà mình bị tiểu cô nương nghịch ngợm kia đẩy ra.

Quả nhiên Thương lão vừa mới ngồi về chỗ đi thì bị người ta đẩy manh, một khuê nữ cao ráo mặc chiếc váy đủ mọi màu cười hì hì chạy ùa vào, mang theo cả làn sương lạnh bên ngoài.

- Lão gia gia, có rượu uống không? Có thịt ăn không?

Khuê nữ đó đầu thắt rất nhiều bím tóc nhỏ, làn ra trắng hồng do vận động mạnh, tỏa ra sức sống tươi tắn, chóp mũi đỏ rực vô cùng đáng yêu, nàng nhanh nhẹn cởi áo choàng, ngồi đối diện Thương lão ngẩng đầu chờ đợi, lát sau có thêm mấy cô nương thở hổn hển chạy vào, người đóng cửa, người xoa tay, líu ra líu ríu tụ cả bên cái bếp cháy rừng rực, vừa rồi cưỡi ngựa làm tay tê mất cả cảm giác.

Người đi vào đầu tiên chính là Ngỗi Minh, so với thời ở Tây Hạ, nàng thay đổi nhiều lắm, cao ráo hơn, yểu điểu hơn, làn ra trắng mịn, quan trọng nhất là cuộc sống vô ưu vô lo khiến đôi mắt thêm linh động, thần thái ngời ngời.

Thương lão rót rượu từ trong ấm vào từng cái bát gỗ, Ngỗi Minh đưa hai tay ra cấm lấy uống luôn, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn. Tôn Thất Chỉ có làm cho ông một bộ bát đũa bạc, còn có dao bạc, Thương lão chỉ dùng vài ngày, thấy rất không quen, lại mang bát gỗ bát gốm ra dùng.


Hai thị nữ của Ngỗi Minh bị Tôn Thất Chỉ và Lãng Lý Cách cưới mất rồi, mới đầu Ngỗi Minh còn không biết, đến khi hai thị nữ bụng vô duyên vô cớ ễnh lên mới chịu thừa nhận, Ngỗi Minh còn nói gì được nữa, đành phải tìm thị nữ thôi.

Trong thời gian ngắn ngủi ở Vân gia, Ngỗi Minh từng nghe Tịch Nhục nói tới một nơi tên là Hạnh Hoa Lâu, nữ tử nơi đó sống rất thảm, thế là nàng cũng định bắt chước Vân Tranh kiếm cho mình mấy nha hoàn xinh đẹp thông tuệ như Tịch Nhục.

Địa ngục thì vẫn là địa ngục, chẳng vì Tiêu chủ bạ đã rớt đài mà thay đổi, lão bảo tử vẫn là người đó, chẳng qua chủ nhân thanh lâu giờ là Lưu huyện lệnh.

Chướng mắt với tình hình nơi đó, Ngỗi Minh tất nhiên là đại náo Hạnh Hoa lâu, treo lão bảo tử lên dùng roi nựa quất một trận, bỏ ra 100 lượng bạc mua toàn bộ người Bặc, chút tiền đó với Ngỗi Minh mà nói không là gì.

Thế là Đậu Sa trại mọc lên một cái trạch viện toàn là nữ tử, Tôn Thất Chỉ và Lãng Lý Cách chỉ sống được vài ngày là hoảng sợ dọn ra ngoài, nam nhân bình thường không sống nổi trong môi trường toàn nữ nhân, tất nhiên, trừ cái loại đặc thù như hoàng đế.

Dưới sự dạy bảo của Ngỗi Minh, những nữ tử kia biết cưỡi ngựa, thậm chí biết bắn cung, các nàng tức thì trở thành một cảnh tượng đặc biệt nhất của Đậu Sa trại, đến Lưu huyện lệnh nhìn thấy bọn họ cũng lập tức tránh xa, đám nữ nhân này đều là loại tâm lý có vấn đề, cực kỳ thù hận nam nhân, nói một câu không vừa ý là rút đao liều mạng.


Nam nhân có thể vào tòa nữ nhân trạch trứ danh đó chỉ có ba người, Tôn Thất Chỉ và Lãng Lý Cách tất nhiên có thể vào, nhưng bình thường không có việc gì, bọn họ tuyệt đối không bước chân vào đó.

Người còn lại chính là Thương lão nay đã râu tóc bạc phơ.

Nhìn Ngỗi Minh đang hăm hở xoay xâu thịt nướng trên bếp, Thương lão uống một ngụm rượu, cười: - Năm nay thịt trâu khô không bán nhiều được như năm ngoái, nghe nói đầu bên kia Ngũ Xích đạo người ta đóng cửa rồi, không cho người Đại Tống vào, thương cổ đang tắc đầy ở trong quan, ài cả tơ tằm cũng sụt giảm, khuê nữ à, thu nhập năm nay của chúng ta không tốt.

Ngỗi Minh chẳng suy nghĩ, nói ngay: - Không bán được tới nước Đại Lý thì chúng ta bán tới Đông Kinh, đám thương nhân kia ở lại quan thì khách sạn càng kiềm tiền chứ sao?

Thương lão cười ha hả, tại ông, nói chuyện với nhầm người, thôi thì đợi Lương gia khuê nữ tới rồi bàn tinh sau vậy.

Đám nữ tử uống xong rượu gạo, người ấm lên liền giúp Thương lão dọn dẹp nhà cửa, thuận tiện lấy ít chăn màn ra khâu, đem quần áo đi giặt chẳng mấy chốc rời khỏi phòng.


- Cháu biết Đại Lý đang đánh nhau, lão tộc trưởng cẩn thận, phái huynh đệ Thương Báo đi về phía đó xa được bao nhiêu thì xa, chẳng may người Đại Lý đánh tới thì chúng ta chạy cho sớm.

Thương lão vuốt râu cười, lắc đầu: - Người Đại Lý chưa bao giờ vượt qua Mạt thủy, đó là nơi thái tổ hoàng đế của Đại Tống vạch rìu ngọc phân chia ranh giới, năm xưa Vân Đại kể cho ta nghe như vậy, chắc không sai được.

- Lại có cái quốc gia như vậy sao, bị người ta đánh lại không nhân cơ hội men theo Ngũ Xích đạo tới đánh chúng ta, nếu là Tây Hạ, cháu đã cưỡi ngựa... Á...

Thương lão vỗ đầu Ngỗi Minh một cái, nổi giận mắng: - Ai cho nói tới Tây Hạ, Vân Đại viết thư dặn ta, không được để cháu lộ ra thân phận người Tây Hạ, nếu tưởng niệm tổ tông thì học ta, làm mấy tấm bia gỗ, bái tế trong nhà là được, không được nói ra ồm.

Ngỗi Minh vuốt lại mái tóc bị lão tộc trưởng làm rối, miệng làu bàu: - Vân Đại, Vân Đại, gia gia suốt ngày nói tới Vân Đại, cháu nghe phát phiền.

- Ha ha ha, ta cũng nói tới Vân Nhị mà, cháu không biết Đậu Sa trại ngày xưa nghèo thế nào thôi, nếu không có huynh đệ Vân Đại tới, ăn no bụng cũng là ông trời phù hộ rồi, cuộc sống thế này trong mơ ai cũng không dám.

Ngỗi Minh đột nhiên sán tới bên cạnh Thương lão hỏi nhỏ: - Gia gia, người vừa nói huynh đệ Vân Đại tới, từ đâu tới, có phải Vân đại ca đột nhiên rơi xuống Đậu Sa trại không?


Thương lão biết lỡ lời, lại đánh Ngỗi Minh cái nữa: - Nói năng linh tinh, Vân Đại là trẻ trong trại, lão nhìn nó lớn lên từ nhỏ, năm bốn tuổi nó tham ăn leo lên cây hái dâu còn bị ngã, đến giờ tay trái vẫn có vết xẹo nhỏ.

Ngỗi Minh bĩu môi xoa đầu: - Gia gia toàn bênh Vân Đại, không bênh cháu gì cả. Nói xong khoác áo choàng lên, dậm chân rầm rầm rời khỏi nhà Thương lão, nhảy lên ngựa phóng về đại trạch sâu trong trại, nằm dưới Tiên Nhân động:

- Này, bảo Lương gia khuê nữ tới một chuyến nhé, gia gia có chuyện muốn nói. Thương lão gọi với theo, nha đầu này giận đó rồi quên đó, ông không để ý, ngồi trước cửa sổ, nhìn về căn nhà gạch của Vân Tranh, lẩm bẩm: - Vân Đại là trẻ trong trại, nó vốn sinh ra trong trại, ai dám nói không phải, lão hán dìm xuống ao.

Lương Kỳ rất thích chơi với Ngỗi Minh, vì Ngỗi Minh đơn giản, tốt tính, phóng khoáng, một hơi mua về hơn trăm nữ tử người Bặc, hoàn toàn không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác, nàng rất muốn sống như thế, nhưng sinh ra ở gia tộc lớn, có rất nhiều ràng buộc, nàng không thể làm mọi việc theo ý mình được, vì vậy Lương Kỳ thích Ngỗi Minh, hâm mộ Ngỗi Minh. Bây giờ Hạnh Hoa lâu chẳng mua nổi nữ nhân nữa, vì quanh vùng Đậu Sa quan này, ai muốn bán lão bà hoặc khuê nữ, đều đi hỏi Ngỗi Minh có cần không, mà Ngỗi Minh chưa bao giờ từ chối.

Ngỗi Minh dám mua hết vì nàng rất giàu, hai gia tướng của Ngỗi Minh tiếp quản vị trí của Lại Bát giao dịch với thảo nguyên, còn có cổ phần trong mấy vụ kinh doanh của Vân gia, tóm lại là cực giàu, những món trang sức trên người Ngỗi Minh, có cái đắt tới mức dù gia nghiệp lớn Lương Kỳ cũng không tùy tiện mua.

Nghĩ tới trang sức thì Lương Kỳ nhớ tới cái trâm phi phượng mà nàng nhìn thấy ở Thành Đô, Lục Khinh Doanh toàn thân từ trên xuống dưới váy lụa trắng đơn giản, không có bất kỳ món trang sức nào, nữ nhân đó thích ăn mặc đơn giản, nguyên nhân vì muốn làm nổi bật cây trâm gài lên mái tóc đen nhánh.

Nghe nói cây trâm đó đích thân hoàng hậu nương nương tháo trên đầu xuống ban thưởng, bất kể phụ nhân có thân phận ra sao, thấy cây trâm đó đều phải thi lễ, ai cũng hâm mộ, chỉ có Lương Kỳ hâm mộ Lục Khinh Doanh cưới được nam nhân đem về cái trâm đó, nếu năm xưa nếu nàng bỏ đi tự ái của của một tiểu thư, có lẽ cái trâm đó đã là của nàng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận