Trí Tuệ Đại Tống

Dung phi hớn hở nhấc váy đi xuống, nhận lấy trống, chỉ "tùng tùng tùng" ba tiếng, đám phụ nhân khiêu vũ liền bắt đầu thay đổi tần suất, tiếp ngay đó tiếng trống dồn dập như mưa, một nữ nhân hét lên một tiếng yêu kiều, hai tay kết lại thành hình hoa nở rộ, chân dẫm đất, người uốn lượn càng thêm nhiệt liệt.

Có thể uốn mông eo ngực như rắn thế này cần huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, vị này chính là kích tử mới nổi danh ở Đông Kinh, tên là Đường Đường.

Mỗi năm vào tết Nguyên Tiêu, triều đình đều chuyên môn mời một số người đứng đầu thanh lâu, phân phối tới các phường chỉ dẫn lương gia phụ nữ vui chơi, nên Nguyên Tiêu là thời điểm vinh quang nhất của các kích tử, bọn họ đều dùng vũ kỹ nói chuyện chứ không phải là khuôn mặt, một số kích tử vóc dáng đẹp mà dung mạo kém, tới Nguyên Tiêu thành ngôi sao sáng chói nhất, khỏi nói tới Đường Đường, bất kể vóc dáng hay dung mạo đều hàng đầu.

Nhịp trống thay đổi, Lục Khinh Doanh tức thì chịu thiệt ngay, hài cao gót tuy làm nàng nổi bật trong đám phụ nhân, nhưng dùng để khiêu vũ thì không hay, chỉ trong thời gian ngắn đã suýt ngã ba lần, nếu không phải có Cát Thu Yên hộ giá thì đã trẹo chân rồi, dù là thế cũng không thể nhảy múa được nữa, Cát Thu Yên dìu về chỗ nghỉ ngơi.

Lam Lam mãi mới kiếm được cơ hội, đi tới ân cần hỏi: - Tỷ tỷ, có làm sao không?

- Nương nương..


Lục Khinh Doanh nhịn đau, định đứng dậy thi lễ thì bị Lam Lam ấn xuống: - Tỷ muội ta đâu phải người ngoài, tỷ xưng hô như vậy làm muội buồn lắm.

Cát Thu Yên kín đáo đưa mắt đánh giá nữ nhân từng nghe nói tới rất nhiều này, đôi mắt sáng long lanh như nước hồ thu với làn mi dài như lá liễu, làn da trắng như ngần, tư thái yểu điệu thướt tha, đích thực là một mỹ nhân hiếm có, đến khi ánh mắt liếc qua mông với ngực mới kiếm lại được tự tin, lặng lẽ lui sang một bên cho hai người bọn họ thoải mái nói chuyện.

- Tỷ tỷ thật khéo biết chọn tỳ thiếp cho đại ca, Cát thị vừa làm thiếp thị, lại vừa làm đại lực bà được. Lam Lam chỉ chỉ Cát Thu Yên, nói một câu hóm hỉnh thu hẹp khoảng cách hai bên:

Dù Lam Lam xưng hô thân thiết như xưa, Lục Khinh Doanh vẫn giữ đúng lễ nghĩ, không vượt thân phận chút nào: - Cát thị quả thật cũng rất được, đa tạ nương nương khen ngợi.

Mấy năm không gặp rồi, Lục Khinh Doanh hơn nàng tới bốn tuổi, vậy mà tươi như hoa ngọc, khuynh quốc khuynh thành, chẳng có dấu hiệu suy lão, hoa tươi lâu là nhờ được tưới tắm thường xuyên, Lam Lam cảm khái: - Cuộc sống của tỷ thật làm người ta hâm mộ.


Lục Khinh Doanh giật mình, lời này không đùa được, nếu truyền ra, Vân gia cũng mang họa, nhìn xung quanh không ai chú ý, hạ thấp giọng trách: - Nương nương sao lại nói lời ấy, nay nương nương là quý phi cao sang, lại có hoàng tử, bất kể ai cũng có thể không hài lòng với cuộc sống trong cung, chỉ nương nương không thể.

Lam Lam thở dài chuyển chủ đề: - Hoàng hậu nương nương năm nay định tự mình làm ruộng, giao việc nuôi tằm cho muội, không biết tỷ tỷ giúp muội một tay không?

Lục Khinh Doanh sao không hiểu hàm ý trong lời mời này, dứt khoát nói: - Phu quân không cho phép bọn ta can dự vào chuyện nương nương, năm xưa phu quân cho dù không hề muốn nương nương nương nhập cung vẫn giúp nương nương chỉ vì thấy nương nương một thân một mình, sợ nương nương bị hại thôi, dù sao tuyển tú có muôn vàn cạm bẫy. Nay nương nương đã đứng vững trong cung rồi, Vân gia cũng đã làm trọn tình nghĩa. Nương nương hẳn cũng hiểu, qua lại gần gủi với nương nương, chỉ có hại cho Vân gia thôi.

- Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, Vân gia sẽ không làm trái, phu quân đã nói rồi, đợi khi làm xong mọi chuyện cần làm, sẽ xin bệ hạ một hòn đảo, trồng hoa đào trên đó, danh hiệu cũng đã nghĩ sẵn, chuẩn bị tự xưng là Đào Hoa Đảo chủ, không xen vào việc nhân gian nữa.

