Triệu Trinh nghe Bàng Tích tấu xong, nghiến răng: - Chẳng lẽ ngươi cho rằng Trương Tuấn là kẻ chủ mưu gây tội?
Câu này của hoàng đế làm không ai dám nói gì, đều cúi đầu xuống, ai chẳng hiểu Trương Tuấn là con ma xui xẻo, Vân Tranh là số ít không cúi đầu, y còn nghển cổ lên xem có ai giống mình không, đặc biệt chú ý tới Bộc Vương, vẻ mặt ông ta cũng rất phẫn nộ, ngoài ra không có gì khác.
Y chỉ có một manh mối rất nhỏ, đó là số bạc kia của người Oa, mà ở Đông Kinh này, Bộc vương có mối quan hệ khá gần với người Oa.
Chỉ là nếu Bộc vương đứng sau thì ông ta có mục đích gì? Ông ta nên tấn công hoàng cung chứ tấn công đại thần thì ích gì?
Theo như lý mà nói, sau khi Triệu Trinh sinh ra được một nhi tử khỏe mạnh, Bộc vương đáng lẽ nên bỏ cái dã tâm để con mình thành hoàng thái tử mới đúng, nếu như chưa chịu từ bỏ thì nên nghĩ cách giết đứa bé kia, chứ làm cái chuyện vô nghĩa này chẳng ích gì, ông ta mà manh động, Triệu Trinh dí tay một cái cũng đủ đè ông ta nát bét.
Có lẽ ông ta tuyệt vọng rồi, điên rồi.
Y mới thực sự chú ý tới chuyện triều chính cách đây chưa lâu, nhiều quan hệ sâu xa chưa nắm rõ, không đủ dữ liệu phân tích, chuyện này xem ra kết thúc không đầu không đuôi, đám thiếu niên cũng chỉ đành chết oan mà thôi.
Hàn Kỳ rời hàng, mặt dày vô sỉ tấu: - Bệ hạ, dựa theo lời khai của gian tặc thì Trương Tuấn là kẻ duy nhất có tội.
Triệu Trinh cười thảm: - Đại Tống ta luôn như thế, để cho bớt việc, nên chuyện gì cũng kết thúc không rõ ràng, lần này là phủ đại thần và quốc tử giám, lần sau nói không chừng là hoàng cung bị cháy, không thể cứ bỏ qua cho đỡ phiền hà như vậy, nếu không rồi một ngày không thể sống được nữa. Các khanh đã không thể tra ra, thế thì hãy để trẫm tra vậy.
Bao Chửng cầm triều vật quỳ xuống: - Thần vô dụng, xin bệ hạ bãi quan tước vi thần để người sau lấy làm gương.
Vân Tranh hôm nay đã xác định vị trí rõ ràng là đi xem quân vương và thần tử Đại Tống giao phong, thấy Bao Chửng vừa quỳ là có một đám quan viên quỳ theo, thỉnh cầu hoàng đế trị tội, thế thì còn trị tội cái rắm, khác gì là muốn làm hoàng đế tức chết, nhìn Triệu Trinh mặt trắng bệch, đứng không vững, Vân Tranh lần đầu cảm thấy, Triệu Trinh rất đáng thương.
Không ngờ Triệu Trinh trong lúc quét mắt qua bách quan thấy Vân Tranh lắc đầu, nén giận hỏi: - Văn Tín hầu xưa nay luôn một mình dựng một cờ, không biết có phương thuốc nào trị tâm bệnh của trẫm không?
Bà nó, vừa rồi còn bảo hắn đáng thương, giờ hắn ném cái đáng thương đó cho mình rồi, hoàng đề không phải loại ăn chay mà. Lúc này ánh mắt toàn bộ văn võ đổ dồn vào Vân Tranh, nhất là hai mắt Bàng Tịch như lưỡi cưa làm người ta sởn gai ốc, Vân Tranh thầm chửi Triệu Trinh không thôi: - Khởi bẩm bệ hạ, thần tuy được bệ hạ ân điển tôn vinh đệ nhất nhân chế khoa, thực tế vẫn là một giới võ thần, võ nhân thì giải quyết theo cách võ nhân.
