Khi Triệu Trinh tán thưởng học thức của tiên sinh thì Lục Khinh Doanh kiêu ngạo ôm cổ Vân Nhị, mặc dù làm thế rất không phù hợp với lễ nghi, nhưng cả nàng và Vân Nhi đều thấy rất tự nhiên. Cát Thu Yên muốn bắt chước, nhưng Tô Thức nhanh chân chuồn rồi, nên đành tóm lấy Tô Triệt, làm bộ dạng từ mẫu rất buồn nôn.
Cùng lúc đó Lạc Lạc ngủ một giấc ngon lành tỉnh dậy, thấy phụ thân và Địch gia gia vẫn chăm chú xem một tờ giấy lớn vẽ hình thủ ngoằn ngoèo, nó trèo lên lưng túm lấy bím tóc, khuê nữ chỉ cần túm tóc phụ thân tức là nó muốn đi xem cá, Vân Tranh bỏ quốc gia đại sự đấy bế khuê nữ đi chơi.
Ao cá trong hoa viên, cá thì do Vân Nhị mỗi lần vào hoàng cung lại mang về một ít, cho nên ao cá Vân gia có rất nhiều hoa ngư, nghe nói là hoàng hậu và Thục phi nương nương thưởng cho, còn về phần vì sao lại thưởng cá thì Vân Tranh không biết, dù sao khuê nữ thích hoa ngư là được, bọn cá đó cũng ngốc, vì được người nuôi quen cho nên dùng tay vớt cũng không biết chạy, lần trước nếu không phải do Vân Tranh nhanh tay thì khuê nữ đã lấy con cá làm bữa sáng rồi.
Bên cạnh ao cá là mô hình Hoàng Hà mà đám Vân Nhị làm ra, người ta ví von Hoàng Hà với con rồng đúng là có đạo lý, một con sông uốn lượn quả nhiên trông như con rồng uy vũ, đầu rồng có một cái cổng sập, kéo một cái là có dòng nước trong vắt từ cao nguyên Thanh Tạng chảy ra, chỉ có điều khi Hoàng Hà đi qua Thanh Hải, bị bùn đất nơi này biến thành màu vàng, chạy qua vùng Lũng, tới một hẻm núi đổ vào thảo nguyên Hà Sáo mỹ lệ, tới đây nước chảy êm đềm, phù sa lắng xuống, nước Hoàng Hà lại trở nên trong vắt.
Thế nên từ ngàn xưa dân gian đã có câu Hoàng Hà trăm hại chỉ giàu mỗi Sáo.
Khi Hoàng Hà từ Quan Trung vào Sơn Tây, lần nữa bị đất vàng bao bọc, lại trở nên đục ngầu. Đoạn mô hình đi qua Khai Phong được làm tỉ mỉ nhất, ngay cả mấy con sông nhỏ cũng thể hiện chi tiết, chỉ là không biết từ khi nào đã dựng lên mấy cái guồng nước nhỏ, chỉ cần có nước chảy xuống là xoay tròn rất thích mắt.
Có con cá lớn bơi ngược dòng húc đổ guồng nước, cái này đương nhiên là không hợp với thực tế, Lạc Lạc vớt con cá lên thả vào trong sông, nhìn con cá quẫy đuôi lao đi, “yeah” một tiếng vui sướng, nhảy lên đập tay với cha.
Trời mới biết vì sao mà Vân Nhị lại hứng thú với Hoàng Hà, nếu như nói vì sinh linh thiên hạ, Vân Đại cho rằng cả hai huynh đệ đều không có lòng dạ to lớn như vậy, những lời huynh đệ nhà này thì thầm với nhau khi chỉ có hai người, nếu bị người ta nghe thấy ném luôn vào đống lửa thiêu sống vẫn là nhẹ.
Giờ có thêm Vân Lạc Lạc nữa, Vân Tranh có cảm giác được rõ ràng tình cảm Vân Nhị giành cho Lạc Lạc, tuy khuê nữ luôn do Lục Khinh Doanh chăm sóc, nhưng mà người nó yêu quý nhất sau cha lại là Nhị thúc, khiến nàng rất tức giận.
Người khác đụng vào mô hình Hoàng Hà, Vân Nhị sẽ nổi cơn lôi đình, nhưng cho dù Lạc Lạc có đào cát từ mô hình ra, Vân Nhị vẫn cười toe toét, còn chuyện ném cá vào Hoàng Hà thì Lạc Lạc đã thuần thục lắm rồi.
- Nhà ta sống ở cao nguyên đất vàng Gió lớn thổi qua đồi cát Bất kể gió tây bắc hay gió đông nam Đều là nhà của ta, nhà của ta...
Câu lá rụng về cội rất đúng, Vân Nhị lúc mới tới Đại Tống hoàn toàn coi Đậu Sa trại là nhà, chẳng nhung nhớ gì cái thế giới cũ, nhưng càng ngày càng nhớ về quê hương. Vân Nhị năm nay đã mười ba tổi, bằng cái tuổi khi tới Đại Tống, Vân Tranh biết đứa bé này có rất nhiều cảm khái.
- Thúc thúc, bế bế! Lạc Lạc nghe thấy tiếng của Nhị thúc liền đứng dậy chạy ù tới.
Vân Nhị cười ha hả ngồi xuống giang rộng tay, đón lấy Lạc Lạc lao vào lòng mình như một quả đạn pháo, kệ cho hai bàn tay ướt đẫm tanh nồng mùi cá của nó đập vào mặt mình, hai thúc chất chơi đùa một hồi, Vân Nhị để Lạc Lạc ngồi lên cổ, tới bên cạnh Vân Tranh, chẳng kể chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ nói: - Thuyền lương ngày mai sẽ tới, cho nên tẩu tẩu tới cửa hiệu Lương gia kiểm tra lương thực nhập kho rồi.
Vân Đại cũng không hỏi, thấy nên trò chuyện với đệ đệ, đứa bé này tính cách luôn khác thường, cứ luẩn quẩn giữa thiếu niên và trẻ con suốt, không muốn nhân cách nó có vấn đề: - Bài hát lúc nãy ngay cả ta còn chưa đủ tuổi để hát, sao bỗng nhiên đệ lại hát?
Vân Nhị nhún vai: - Không biết, đó là bài hát đệ quen thuộc nhất, hình như trước kia mẹ đệ hay hát, đệ học bà ấy.
Chín năm rồi, đã chín năm rồi Vân Nhị mới lại nhắc tới mẹ mình, Vân Đại hơi lo: - Quên hết đi, chúng ta quên không phải là phản bội quá khứ, mà để bắt đầu cuộc sống mới để không phụ bạc hiện tại.
- Đại ca, huynh đừng có suốt ngày nhắc chuyện trước kia được không, phiền, huynh mới là người không chịu quên ấy, lại làm đệ nhớ ra chúng ta không phải là thân huynh đệ rồi. Vân Nhị bực mình, há mồm ra bắt chước cá, trêu Lạc Lạc cười liên hổi: - Đệ tên Vân Việt, tên rất hay, cho dù trước kia có tên Kiên Cường gì đó cũng vứt rồi, giờ đệ là thúc thúc của Lạc Lạc, là tiểu thúc tử của Khinh Doanh tẩu tẩu, còn huynh cẩn thận, nếu không đệ không nhận nữa.
- Đệ thích là được rồi, đại ca lo tâm lý đệ có vấn đề, cứ phải nói dối, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.
- Huynh cũng phải nói dối mà.
Vân Đại vỗ vai Vân Nhị: - Ta là người trưởng thành, nói dối là bản năng, còn trẻ con nói dối sẽ ảnh hưởng tới phát triển tâm sinh lý, nhất là đệ còn làm trẻ con nhiều hơn người khác một lần.
Vân Nhị bực mình đẩy Vân Đại ra: - Huynh mới có vấn đề, đợi vài năm nữa đệ và Tịch Nhục sinh cho huynh mấy đứa cháu, huynh sẽ biết đệ có phát triển có vấn đề không. Nói tới đó trừng mắt lên: - Huynh định ngăn cản đệ?
- Không, không, đệ thích là được rồi.
Vân Nhị không muốn nói chuyện với đại ca nữa, bận rộn vớt cá ra khỏi Hoàng Hà, trong lúc hai huynh đệ trò chuyện, Lạc Lạc đã chăm chỉ ném mấy con cá vào đó rồi.
Khi Vân Tranh về hậu trạch thì trời đã tối, hai bà bầu nằm chung một giường, không muốn đi đâu nữa, chuẩn xác mà nói thì Cát Thu Yên nói là trong phòng nàng có tiếng động lạ, làm nàng không dám ở một mình.
Rõ là bố láo, năm xưa làm nữ tặc ngay cả mộ hoang cũng từng nằm lên ngủ, làm quái gì có chuyện sợ tối, sợ tiếng động lạ.
Cơ mà phụ nữ mang thái tính cách luôn bất thường, yếu đuối, ỷ lại vào trượng phu một chút cũng có thể hiểu được, Cát Thu Yên đang bóp chân cho Lục Khinh Doanh, nịnh bợ như thế là để tối nay có thể chia một cánh tay của trượng phu.
Kết quả là phí công rồi, khi đi ngủ Lục Khinh Doanh nằm giữa, chia tay Vân Tranh như Ngưu Lang và Chức Nữ, miệng phun ra lời nguyền rủa ác độc như Vương Mẫu nương nương.
- Bụng to tướng thế kia thì làm được gì, trời sắp nóng lên rồi, chen chúc ngủ không sợ mọc rôm à?
Cát Thu Yên tựa nhẹ vào lòng Vân Tranh, dùng mông cọ cọ, thỏ thẻ nói: - Muội khí huyết vượng, thai nhi ổn định, muội vẫn có thể hầu hạ phu quân mà … chỉ cần nhẹ nhàng một chút … á..
Chưa nói hết lời đã bị Lục Khinh Doanh nhéo một cái đau điếng, trừng trị xong nữ nhân lẳng lơ đó kéo tay Vân Tranh gác dưới đầu làm gối, chui vào lòng trượng phu nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Cát Thu Yên chẳng giận, miệng ngậm một ngón tay của Vân Tranh cười trộm.
Sáng dậy hai cánh tay của Vân Tranh đều không cử động nổi, lấy hai lão bà đúng là hành xác, sáng dậy lập tức thành phế nhân.
Lục Khinh Doanh vừa giúp trượng phu xoa tay vừa mắng Cát Thu Yên thích nửa đêm bò loạn, thế nào cũng có một ngày bò lên giường nam nhân khác, kết quả bị Vân Tranh nổi giận, cắn một phát vào tai.