- Tỷ tỷ, muội tới đây không phải thay quan gia thăm dò Vân gia, hoàn toàn xuất phát từ tình cảm cá nhân thôi. Lam Lam nước mắt rơm rớm, tha thiết nói: - Chẳng lẽ đại ca và tỷ tỷ bỏ mặc muội sao?


Lục Khinh Doanh vốn quyết tâm cứng rắn, nhưng nhìn Lam Lam như vậy không khỏi chạnh lòng: - Vốn dĩ nương nương và đám Tô Thức, Tô Triệt, Hoa Nương đều có thể tính là người Vân gia, nhưng nương nương đã tự lựa chọn đường đi của mình, như vậy hãy kiên cường đi tiếp, phu quân dặn ta như thế, vì chàng biết hôm nay nương nương thế nào cũng tìm ta.

- Ca ca là bậc nhân kiệt, tiểu muội đúng là không nên làm huynh ấy bị người đời xỉ nhục, cái tiếng ngoại thích thực sự không hay gì. Tỷ tỷ, chuyển lời với ca ca, ân tình muội vẫn nhớ, bất kể khi nào cần muội giúp, muội dốc sức tương trợ.

Lục Khinh Doanh nhíu mày, khẽ cắn môi dưới, tựa hồ đâu tranh tư tưởng rất dẽ dội, cuối cùng mới nói: - Một lần, nương nương hãy nhớ, phu quân hứa sẽ giúp nương nương một lần. Trước khi ta vào cung, phu quân đã dặn, nếu như nương nương còn chưa bị phong khí hoàng cung làm biến chất, thì nói với nương nương lời này. Ôi chao, đáng lẽ ta không nên nói ra mới đúng,.

Vậy là trong lòng huynh ấy vẫn có mình, mình biết, mình biết mà, tuy trời rét căm căm nhưng Lam Lam thấy toàn thân ấm áp, tưởng chừng tiếp thêm sinh lực vô cùng vô tận, nở nụ cười rạng rỡ nhất, đẹp nhất trong mấy năm qua, lau đi nước mắt: - Tỷ tỷ đừng lo, muội sẽ không bao giờ gây họa cho Vân gia, vì muội không định làm hoàng hậu, chỉ đợi một ngày nhi tử trường thành kế vị, cho nên muội không có bất kỳ xung đột nào với người trong cung, muội muốn cho hài nhi của mình một hoàn cảnh trưởng thành an toàn, để mọi người yêu thương nó, bảo vệ nó. Vạn khoảnh ruộng tốt chỉ có một cây giống, muội không tranh, bọn họ không thể không bảo hộ cây giống này.

- Chuyện trong hoàng cung ta không hiểu, nương nương là người thông tuệ, ắt tự biết làm sao là tốt nhất.

Lam Lam cởi từ trên cổ xuống một chiếc ngọc bội đỏ như máu: - Cái ngọc bội này muội cung phụng trước Phật suốt năm năm, là thứ cát tường, nay tặng cho Lạc Lạc, tỷ tỷ hãy bảo nó, trong cung nó có một vị a di.

Lục Khinh Doanh vừa nhận lấy ngọc bội, Lam Lam liền cười như chưa từng có chuyện gì tới gặp quý phụ tiếp theo vừa lùi về nghỉ, cất ngọc bội vào lòng, nhìn ngoài sân đám đông vẫn huyên náo, nhưng không còn chút hứng thú khiêu vũ nào cả, phu quân quá trọng tình cảm, lời hứa với Lam Lam không biết sẽ là phúc hay là họa.


Điều chỉnh lại tâm cảnh, nâng chén rượu mỉm cười đi về phía nữ nhân tôn quý nhất Đại Tống, hôm nay nàng còn một việc nữa, Vân gia cùng Tào gia đang cùng nhau làm ăn ở Kiến Xương phủ và Đông Xuyên quân, bỗng nhiên khai thác một lượng đồng lớn ra, nói không chừng sẽ có phiền toái.

Tào hoàng hậu nhìn Lục Khinh Doanh đi tới, đầu còn gài chiếc trâm mình ban thưởng liền mỉm cười, Tào Vinh gửi tin vào cung nói Lục thị sẽ thương lượng với mình một vài chuyện quan trọng, tuy không biết là chuyện gì, nhưng giao hảo với Lục thị là chuyện tốt.

- Thợ trang sức nói không sai, cùng một món trang sức, đeo trên người khác nhau sẽ có phong vận khác nhau, chiếc trâm này đeo ở trên đầu Khinh Doanh muội, đã thể hiện hết vẻ đẹp của một phụ nhân. Tào hoàng hậu chủ động lên tiếng trước, chọn chủ đề gần gũi dễ lôi kéo thiện cảm:

- Thứ nương nương ban thưởng làm sao kém được, nghe nói chiếc trâm này còn do chính nương nương thiết kế nữa, thiếp thân là được nhờ phúc của nương nương mới đúng.

- Được rồi, chúng ta đừng nói những lời khách khí nữa. Tào hoảng hậu bật cười, nếu quý phụ khác thế nào cũng nói nương nương quá khen, xem ra Lục thị rất tự tin: - Hiện Tào Vinh đứng vững chân được ở quận Đông Xuyên, nhờ Vân gia ra sức không ít.

- Đó là lãnh thổ mới khai thác của Đại Tống, chứa tâm huyết của chuyết phu và Địch soái cùng bao nhiêu tướng sĩ, Vân gia dốc sức tương trợ Tào tướng quân, cũng là vì giang sơn Đại Tống, ở điểm này, Vân gia không dám lơ là.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận