Trí Tuệ Đại Tống

Vân Tranh xuất phát sau tới trước Bao Chửng tới hai ngày, thấy ông già đó đi xe ngựa rách nát, làm chủ nhà hào phòng mời tẩy trần một bữa ở tửu lâu có tiếng tại Vận Thành.

Bánh bao ở Vận Thành chả ngon tẹo nào, Vân Tranh cắn một miếng là ném đi, vỏ bánh bao kiểu quái gì mà dai như da trâu, cắn muốn rời cả răng, đến y còn chẳng đối phó nổi nữa là, khỏi nói tới Bao Chửng tuổi già sức yếu.

Trông cái cảnh đó không chấp nhận được, Vân Tranh thở dài: - Bao công, một hạt lúa làm ra không dễ dàng, nhưng vì nó mà hi sinh luôn hàm răng thì lỗ quá, thôi ngài ăn ít cá ở đây, tuy hơi tanh một chút, ít nhất giữ an toàn cho răng lợi.

Lão Bao quả thực ăn không nổi nữa, bỏ cái bánh trong tay xuống: - Nhớ năm xưa ở quê nhà Lư Châu, lão phu thích nhất nhai đậu tằm rang, nay không ăn nổi một cái bánh bao, đúng là tới lúc phải cáo lão hoàn hương rồi.

Một tên tiểu nhị còn vênh váo hơn cả Vân Huy đại tướng quân và tri phủ Khai Phong, lườm hai tên nhà quê, lấy cái kéo ra, loạch xoạch vài cái cắt bánh bao thành sợi, ném vào bát canh cá rồi quay ngoắt người đi.

Lão Bao nhìn Vân Tranh cười lớn: - Xem ra bánh này không phải dùng răng để ăn.

Bên cạnh có thực khách tốt bụng nói: - Hai vị chắc là người vùng ngoài, đây là "quá ngư bính", khi ăn cắt nhỏ cho vào canh cá ngâm mềm, ngon vô cùng.


Vân Tranh chỉ muốn ném tên này xuống lầu diệt khẩu, chuyện ngày hôm nay mà truyền đi, danh tiếng nhà ẩm thực giả của y còn cái gì nữa.

Bao Chửng gắp một miếng bánh đã ngâm mềm, cho vào miệng nhai: - Đúng là không tệ, đạo lý trên đời này thực ra đều tương thông với nhau, giống như cái bánh bao này, chúng ta không cắn được, nhưng cho vào canh cá lại ăn rất dễ dàng.

- Vân hầu, ngài đi tới đâu đuổi đạo tặc chạy nháo nhào tới đó, lão phu theo sau xuyên châu qua phủ, thấy đầu cường đạo treo trên cổng thành, mừng thay cho bách tính, chỉ không hiểu vì sao ngài cố tỉnh khiến những tên cường đạo khác chạy hết chỗ Mã Đạt, Trương Thanh.

- Người khác diệt cường đạo đều chia ra dể diệt, Vân hâu định đánh một trận diệt sạch gian tặc sao?

Bánh ngâm vào canh cá thì đúng là dễ ăn hơn nhiều, nhưng hút hết nước, tanh muốn mửa, Vân Tranh phải lấy trà xúc miệng hai lượt mới nói: - Bao công ngài nói đúng rồi, chia ra để diệt chỉ do thực lực không đủ, ta đuổi chúng vào một chỗ, diệt cho đỡ tốn công. Có câu tặc tâm khó đổi, đám người này đi đầy vào quân chỉ là nhân tố bất ổn, cho nên để bọn chúng tụ tập dưới trướng Mã Đạt, Trương Thanh, giết một lần cho gọn, khỏi cố kỵ.

Bao Chửng sợ hãi: - Đại tướng quân lại không khống chế nổi sát tâm nữa sao?


Lũ ngự sử khốn nạn tuyên truyền Vân Tranh cách một khoảng thời gian phải giết người, bôi bác đủ kiểu, miệng người xói vàng, đến Bao Chửng cũng tin rồi, bực mình nói: - Đúng là như thế, nay Đại Tống bốn bề không chiến hỏa, làm ta rất khó chịu.

Bao Chửng cân nhắc từ ngữ cẩn thận: - Nhưng Trâu thành nay đã tụ tập không dưới hai nghìn tên đạo phỉ, làm sao có thể giết được.

- Mai công thành, ngài chỉ cần ở sau quan chiến là đủ. Vân Tranh đập bàn, khí vương bát bắn tứ phía:

Trâu thành thời cổ gọi là "Trâu Lỗ thánh địa", nằm phía tây nam Sơn Đông, địa linh nhân kiệt, nhân tài lớp lớp, hiền mẫu đời đời Mạnh mẫu, được xưng tụng là công không dưới Á thánh Mạnh Tử.

Một tòa danh thành nay trở thành chốn tăm tối hỗn loạn, Mã Đạt, Trương Thành càng lấy danh nghĩa lấy của nhà giàu chia cho người nghèo, giết sạch phú hộ trong thành, cưỡng ép tiểu hộ lấy lương thực tài phú, chuẩn bị trói bách tính toàn thành vào chiến xa của mình. Chiêu này mỗi lần phản loạn là đều xảy ra, sự thực ngàn năm chứng minh, vô cùng hữu ích.

Nhưng cuộc sống thư nhàn của Mã Đạt, Trương Thanh không kéo dài được lâu, vô số đạo phỉ kéo tới Trâu Thành xin gia nhập đội ngũ tạo phản, mới đầu bọn chúng còn tưởng rằng đây là dấu hiệu của đại sự sắp thành, nhưng mà số đạo phi càng ngày càng nhiều, lòng chúng cũng càng ngày càng trầm xuống, vì đạo phỉ bị Vân Tranh đuổi tới.


Thân là cấm quân Mã Đạt, Trương Thanh há không biết Vân Tranh là ai, bọn họ lúc khởi sự bất kể thế nào cũng không ngờ rằng mình sẽ đối trận với tên ma vương ăn thịt người này.

Mã Đạt đứng trên tường thành nhìn đám kỵ binh quần thảo ở đồng uộng ngoài thành, lòng lo lắng không thôi, thám báo ngoài thành của bọn chúng ngoài thành đã bị diệt sạch, ngoài kia có chuyện gì không ai biết, cường đạo trong thành không tên nào dám ra ngoài nửa bước.

- Chúng ta chết chắc rồi, đại ca! Tên sát nhân vương muốn khóa chết trong thành. Trương Thanh vóc người cao to, vốn là mãnh tướng trong quân, lúc này mắt đầy tơ máu, đầu tóc tán loạn, hơi rượu nồng nạc, cho thấy tinh thần hắn sắp sụp đổ rồi.

Mã Đạt ngoài ba mươi, người dong dỏng cao, mày ngài trán cao, trông rất có trí tuệ, tiếc là mắt ti hí mũi khoằm phá sạch tướng, trầm ngâm nói: - Chúng ta khởi sự đã là mang đầu đi kinh doanh rồi, vốn chỉ nghĩ phá phách khoái hoạt vài năm cùng lắm trốn vào núi sâu, ai ngờ Vân ma vương lại tới. Ta đã cử thân tín tỏa đi mấy hướng, ba phía kia đều không kẻ nào về, chỉ có phía đông thậm chí đi được nửa đường mới bị phát hiện, chứng tỏ bên đó ít người hơn, đó là đường sống của chúng ta.

Trương Thanh gãi đầu: - Đại ca, phía đông là huyện Tiên Nguyên, nơi đó tuy không có binh, nhưng tri huyện là hậu đại Khổng thánh nhân, chúng ta mà đánh thì hoàn toàn không còn chỗ dung thân nữa.

Mã Đạt mỉm cười vỗ vai Trương Thanh: - Dù sao cũng không còn đường sống mà, vả lại đệ không muốn nếm thử tư vị của nữ nhân Khổng gia à?

Trương Thanh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, tưởng tượng hậu duệ thánh nhân quỳ dưới háng mình, có sự kích động không tên, ném thẳng vò rượu trong tay đi: - Đại ca, kế hoạch thế nào, huynh chỉ đâu, đệ đánh đó.

Khi Mã Đạt và Trương Thanh an bài tuyến đường chạy trốn thì ngoài thành vang lên tiếng tù và ù ù, hơn hai trăm kỵ binh xếp thành hàng ngang chầm chậm ép tới Trâu thành, đây là tòa thành đất, cao chưa tới trượng chỉ dày hơn tường Vân gia thôi chứ chẳng cao hơn, cũng chẳng có sông hộ thành. Kỵ binh kia không khuyên hàng, cũng không chửi thành, cứ vậy thong thả đi tới, tạo thành sức ép vô hình.


Trên tường thành đám cường đạo cầm đủ loại vũ khí, chửi bới náo loạn, kỵ binh chưa vào tầm bắn đã có tên bắn cung loạn xạ, hoàn toàn chẳng có chỉ huy. Đội ngũ của Vân Tranh dưới sự chỉ huy của Mã Đạt đang từ đội hình hàng ngang dần tạo thành cánh cung lớn, hướng về phía cổng bắc.

Kỵ binh công thành là trò hề, có điều Bao Chửng rất tin tưởng Vân Tranh, quả nhiên là thế, khi cánh cung đó lướt qua cổng thành, nỏ tiễn liên miên không dứt bắn ra, cường đạo trên tường thành rơi lả tả, những cái lá chắn tên dùng hai cánh cửa ghép thành chỉ làm mồi cho tên phá giáp khoe khoang uy lực.

Sau khi áp chế được đám cường đạo, trong đội ngũ kỵ binh có năm người nhảy xuống, dùng thuẫn tay chắn gạch đá từ trên tường thành ném xuống, bọn họ áp sát cổng thành, chẳng mấy chốc lùi lại, vừa vặn đón nhận năm con ngựa mới cuối cánh cung, cả đội ngũ tiếp tục di chuyện không dừng lại chút nào.

Đội ngũ lướt ra ngoài ba trăm mét, thu hồi cung nỏ, rút mã sóc, đại đao, lại xếp thành hàng ngang thẳng tắp, đám cường đạo trong thành reo hò như thắng trận, chỉ là lần này đều nấp sau ụ chắn tên, rất ít tên dám thò mặt ra nữa,.

Bao Chửng đang định hỏi thì "uỳnh!" một tiếng, vụ nổ lớn tơi mức khiến ngọn đồi ông ta đang đứng cũng rung chuyển, cổng thành bị khói đen và lửa lớn bao phủ, kỵ binh bấp chấp gỗ gạch vụn bay tứ tun, đồng thanh hô vang thúc ngựa lao tới với tốc độ lớn nhất.

Vân Tranh quay sang cười với Lão Bao: - Bao công, phá thành rồi.

Bao Chửng nhìn kỵ binh nổi nhau vào thành, mất một lúc mới định thần lại được: - Chỉ đơn giản như thế thôi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận