Chuyện Vân gia làm tất nhiên không thể xuất phát điểm từ tầm cao đại nghĩa được, chỉ có hoàng gia mới đầy đủ tư cách đó, Vân Nhị khom người nói với hoàng hậu: - Vâng ạ, tẩu tẩu của tiểu tử xuất thân phú quý, từ nhỏ sống trong nhung lụa sợ gánh nước, lại không dám quấy rầy đại ca và Địch soái suy nghĩ quân lược, cho nên giao chuyện này cho tiểu tử, nói tiểu tử là nam nhân trong nhà, đây mới là việc cần lo lắng. Thế là tiểu tử làm ra loại máy, dẫn nước vào kênh, có thể liên tục ngày đêm không nghỉ..
Lần này Vân Nhị không chửi mắng ai, nhưng lại khiến người ta nóng rát mặt, Tào hoàng hậu mừng khấp khởi: - Vậy Vân Lục thị đâu?
- Tẩu tẩu đang cùng Phú Bật phu nhân đang ngồi tránh nắng dưới cây trong trang, đợi ruộng tưới xong về nhà nghỉ.
Triệu Trinh mặt khó coi, lệnh với Trâu Đồng Minh: - Tới Vân gia trang, trẫm muốn tận mắt nhìn xem Vân gia tưới nước thế nào.
Nhìn hoàng đế, hoàng hậu và các phi tử lên xe, Vương An Thạch linh cảm chuyện mình làm sắp trôi theo dòng nước rồi, bóp chặt tay hỏi quan viên trẻ bên cạnh: - Thiếu niên đó là con cái nhà ai?
Quan viên đó mặt âm trầm: - Minh công, đó là tên đệ đệ của Vân Tranh, Vân gia bọn chúng không có người tốt, toàn kẻ gây họa, có biện pháp hay sao không nói ra, bây giờ trong khi mọi người vất vả chúng âm thầm nghĩ cách giải quyết, chẳng phải khiến các vị đại nhân mang tiếng xấu hay sao? Bàng Tịch cắt ngang lời viên ngự sự trẻ kia: - Cứ đi xem sao đã, nếu thực sự có thể phổ biến, dù ta mang ác danh còn hơn là làm việc không có kết quả.
Hàn Kỳ nhìn đám đông vẫn đang say sưa gánh nước ngoài kia, chỉ buông một tiếng thở dài: - Phí công rồi! Nếu là người Vân gia nói, thì có thể tin tới chín phần.
Thiên hạ này không có kẻ ngốc, nhìn thấy không thể cứu trợ được mạ non ở ruộng, biện pháp của Vương An Thạch ít nhất không tính sai, thiên tai xuất hiện, ắt lòng dân sẽ loạn, biện pháp của Vương An Thạch giúp ổn định lòng dân, chỉ cần bách tính thấy hoàng đế thấy quan viên đều đã dốc sức rồi, đến khi đói kém xuất hiện cũng không oán hận nữa, chỉ cần giữ được lòng dân, đợi thiên thời là cách làm ổn thỏa.
Đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ biết Vương An Thạch lợi dụng cơ hội kiếm danh tiếng, nhưng chỉ cần chuyện vì nước vì dân, bọn họ có thể nhẫn nhịn.
Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yến đúng là cùng Hoa Nương trải chiếu dưới gốc cây lớn tỏa bóng mát, mời Bành Lễ tiên sinh ngồi, cùng uống trà. Lục Khinh Doanh pha trà, Hoa Nương hầu hạ lão tiên sinh ăn bánh, Cát Thu Yên thì nhấc váy nhìn về phía cái kênh, thi thoảng ném lá cây rụng xuống dòng nước đục, nàng rất thích trang tử này, là người thường ra đây nhất, với nữ nhi giang hồ mà nói, cuộc sống thoải mái nơi này tất nhiên hơn ở trong thành, vì thế thấy trang tử vốn bốn mùa xanh tươi, giờ mới đầu hè đã khô tàn héo úa, Cát Thu Yên lo lắng vô cùng.
Yến thị nhìn guồng nước, có chút băn khoăn: - Lão tiên sinh, năm sau nước dâng lên, số guồng nước này liệu có bị xô đổ không?
Bành Lễ tiên sinh vuốt râu: - Tất nhiên là không rồi, khi nào nước dâng lên thì thay bánh xe nước nhỏ, nước thấp thì dùng bánh xe nước lớn, dưới chân guồng nước đều kè đá, gỗ là loại chịu được mục, nên dù nước chảy xiết cũng không lo, như thế guống nước có thể dùng quanh năm. Thực ra không tính lúc khô hạn, thường ngày tiết kiệm được sức người đã là tạo phúc bách tính rồi.
Yến thị gật đầu, lại quay sang Lục Khinh Doanh xấu hổ nói: - Thứ tốt thế này, muội muội đừng trách tỷ tham lam nhé, ruộng trong nhà cũng sắp chết khô cả rồi.
Bành Lễ tiên sinh phất tay: - Vân gia không dùng thứ này phát tài, nếu không tổn phúc lộc tổ tiên, dù là ai, chỉ cần muốn dùng là đều có thể tới Vân gia học, chuyện này lão phu có thể thay Vân Tranh định đoạt.
Lục Khinh Doanh xoa xoa bụng đã khá to của mình: - Lão tiên sinh dạy phải lắm, chuyện tạo phúc vạn dân, Vân gia không hưởng một mình, nhưng truyền bá cho thiên hạ nên do quan gia làm, Vân gia không thể vượt mặt được.
Bành Lễ tiên sinh cưng chiều nhìn Lục Khinh Doanh gật gù: - Nhà có hiền thê, phu không rước họa, Vân Tranh mấy năm qua chinh chiến không ngừng, giết người nhiều, bất kể có là địch cũng tổn thọ, chớ cho rằng đây là lời lẽ hoang đường vô căn cứ. Phải biết rằng trên đầu ba thước có thần linh, tâm đăng trong lòng vạn vạn lần không thể tắt.
Triệu Trinh nóng lòng tới Vân gia trang, từ xa xa đã nhìn thấy cái guồng nước lớn múc nước sông đục ngầu lên, đổ vào máng, chảy đều đều vào kênh, lòng mừng rỡ vô cùng.
Tào hoàng hậu cao hứng khen Vân Nhị không ngớt, còn đảm bảo sẽ kiếm cho nó một nữ tử tốt nhất làm thê tử, khiến Vân Nhị ngoạc miệng cười, trông vô cùng ngốc nghếch, lúc này mà còn tỏ ra mình thông tuệ mới là kẻ ngu xuẩn.
Bộ dạng ngốc nghếch của Vân Nhị làm Triệu Trinh thấy thoải mái hơn nhiều, đây là thiếu niên thông minh nhưng lại đơn thuần, làm được việc tốt đem khoe với người lớn thôi, người lớn ở đây chính là mình. Vân gia một dạ trung thành, ngay cả máy móc có thể đem lại tiền tài danh tiếng cực lớn này cũng không hề dấu diễm, lại nghĩ tới mấy huynh đệ của mình đang ra sức tích trữ lương thực, lửa giận thoáng cái bốc lên, đợi những thứ này dựng lên khắp Hoàng Hà, xem bọn chúng ăn nói thế nào, nhất là Bộc vương, tưởng rằng mình không biết gì hay sao?
Đám Bàng Tịch đi tới bên guồng nước, đưa tay vào máng, cảm thụ dòng chảy mạnh mẽ, mỉm cười: - Được cứu rồi, bách tính được cứu rồi, thứ này đúng là tiết kiệm công sức nhiều lắm.
Vương An Thạch thấy má nóng rang, ông ta mới vào triều, trước đó là quan địa phương cho nên gần như không tiếp xúc với Vân Tranh, tuy có biết tới danh tiếng của Vân Tranh, nhưng một võ quan, có gì đáng để tâm, nên hôm đó thẳng thừng bác bỏ ý kiến của y trên triều. Lúc nãy nhìn hoàng đế, hoàng hậu, quý phi, huân quý, đại thần đều nghe sự chỉ huy của mình, đạt tới vinh diệu đỉnh cao của một thần tử rồi, ai ngờ chớp mắt một cái biến thành tên hề.
Triệu Trinh chắp tay đi quanh guồng nước, còn sai Trâu Đồng Minh đá thử cột chống, rất chắc chắn, hỏi Vân Nhị: - Đại ca ngươi nói sao?
- Bẩm bệ hạ, đại ca tiểu tử không hề biết, thời gian qua cùng Địch soái nghiên cứu chống lại người Tây Hạ xâm phạm, thứ này là do Bành Lễ công công chỉ huy tiểu tử cùng huynh đệ Tô Thức, Tô Triệt làm ra. Công công còn nói, nếu bệ hạ không cần, người sẽ dốc hết gia sản giúp bách tính làm guồng nước.
Triệu Trinh nhìn theo hướng tay của Vân Nhị, thấy Bành Lễ tiên sinh ngồi uống trà ở dưới một gốc cây, bên cạnh có mấy phụ nhân đứng cúi đầu, bất giác có chút hổ thẹn, đi nhanh tới thi lễ: - Tiên sinh, đệ tử biết sai rồi.
Bành Lễ tiên sinh lúc này mới đứng lên mời Triệu Trinh ngồi xuống, nhìn hắn người lấm lem bùn đất, thương tiếc nói: - Bệ hạ từ nhỏ người yếu ớt, làm sao chịu được sự vất vả này, thiên hạ thiên tai liên miên cũng không liên quan tới phẩm đức của bệ hạ, bệ hạ vất vả vì quốc gia này, không có chỗ nào xuất sắc nhất. Từ cổ chí kim, bệ hạ không phải là hoàng đế kiệt xuất nhất, nhưng là hoàng đế nhân từ nhất, làm hoàng đế, tài năng không phải thứ trọng yếu nhất, mà biết dùng người, thêm vào nhân từ là thiên hạ sẽ bền vững.
- Lão phu những năm qua ít đọc kinh sách, chủ yếu quan sát huyền cơ vũ trụ, thiên tai là do biến đổi bốn mùa diễn hóa ra, là đó là đại thế không thể nghịch chuyển. Phương bắc ngày càng lạnh, làm người nơi đó không thể sống được nên dần di cư về phía nam, theo tin tức thương đội phương xa đưa về, biển bắc xa xôi đã ba năm liên tục bị đóng băng rồi, nên sao bọn họ không đi tìm chỗ ấm hơn cho được. Vừa phải chống thiên tai, vừa chống ngoại địch, thật khổ cho bệ hạ.