Cát Thu Yên bế Nhục Đản cứ rúc vào lòng mình đi tới, nói: - Phu nhân, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, ngay ngày mai cũng có thể lên đường.
Nói tới vấn đề này Lục Khinh Doanh thấy đau đầu, bảo với Tiểu Trùng: - Ngươi đi gọi con nha đầu Tịch Nhục lại đây, chúng ta lên kinh đoàn tụ lão gia, đi hưởng phúc chứ có phải là đi chạy nạn đâu, cả nhà có ai không vui vẻ, chỉ có nó suốt ngày khóc lóc, khóc cái gì.
Tiểu Trùng lập tức chạy đi như gió, hoàn toàn không có chút phong thái nào của đại nha hoàn nhà hầu tước, Lục Khinh Doanh chỉ bóng lưng Tiểu Trùng mắng mỏ: - Ta đã tạo nghiệt gì mà trong nhà toàn loại nha hoàn thế này cơ chứ.
Cát Thu Yên cười khúc khích: - Phu nhân còn nói sao, Tiểu Trùng còn chẳng phải do phu nhân chiều từ nhỏ, giờ kêu khổ với ai được?
Lục Khinh Doanh lườm Cát Thu Yên: - Ngươi đi xem xem có thiếp thất nhà ai dám nói chuyện với chủ mẫu thế này không? Mỗi nhà ta chủ nhân không ra chủ nhân, nha hoàn không ra nha hoàn, lên kinh thành bị người ta chê cười thì làm sao? Người ta sẽ nói chủ mẫu ta đây không biết trị gia.
Cát Thu Yên ngồi xuống, nhét Nhục Đản vào lòng Lục Khinh Doanh: - Tìm mẹ của con ấy, cứ suốt ngày rúc vào lòng ta tìm sữa là sao hả?
Lục Khinh Doanh cởi cúc áo cho khuê nữ bú, khuê nữ bú khỏe, bao nhiêu cũng không đủ, thế cũng đành đi, ghét cái là cứ bú vú trái thôi, không chịu bú vú phải, giống hệt cha nó, nàng chỉ sợ mình bị lệch, bẹo má phúng phích của nó, ghen tị nhìn bầu ngực tròn vành vạnh của Cát Thu Yên: - Ngươi còn là khuê nữ, làm sao chỗ đó to như vậy, thịt trên người ta cứ chuyên môn chạy ra eo, làm ngày nào ta cũng bị đi bộ một quãng xa.
Cát Thu Yên đỏ mặt, tự nhiên nó như thế, chứ nàng biết trả lời làm sao, Cát Thu Yên theo Lục Khinh Doanh tới nhà phú quý rồi, nàng tuy không thể sánh với mỹ nhân hàng đầu như Lục Khinh Doanh, nhưng cũng rất nổi bật, vậy mà đâu được lão gia chú ý, lão gia thực sự muốn nạp mình làm thiếp sao, ngày nào chưa thực sự thành nữ nhân của Vân Tranh, Cát Thu Yên cảm giác địa vị mình còn chưa được đảm bảo.
Hồi ở Tây Hạ bám lấy Vân Tranh là vì muốn được an toàn, bây giờ nàng thực khao khát sớm ngày được thành nữ nhân của Vân Tranh.
Tịch Nhục được Tiểu Trùng tới rồi, hai mắt vẫn đỏ hoe.
- Khóc, khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, tới ngày nào ngươi mới chịu tha cho ta hả? Lão gia tới Đông Kinh làm hầu gia, Nhị thúc cũng lên đó học rồi, ngươi trông cái xưởng dệt nát làm cái gì? Được, nếu ngươi không muốn đi thì tự đi mà nói với lão gia và Nhị gia ấy, nếu không ta lại là người bị trách móc. Lục Khinh Doanh day huyệt thái dương, cảm thấy đầu óc nha đầu này bị hỏng mất rồi:
Tịch Nhục cứ vân vê góc áo của mình, chẳng nói chẳng rằng.
Cát Thu Yên cũng nói vào: - Tịch Nhục à, ngươi nỡ lòng rời xa hầu gia luôn nuôi ngươi như muội tử và Nhị gia lúc nào cũng muốn cưới ngươi sao? Ngươi thích xưởng dệt thì chúng ta tới Đông Kinh lập một cái, ngươi muốn mười cái, hầu gia cũng làm cho ngươi.
Tịch Nhục ngẩng đầu lên nói lí nhí: - Nô tì đi rồi, xưởng sẽ đóng cửa, các thẩm tử sẽ không có cơm ăn, người nhà quê muốn tìm được công việc kiếm sống không dễ.
Lục Khinh Doanh ngớ ra chĩa tay vào trán Tịch Nhục: - Chỉ vì thế?
Tịch Nhục gật đầu, mắt lại ươn ướt.
Lục Khinh Doanh thầm thở phào, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ má Tịch Nhục: - Tịch Nhục đúng là lương tâm của Vân gia ta, cả Thành Đô này khi nói tới đại nha hoàn Tịch Nhục, có ai không giơ ngón cái lên khen ngợi.
- Nhiều quý phụ hỏi ta, Tịch Nhục rốt cuộc có thân phận thế nào ở nhà, bởi vì bọn họ đều muốn cưới cô nương tốt như Tịch Nhục về, nhưng ta từ chối, dần dà ai cũng biết không phải dễ cưới được Tịch Nhục, đều bàn tán sau này ai mới có may mắn đó. Lần trước tri phủ phu nhân tới nhà ta, nói có một thương cổ là họ hàng xa vừa mất thê tử, muốn hỏi cưới Tịch Nhục về làm thê tử hẳn hoi, kết quả bị Nhị gia nghe thấy, không nói cũng biết Nhị gia giận thế nào, hại tri phủ phu nhân khác nào cướp đường mà chạy, ai không biết còn nghĩ nhà ta có ôn dịch. Nói cho cùng trong nhà này, Tịch Nhục mới là được sủng ái nhất, nha hoàn nhà nào được như thế không?
Tịch Nhục càng nghe càng đỏ mặt, nàng không chịu nổi người ta khen mình.
- Tịch Nhục, ngươi đi an bài chuyện xưởng dệt đi, tìm một người giỏi giang tháo vát chút quản lý, xưởng tất nhiên vẫn mở, nhà ta có phải bán nhà đi hết đâu, cơ nghiệp Thành Đô vẫn giữ, Nhĩ thúc sẽ ở lại trông coi. Đây còn là tâm huyết của ngươi và Thục phi nương nương, ai mà dám đóng cửa chứ, các thẩm thẩm vẫn sẽ làm việc như trước, xưởng nhà ta làm ăn tốt, lo gì không kiếm được chưởng quầy.
Tịch Nhục thích nhất là người ta nói tới xưởng của mình rồi, giơ sáu ngón tay lên: - Đúng thế phu nhân, năm ngoái xưởng kiếm về cho nhà ta những sáu trăm quan tiền.
Lục Khinh Doanh cố gắng lắm mới nén được cười, tiếp tục nói ngọt: - Tịch Nhục giỏi lắm, Tịch Nhục là hảo thủ nuôi gia đình, đó là khoản thu nhập lớn của nhà ta, mau mau đi an bài, đừng để có sơ xuất gì.
- Vâng! Tịch Nhục thấy xưởng không cần phải đóng nữa là cười ngay, chạy vội đi an bài để chóng lên đường, nàng nhớ Đại thiếu gia với Nhị thiếu gia lắm.
Lục Khinh Doanh nhìn bóng lưng vui sướng của Tịch Nhục mà nửa bực mình nửa buồn cười, chủ mẫu nhà nào lại phải đi dỗ dành nha hoàn, thôi thì coi như có được cũng có mất.
- Nha đầu đó tới giờ vẫn chẳng có ấn tượng gì về tiền bạc, số tiền đó còn chẳng bằng cái ngọc bội Nhị gia mua cho trước khi lên kinh. Cát Thu Yên vừa nói vừa nhìn Lục Khinh Doanh: - Một năm Nhị gia mua cho Tịch Nhục không biết bao nhiêu đồ, càng ngày càng nhiều, không như thiếp thân, đồ càng ngày càng ít.
- Ngươi lại mất đồ à? Đừng nhìn ta, con rắn đó bây giờ không mang đồ về cho ta nữa, ngươi tìm kỹ xem, có khi trong ổ của nó. Lục Khinh Doanh thở dài: - Tịch Nhục và Vân Tam còn dễ nói, khó nhất là con rắn này, xem đi, người ta nói rắn trông nhà không lớn được, nó thì to bằng miệng bát rồi, sao mà nó to như thế chứ?
- Thành Đô và Đậu Sa trại đều như nhau, nghe nói là rắn trông nhà thì chẳng ai sợ, nhưng kinh thành không có thói quen đó, một con rắn dài tới mấy trượng bò đi bò lại, còn không làm người ta sợ chết khiếp hay sao?
Cát Thu Yên ngước đầu lên, con rắn quả nhiên quấn mình ở xà ngang, không thấy đầu, chỉ thấy đoạn đuôi buông thõng xuống dài tới hơn hai xích, không khỏi lo lắng.
- Hơn nữa mùa đông ở Đông Kinh lạnh hơn ở đây nhiều lắm, rắn trông nhà không quen được, tới đó chỉ khổ thôi, cứ để nó ở nhà, nếu nó mà còn lớn thêm nữa tới Thành Đô cũng không ai tin nó rắn trông nhà, lúc đó đành nhờ Nhĩ thúc mang về quê Đậu Sa trại, nó cũng cần sinh con đẻ cái. Lục Khinh Doanh thấy khuê nữ đã bú no ngủ từ bao giờ, đặt con vào nôi:
- Dù sản nghiệp ở Thành Đô hay Đậu Sa trại đều không được lơi lỏng, thỏ khôn phải đào ba cái hang mới an toàn.
- Bây giờ nhờ Địch Soái tiến quân Đại Lý, Đậu Sa trại đã thành nơi thương gia ắt phải tranh thủ, quan hệ liên minh giữa nhà ta và Lương gia phải giữ vững, ài, nói cho cùng nhà ta ít người quá, nhân thủ tốt không có mấy, đó là điểm yếu nhất của nhà ta. Có năng lực phát triển, nhưng không có người trông coi, chẳng bằng không phát triển, tránh tương lai không quản được, lợi bất cập hại.
Mấy năm qua Cát Thu Yên được Lục Khinh Doanh ra sức chỉ dạy để thay nàng quản lý kinh doanh, bây giờ tầm nhìn cũng rộng hơn: - Lão gia tiến bộ quá nhanh, không phải ai cũng theo được, phu nhân quá lo rồi, những đại tộc kia cũng đâu phải ngày một ngày hai dựng lên.
Lục Khinh Doanh thất thần nhìn khuê nữ ngủ say: - Sao lại sinh ra một khuê nữ chứ?