Triệu Trinh thấy Vân Tranh không thoái thác, khuôn mặt nhợt nhạt mới có được chút huyết sắc, ít nhất vào lúc khó khăn, trẫm vẫn còn một thần tử để trông cậy, hòa nhã nói: - Ái khanh vốn là danh gia binh sự, biện pháp nói ra không thể sai, cứ nói, để trẫm tham khảo.
Vân Tranh chắp tay nói: - Nếu như trong quân doanh do thần làm thống soái mà xảy ra việc này, thần sẽ không chút do dự đem hết quân tốt phụ trách phòng họa, tuần doanh, trực ban chặt đầu một loạt trừ hậu họa.
Lời này phát ra chẳng những bách quan, Triệu Trinh cũng cứng họng.
- Tất nhiên là trong số đó cũng có người oan uổng, nhưng đem so bên nặng bên nhẹ, oan thì đành oan vậy, khi nào chiến sự kết thúc mới thực sự điều tra, bồi thường cho người oan uổng, truy tìm hung thủ chân chính.
- Phương pháp này tất nhiên không thể dùng trên triều, nhưng thần vẫn cho rằng chuyện này phải tra tới cùng. Không phải do nhà thần bị cháy nên muốn tìm hung thủ, mà từ góc độ quân sự mà nhìn, Đông Kinh thực sự có khả năng bị thiêu hủy trong trận hỏa hoạn lớn này, các vị cứ nghĩ mà xem, nếu hôm qua là mùa xuân, có gió đông nam thổi, hắc hắc, thì không còn ai trong chúng ta đứng ở đây được đâu.
- Cho nên thần cho rằng, xử trí ai không quan trọng, Bàng tướng nói cũng có lý, chúng ta không thể phòng tặc cả ngày, đúng, không thể phòng được, vì thế mà phải càng phải tìm cho ra bọn chúng.
Vân Tranh nói xong lùi về hàng, không để ý tới ánh mắt người khác, y không nhân cơ hội ném đá xuống giếng làm bọn họ lấy làm lạ, dù sao di chuyển sự chú ý của hoàng đế lên người hung thủ mà không phải truy cứu trách nhiệm triều đường là chuyện tốt, dù sao ai chẳng muốn tra cho ra kẻ thủ ác.
Triệu Trinh trầm tư: - Lời khanh gia nói phải lắm, trẫm cho dù không phải là võ hoàng đế, cũng có sát tâm của võ hoàng đế, nếu như quân tuần phô đã vô dụng, vậy đuổi toàn bộ, lệnh đô ngu hầu Chu Đồng tiếp nhiệm, chọn từ cấm vệ quân những người lương thiện, trọng tổ lại đội ngũ, còn những kẻ tham gia nối giáo cho giặc, chém hết.
- Thạch Trung Tín không có mắt nhìn người, cách chức Ngũ thành binh mã ti kiểm giáo, do Phan Ngọc tiếp nhận. Thạch Đạt Tín ngự hạ không nghiêm, cách chức đợi tội. Lại bộ thanh tuyển ti, binh bộ chức phương ti u mê vô dụng, lang trung hai bộ đầy đi Nhai Châu, cả đời không ân xá.
- Hôm nay tới đây thôi, bãi triều.
… …
Từ phản ứng của số đông, Vân Tranh càng tin rằng Bộc Vương không ít thì nhiều có dính líu tới sự kiện này, nếu không người như Bàng Tịch, Hàn Kỳ làm gì mà chẳng biết ai mới đáng nghi nhất, bọn họ không muốn xen vào phân tranh hoàng gia thôi.
Thái tổ hoàng đế tuy có nói cùng sĩ đại phu trị thiên hạ, nhưng không cho sĩ đại phu xen vào chuyện phế lập của hoàng gia, sĩ đại phu cũng tôn sùng vị hoàng đế ngồi trên ngai, chứ không phải một cá nhân cố định nào.
Một vị hoàng đế hiền lành nhu nhược chính là nhân tuyển hoàng đế tốt nhất, bất kể là trung thần hay gian thân đều thích, trung thần cho rằng thiên hạ thái bình, bốn phương bình ổn, gian thần thì thấy thời đại tha hồ mà tham ô hối lộ, làm sằng làm bậy tới rồi.
Dưới sự kỳ vọng mong mỏi của bao người Triệu Trinh lên làm hoàng đế.
Vân Tranh cứ đợi tin Bộc vương xui xẻo, hay chí ít thì trừng trị một con cá to nào đó, chứ không phải xử phạt không đau không ngứa kia.
Thời gian từng ngày trôi qua, thời tiết mỗi lúc một lạnh, chuyện cũng dần trở nên nguội lạnh, có xu thế đi vào quên lãng.
Người Đông Kinh thấp tha thấp thỏm tiễn đưa ngày cuối cùng của năm Khánh Lịch cuối cùng, năm sau hoàng đế thay niên hiệu sang năm Hoàng Hựu. Những năm Khánh Lịch không phải là đáng kỷ niệm, Đại Tống những năm qua chẳng được nhờ thiên tử mà ông trời phù hộ, ngược lại thiên tai không ngớt, có điều dưới sự nỗ lực của mọi người, cái năm gian nan nhất đã qua rồi, mọi người đều hoan hô đón mừng năm mới, bọn họ quên, năm ngoái ai cũng khấp khởi đón chờ năm mới, cũng chúc nhau bao điều tốt lành, rốt cuộc thì ài... Thôi năm mới không nói chuyện buồn nữa.
Vân gia năm nay ăn một cái Tết vô cùng vui vẻ, lâu lắm rồi mới có một cái Tết đoàn viên đầy đủ mà không vướng bận gì như thế, Vân đại tiểu thư gần hai tuổi rồi, đã có thể gọi cha mẹ rất sõi, chạy cũng nhanh, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp từ tiền viện ra hậu viện, làm xuân chưa về, nhưng Vân gia đã tràn ngập sinh khí.
Nguyên Đán trôi qua cũng không cần phải buồn, bởi vì Tiết Nguyên Tiêu ở Đông Kinh thậm chí còn náo nhiệt nữa, chưa tới ngày đã có hàng xóm tới hỏi Vân gia năm nay Vân gia định tết đèn gì, vì Vân gia mới tới, họ sợ Vân gia không biết quy củ.
Mỗi năm đăng hội Nguyên Tiêu là một cuộc đua tranh giữa các phường, đại hộ trong phường đều đi đầu kiếm thể diện cho mọi người, đây là điều rất quan trọng, đánh giá về một gia tộc thậm chí phản ánh cả trên đăng sơn của nhà đó.
Không biết hội hoa đăng ở Đông Kinh ra sao chứ ở Thục cũng có tiếng lắm, Vân gia sao không biết, Lục Khinh Doanh thích hoa đào, cho nên quyết định lấy "thập lý đào hoa sơn" làm chủ đề tạo hoa đăng.
Thế là toàn bộ Vân gia chạy đôn chạy đáo, Tịch Nhục khéo tay chỉ huy gia nhân dùng lụa và cành cây khô tết thành từng cây hoa đào, tuy không dài được mười dặm, nhưng đủ bao phủ toàn bộ ngõ, người đi trong ngõ cứ như đi trong rừng đào.
Lục Khinh Doanh còn không tiếc tiền cho người mua về rất nhiều hương hoa đào đốt trong ngõ, tăng thêm không ít nhã thú.