Sắc mặt Triệu Trinh cực kỳ khó coi, cửa cung còn chưa mở ra hắn đã biết xảy ra chuyện gì rồi, Trần Lâm ôm phất trần đứng ở góc tối của đại điện, vốn Trần Lâm không lên triều, hôm nay hoàng đế chuyên môn mời tới.
Thần tử hưng suy chỉ trong một ý niệm của đế vương, hoặc chó gà thăng thiên, hoặc trầm lâm cửu u địa ngục, đó là quyền uy của đế vương, cũng là tinh yếu của hoàng quyền, trước nay chưa ai chất vấn đúng sai, nay nhìn góc độ nhân luân, thì một số chuyện không chấp nhận được.
- Vân Tranh rốt cuộc muốn làm gì?
- Bệ hạ, thỏ chết cáo thương mà thôi, Cao gia ở ngay sát vách Vân hầu, lại cùng là tướng môn, làm sao y chẳng liên tưởng tới vận mệnh của bản thân. Trần Lâm từ góc tối đáp: - Vân hầu luôn là người giàu cảm xúc, yêu ghét đều thể hiện mạnh mẽ hơn người khác.
- Bùi Nhân Độ đáng chết. Triệu Trinh nghiến răng ken két:
- Loại người bất trung, bất nghĩa, vô liêm sỉ như thế làm sao có thể đứng trên triều. Chỉ là nay Vân Tranh, Địch Thanh bất mãn, trẫm phải làm sao? Chuyện này hắn không khỏi áy náy.
- Bệ hạ xử trí Cao gia không sai, đế vương không sai, sai ở lòng người...
Mặt trời đã lên, cửa cung vẫn không mở, Vân Tranh muốn nhìn thấy cái mặt của Triệu Trinh thế nào, nhưng xem ra mong muốn này khó thực hiện rồi, chỉ có một nội thị đi ra, tới chỗ đám Bàng Tịch, đọc một đạo trung chỉ rồi trở vào.
Bàng Tịch lớn tiếng nói với bách quan xung quanh: - Bùi Nhân Độ là kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất trung, giam vào đại lao Khai Phong phủ chờ xử trí, hôm nay bệ hạ không được khỏe, không tảo triều, chư vị về công đường làm việc là được.
Nhìn Bùi Nhân Độ nhũn người bị thị về lôi đi, Vân Tranh không để ý tới hắn, lớn tiếng hỏi Bàng Tịch: - Bàng công, bệ hạ có nói xử trí gia quyết Bùi Nhân Độ ra sao không?
Bàng Tịch hừ một tiếng: - Cả nhà đầy ra đảo Sa Môn.
Vân Tranh đột nhiên quay ngoắt sang phía Thạch Trung Tín hô to: - Lão Thạch, Lão Thạch, ngục tốt trên đảo Sa Môn có phải do ngài quản không?
Thạch Trung Tín chưa hiểu gì: - Đúng rồi, nằm dưới hình bộ thuộc phận sự của lão phu.
- Thế thì tốt, thế thì tốt, ha ha ha, hôm nay không phải lên triều, chúng ta đi uống rượu, tiểu đệ có chuyện cần nhờ.
Hàn Kỳ nhìn Vân Tranh khoác vai Thạch Trung Tin lên xe ngựa, dậm chân nói: - Vân Tranh định dùng chuyện này uy hiếp quan viên Đại Tống, ta phải xử trí ra sao đây? Nếu gia quyến Bùi Nguyên Độ bị sĩ tốt đê tiện trà đạp, thể diện của chúng ta mất hết.
- Cho Bùi Nguyên Độ biết tình cảnh của mình là được. Bàng Tịch hờ hững nói: - Chỉ là Vân Tranh ở kinh sư, không ổn chút nào.
Buổi chiều Vân Tranh mới về nhà, còn chưa thay quần áo, đã nghe thấy một tin tức, phạm quan Bùi Nhân Độ nhân cơ hội gặp mặt thê nữ, dùng rượu độc không biết kiếm đâu ra, giết chết cả nhà, sau đó treo cổ tự tận.
Tiếp đó người thuyết thư ở kinh thành không rõ vì nguyên cớ gì đắc tội với Khai Phong phủ, bị bắt hết lại, sau đó đánh cho một trận, sau đó lại vô cớ thả ra, bọn họ không biết gì hết, nhưng nhờ mạng lưới quan hệ tam giáo cửu lưu trải khắp thành, nghe được chuyện liên quan tới một bài văn Vân hầu mới viết, thế là bọn họ cho rằng nếu có được bài văn do Vân hầu viết, sẽ dương danh thiên hạ.
- Phu quân, chàng viết bài văn gì thế, cho thiếp đọc với được không, hạ nhân ra ngoài mua bán bị nhiều người thuyết thư tới dò hỏi. Lục Khinh Doanh vừa giúp trượng phu thay quần áo vừa tò mò hỏi:
- Làm gì có bài văn nào, nàng rõ hơn ai hết mà, hôm qua ta uống say, ngủ tới bất tỉnh nhân sự, hôm nay cùng Thạch lão gia tới tửu quán bàn bạc ít chuyện buôn bán ở Liêu Đông. Ài, hỏi ra mới biết, Thạch gia có hải thuyền, ta định dùng hải thuyền của họ đi Liêu Đông đổi ít lông cừu, nhân sâm, đông châu với Hải Đông Thanh về, toàn là thứ tốt, vận chuyển qua nước Liêu tốn quá.
- Đông châu quý hơn nam châu, còn to hơn, bóng hơn, da lông thú cũng tốt hơn của Đại Tống, thiếp nghe nói có loại lông gấu, thổi một hơi là thành vòng xoáy. Lục Khinh Doanh hứng thú hỏi, Vân gia chi tiêu quá lớn, có thêm đường kiếm tiền luôn tốt: - Phu quân, nhà ta cũng muốn làm ăn với phương bắc sao? Thế thì tốt quá, gia nghiệp nhà ta đều ở phương nam, nhiều bảo bối mà phương bắc thiếu, nhưng họ thiếu nhất là lương thực và đồ sắt, hai thứ đó lại bị cấm.
Vân Tranh gãi cằm: - Chuyện này nàng đi nghe ngóng thử, trước tiên cần có một chưởng quầy đáng tin đã, nếu không làm gì cũng uổng, ài, nhà ta rốt cuộc vẫn ít nhân thủ quá.
Ngày mùa đông quá ngắn, ngắn tới mức Vân Tranh về nhà chẳng kịp làm gì thêm thì trời đã tối rồi, ngồi trong thư phong nghiền ngẫm lại những việc đã làm hôm nay, trời chưa sáng đã đi kích thích đám quan viên, kết quả là toàn bộ Bùi gia chết, chuyện có liên quan tới y, nhưng kẻ ra tay khỏi nói cũng biết là đám Bàng Tịch, đám sĩ đại phu vì giữ thể diện, chuyện gì cũng dám làm.
Mình làm ầm ĩ lên một hồi, ít nhất nữ quyền Cao già có thể bình an trở về quê, còn nhận thêm ghét bỏ có là gì.
Tên khốn kiếp Bùi Nhân Độ đó không biết trước khi chết có sám hối chút nào không, hay là nguyền rủa mình?
Nguyền rủa chẳng chết ai, nếu chết được thì cần gì mình, cần gì Địch Thanh, Đại Tống chỉ cần đi tìm một đám pháp sư cao tay về, ngày đêm lập đàn nguyền rủa cho kẻ thù chết hết, thế là thiên hạ thái bình, mình sớm ngày bắt chước Hoàng lão tà, đi làm Đào Hoa đảo chủ.
Thương đàm với Thạch Trung Tín là chuyện quan trọng hôm nay, nếu như bảo ông ta hành quân tới Liêu Đông đánh trận thì ông ta sợ thăng thiên luôn, nhưng phái một thương đội tới Liêu Đông thì rất hứng trí.
Vân Tranh nói Liêu Đông có nhân sâm ngàn năm, Thạch Trung Tín coi như y đánh rắm, nhưng mà nhân sâm mười năm thì ông ta thấy rồi, đại gia tộc mà không có vài củ sâm thượng hạng bảo mệnh thì đúng là trò hề.
Thạch gia có thuyền, có thủy thủ, Vân gia không thiếu dũng sĩ, kết hợp thành một thương đội tốt nhất, không phải trước kia Thạch gia không tính tới, mà vì Liêu Đông loạn quá, nào là người Cao Ly, người Nữ Chân, người Thát Đát, người Oa, lại toàn hạng vong mệnh, người Tống xưa nay vũ lực thua người, chỉ biết tránh xa thôi.
Trước kia Thạch gia dựa vào uống máu binh sĩ mà sống, nhưng bây giờ khó rồi, vì Hàn Kỳ đang quyết tâm chỉnh đốn quân ngũ, hoàng đế cũng phái mật thám đi khắp nơi, nhất là ở trong cấm quân, muốn bớt xén quân lương thế nào cũng tới tai hoàng đế. Đám kiêu binh dũng tướng Vũ Thắng quân và Tây quân sau khi vào cấm quân, làm đám quan trên trước kia ngay cả làm người cũng không nổi, chẳng hiểu Bàng Tịch, Hàn Kỳ tính toán cái gì? Ra sức nâng đỡ, ủng hộ những tướng lĩnh trẻ này, có lẽ là tạo đối trọng với Vân Tranh, Địch Thanh, làm nhược hóa vai trò của y..
Bởi thế Thạch Trung Tín không còn cách nào khác ngoài rụt móng vuốt lại, nghiêm khắc cảnh cáo con cháu trong nhà phối hợp.
Cao gia xảy ra chuyện với tướng môn mà nói không bất ngờ, đánh trận chẳng thấy đâu, lại thích gài con cháu vào khắp nơi, bản lĩnh còn không nhỏ, thế là khó tránh khỏi sinh đối đầu với đám tướng lĩnh trẻ, bọn họ không nhìn rõ thời cuộc, cho rằng nhà mình có đan thư thiết khoản, đám quan quân cấp thấp kia dám va chạm với mình khác nào muốn chết.
Kết quả muốn chết là chính mình, khi hoàng đế xử trí Cao gia, đan thư thiết khoản chẳng có tác dụng gì, Cao Kế Huân cầm đan thư thiết khoản ra vẫn bị cấm quân tống vào đại lao, còn liên lụy nữ quyến bị bán vào thanh lâu.
Thực ra Thạch Trung Tín thích hai tiểu thiếp của Cao Kế Huân từ cái lần tham gia thọ lễ của người ta, vốn định qua một thời gian thì xin về, giờ không được rồi, hôm nay ông ta đã thấy được sự ác độc của Vân Tranh, trước nay chỉ có ngự sử bức tử người ta, vậy mà y thậm chí còn chẳng cần đàn hặc cũng khiến Bùi Nhân Độ phải tự tay giết cả nhà mình.
Đại Tống đang thay đổi, ông ta cảm nhận được điều đó, không phải là thay đổi mãnh liệt như Khánh Lịch tân chính, loại biến cách đó ông ta thừa biết sẽ không ăn thua, nhưng lần này dòng nước chầm chậm chảy lại khiến người ta không cách nào chặn nổi, làm ông ta rất sợ hãi.
Thế nhưng nhà thì vẫn phải nuôi, thế nên lần này quyết bám lấy Vân Tranh, đó là một vị thần tài.
…
*** Hải Đông Thanh: Loài cắt phương bắc, ở thảo nguyên dùng nó đưa thư thay bồ câu, nhanh hơn, an toàn hơn, tất nhiên là thuần hóa nó khó hơn.
HẾT!