Xưa nay chưa từng có ai nói những lời hiền hòa như vậy với Triệu Trinh.
Hắn như một cái cung lúc nào cũng dương căng hết mức, không giây phút nào dám nghỉ ngơi, dám lơi lỏng, ngoài thì địch nhòm ngó bờ cõi, chỉ sợ một đêm tỉnh dịch quân địch tới trước cổng thành. Hoàng vị lúc nào cũng có kẻ nhòm ngó, còn thần tử cứ có chuyện gì không giải quyết được là đổ lên đầu hoàng đế.
Quốc gia rộng lớn như thế tất nhiên cũng đủ loại chuyện, hoàng đế không thể cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, thứ hắn học là thuật đế vương, cho nên hắn chỉ biết dùng thủ đoạn chính trị để giải quyết vấn đề, như thế chỉ có thể xoa dịu bề ngoài mà không trị tận gốc được, cho nên dù Triệu Trinh có dốc toàn lực, vẫn không thể làm thiên hạ hài lòng.
Trà nước của Vân gia rất thơm, mấy món bánh cũng không tệ, Triệu Trinh và Bành Lễ tiên sinh ngồi trên chiếu, vừa nghe tiếng nước chảy róc rách, vừa nghe tiên sinh giáo huấn.
Vân Nhị và Tô Thức, Tô Triệt ở bên hầu hạ, ba đứa này lớn gan, dám nghĩ dám nói, đôi khi suy nghĩ ấu trĩ làm Bành Lễ tiên sinh và Triệu Trinh cười lớn, thế nhưng cũng làm người ta khoan khoái, nhìn cái sai của mình thì khó, còn từ cái sai của người khác để sửa mình luôn dễ hơn.
Lục Khinh Doanh bận rộn tiếp đãi hoàng hậu, phi tần và quan viên. Hoa Nương và Cát Thu Yên chỉ huy người trong trang, không lâu sau đã có giáp sĩ uy vũ tuần tra, có phụ nhân chạy đi chạy lại đun nước pha trà làm bánh trái, cả trang chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.
Hoa Nương mang theo chút tâm lý đùa ác dùng thực đơn của thanh lâu tiếp đãi đám quý phụ, tất nhiên không thể dùng những cái tên ướt át, mà đổi thành tên cát tưởng, khiến đám quý phụ khen không ngớt.
Miệng cắn dưa vàng nhau rau ráu, mắt liếc nhìn hoàng hậu đang ăn món vốn có tên "xuân sắc vô biên", thầm khinh bỉ bĩu môi, xem ra khẩu vị của hoàng hậu với kỹ nữ cũng chẳng khác gì nhau.
"Một đám vờ vịt làm bộ làm tịch!" Hoa Nương đưa ra đánh giá đơn giản về đám quý phụ, càng chướng mắt với Lam Lam, trước kia nàng dốc sức dạy Lam Lam tưởng nha đầu này vào hoàng cung khơi lên một hồi cung đấu tưng bừng, lên lên vị trí mẫu nghi thiên hạ, không ngờ lúc này ngồi bên hoàng hậu ngoan ngoãn rót trà, vì đổi lấy ít vinh diệu mà khom lưng uốn gối thế sao, thật phí công mình. Lẩm bẩm một câu rồi xoay người về nhà, lão nương chỉ hầu hạ những người tốt chi trả bằng bạc trắng phau phau, không hứng thú với đám ăn không uống không của người ta.
Hôm nay Vân Tranh không xuất hiện, nàng cũng chẳng có động lực ở lại nữa, tên tiểu tử đó lần trước chơi xỏ nàng một vố, nghĩ lại vẫn còn ngứa răng ngứa lợi, thế mà lúc đó lão nương còn suýt khóc chứ. Chỉ là giận rồi lại thấy vui, Vân Tranh trêu đùa nàng, chừng tỏ không để trong lòng nữa, nàng cũng nhẹ lòng bớt, chỉ là Vân Tranh hiểu lòng người như thế, quyết định đời này y mãi mãi là tâm ma của nàng.
Bốn xung quanh không khí rộn ràng, từ hoàng đế quan viên tới bách tính đều vui như Tết, chỉ có Vương An Thạch là lạc lõng, ông ta cũng không quen trà nước của Vân gia, tuy trà rất thơm, với người quen uống trà nấu, thứ trà thanh đạm này uống vào vô vị.
Trà mà hương vị trùng trùng điệp điệp vấn vít đầu lưỡi mới là trà ngon.
Hàn Kỳ thấy Vương An Thạch hồn vía như ở đẩu đâu, cười nói: - Ông dần dần sẽ quen thôi, Vân Tranh rất thích biến chúng ta thành trò hề, luôn đợi chúng ta bêu xấu rồi đưa ra biện pháp giải quyết, đây không phải lần đầu tiên nữa.
Vương An Thạch chắp tay thỉnh giáo: - Hàn công, thế tức là sao? Y là kẻ thích đùa bỡn lòng người ư?
- Không thể nói như thế, tối đa thì y chỉ làm mọi người xấu hổ, nếu như y chỉ giữ im lặng, đợi chuyện lớn lên sẽ gây hại cho Đại Tống rất nhiều, nhưng y chưa từng làm như vậy, làm việc vẫn còn biết giới hạn.
Bàng Tịch hừ một tiếng: - Có lẽ từ khi Trương Phương Bình cưỡng ép y làm võ quan thì y đã ngứa mắt với văn thần rồi, đánh ngự sử là thể hiện rõ ràng nhất tâm lý đó.
- Còn nói y không làm tổn hại tới Đại Tống là vì Đại Tống không chỉ là của bệ hạ hay chúng ta, mà y cũng có phần, gây hại cho quốc gia không có lợi cho y.
- Nhìn cái guồng nước kia, đâu phải là thứ làm ra được trong một ngày, rõ ràng là có chuẩn bị sẵn, nhất định đợi chúng ta dẫn bách tính ra sông gánh nước mới đưa ra, ấy là tâm tư của kẻ tiểu nhân.
Vương An Thạch ngượng ngùng nói: - Hình như y cũng đã nói chuyện này ở trên triều rồi.
- Tất nhiên là thế, y dùng khẩu khí vô trách nhiệm nói ra, coi như không phải loại kiến nghị chính thức, nếu không với thân phận Văn Tín hầu của y, chúng ta sẽ cân nhắc nghiêm túc, thứ này không hề khó, chỉ cần lệnh tương tác giám thí nghiệm một chút là được, không rơi vào cảnh xấu hổ thế này.
Vương An Thạch thở dài: - Nếu như guồng nước đã chứng minh được là hữu dụng thì chúng ta không nên nghĩ nhiều nữa, phải lệnh công bộ và tương tác giám nhanh chóng chế tạo, hạn hán không chờ người.
Bàng Tịch không tiếp lời Vương An Thạch mà nhìn Tằng Công Lượng cắm cúi uống trà nãy giờ: - Nếu lão phu đoán không sai thì trong tay Minh Trọng đã có bản vẽ rồi phải không?
Tằng Công Lượng đỏ mặt nói: - Đúng thế, tương tác giám đang thí nghiệm rồi, Vân hầu uy hiếp không cho nói ra.
Bàng Tịch gật đầu: - Nếu vậy lão phu mất mặt coi như cũng đáng, thảo nào ông gánh nước còn nhiều hơn bọn ta, té ra là do áy náy.
Vương An Thạch nghiến răng ken két: - Người này làm sao lại bỉ ổi như thế, uổng cho y là danh tướng, làm việc không có chút phong độ nào.
Lỗ Thanh Nguyên chỉ đành nói: - Giới Phổ huynh, vì Vân Tranh rất bất mãn với câu "dân không tăng thuế mà nước sung túc" của huynh, cho nên mới dùng thủ đoạn này, sau này làm việc cẩn thận chứng thực, đừng để y nắm được sơ hở, nếu không thua trắng bàn.
Hàn Kỳ thở dài: - Người này luôn quang minh chính đại dương mưu, ai cũng nhìn ra, nhưng lại không biết rốt cuộc y định làm gì, vì thế mà bọn ta rất khó xử.
- Y từng nói đợi dẹp yên phương bắc sẽ xin một hòn đào, câu nói này sớm truyền khắp nơi, bệ hạ cũng nói nếu hoàn thành đại nghiệp, đừng nói một hòn đảo, phong vương cũng không quá, nhưng Vân Tranh dứt khoát nói chỉ cần một hòn đảo, hơn nữa không cần quá lớn.
- Câu nói này của y đã trừ bỏ luôn mối lo công cao hơn chủ, cho nên Vân Tranh mới có thể ngang ngược trên triều đường mà không kiêng dè nhiều như vậy, nếu không chỉ riêng tấu chương đàn hặc cũng đủ nặng đè chết y rồi.
Vương An Thạch cầm cái chén trà trống không lúc nào mà chẳng biết, vẫn thi thoảng đưa lên miệng, nghe bốn phía đánh giá về Vân Tranh, có một người sẵn sàng ngáng chân mình, mà mình lại không thể nào khắc chế, như vậy kế hoạch vĩ đại mà mình ngày đêm nghiền ngẫm phải cân nhắc kỹ, một khi đưa ra biến thành trò cười như hôm nay, giữ mình không xong, nói gì tới cách tân.
Trước kia chỉ tính cách đối phó với đám văn thần Bàng Tịch, không ngờ có sói lớn rình rập bên ngoài, xem ra nhờ có y mà lần này không lo đám người kia lợi dụng cắn trả mình, nhưng y là tảng đá lớn trên con đường của mình, làm sao có thể loại bỏ tảng đá này đây? Vương An Thạch không tin có ai là vô địch.
Ông ta không biết rằng triều đình mình đang đối diện đã có thay đổi rất nhiều so với nhận thức trước đó của mình, Hàn Kỳ, Bàng Tịch, Văn Ngạn Bác, Âu Dương Tu vốn là phe phản đối cải cách, dưới áp lực cường đại của Vân Tranh, đã nhận ra các loại tệ nạn kia đã tới mức không thể không sửa, biến pháp của ông ta sẽ gặp ít trở ngại hơn nhiều.
Hoàng đế, hoàng hậu và các phi tần rất vui vẻ rời đi, chuyến đi tới Vân gia trang tử đã mở cho hoàng đế một cánh cửa mới, thêm được Bành Lễ tiên sinh một phen dạy bảo, buồn bực trong lòng Triệu Trinh tiêu tan hết, " chân lý từ thực tiễn" là trọng điểm bài học hôm nay của Bành Lễ tiên sinh.
Bất kể ngươi nói hay ho ra sao, cứ phải đem ra thực tế kiểm nghiệm đã, qua được kiểm nghiệm thực tế mới là cách hay, Đại Tống có hơn bốn trăm châu, đủ cho họ thể hiện tài hoa.
Những thứ từ sách vở ra chung quy vẫn là nông cạn, muốn biết kiến thức đó có thể đem dùng được không thì phải đích thân thực hành, câu nói này quá hay.