Hàn Kỳ nói chắc chắn: - Đại quân Tây Hạ áp sát, hắn không thể dùng kế không thành ở Mạc Xuyên, đó là cố đô của Thanh Đường, không bỏ được.
- Đúng rồi, đây là chỗ ta đánh cược với ông, ông nói chủ lực của Đồng Chiên ở thành Mạc Xuyên đợi quyết chiến với Tây Hạ, Ta thì cược hắn đang ở nơi nào đó giữa Lâm Cốc và Tần Châu, nếu như là ta, ta lựa chọn Sát Hổ khẩu, một chỗ phục kích tốt...
Hàn Kỳ lắc đầu phủ định: - Không thể nào, như thế Mạc Xuyên thành mất là chắc, đó là vùng đất chiến lược của Thanh Đường, tuyệt đối họ sẽ không vứt bỏ.
- Ha ha ha, đó là tư tuy của người Hán, không phải tư duy dân du mục, bọn họ chỉ cần thu dọn lều đặt lên lưng trâu ngựa, đi tới đâu thì nơi đó sẽ là nhà, thành trì không phải là nhà họ, Giác Tư La xây thành chỉ để thuận tiện cho giao thương thôi, nhưng gốc rễ của Thanh Đường là gia súc.
- Lần này Một Tàng Ngoa Bàng tới Thanh Đường khác lần trước, lần trước là hắn bị ép, vờ đánh một trận là lui, còn lần này là đi kiếm lương thực, không đạt được mục đích không thôi. Người Thanh Đường không nhiều, cộng hết lại chỉ có khoảng mười lăm vạn, nếu như tử chiến với Một Tàng Ngoa Bàng, có thắng cũng còn được bao nhiêu? Có đủ chống lại Phú Bật không?
- Một bên là Một Tàng Ngoa Bàng một bên là Phú Bật, hắn sẽ bỏ bên mạnh, đánh tan bên yếu trước, loại bỏ uy hiếp từ Đại Tống trước mới quay lại quần nhau với Tây Hạ, cuối cùng Một Tàng Ngoa Bàng vì thiếu lương mà phải lui binh, lúc đó hắn sẽ từ từ đuổi sau, thu lại cả vốn lẫn lãi.
- À đương nhiên đó là do ta và Địch soái ở nhà buồn chán quá nên đánh trận giả với nhau suy bừa đoán bậy vậy thôi, còn Đồng Chiên làm sao thì ta không rõ.
Hàn Kỳ rút khăn lau mồ hôi, lẩm bẩm: - Vừa rồi người mà ngươi thực sự muốn đánh là ta và Bàng tướng, chẳng qua không dám nên trút giận lên tên quỷ xui xẻo kia đúng không?
- Ấy, Lão Hàn nói gì thế, sao ta lại có ý nghĩ đại nghịch bất đại như vậy được.
Hàn Kỳ không có thời gian day dưa mồm miệng với Vân Tranh, khả năng mà y vừa phân tích rất cao: - Nếu bây giờ phái khoái mã tới Tần Châu thì còn kịp không?
- Muộn rồi bây giờ đại quân Một Tàng Ngoa Bàng đã áp sát thành Mạc Xuyên, tức là nếu Đồng Chiên chấp hành kế hoạch này hắn đã ở rất gần quân ta, không cách nào kịp nữa.
- Nếu khanh là Phú Bật thì sẽ làm gì? Có giọng nói từ sau lưng truyền tới:
Vân Tranh và Hàn Kỳ vội đứng dậy, phát hiện hoàng đế và văn võ đã rời đại điện từ khi nào.
- Bệ hạ, vừa rồi thần bệnh cũ tái phát, cho thần về nhà...
- Nói xem, nếu là khanh sẽ ứng phó ra sao? Triệu Trinh đã mất hơi kiên nhẫn rồi, cũng phải ai có thể bình tĩnh được khi mấy vạn quân sắp bị tiêu diệt:
Vân Tranh ngồi xuống, vẽ một đường giữa Tần Châu và Thanh Đường: - Bệ hạ, nửa năm qua thần và Địch soái, đã diễn luyện vô số lần, chỉ có một cách, xây tường cao, tích trữ lương, đợi thời cơ, Thanh Đường yếu thì đánh Thanh Đường, Tây Hạ yếu thì đánh Tây Hạ, phối hợp với kẻ mạnh tiêu diệt kẻ thua.
- Nhưng bây giờ, chỉ còn cách đợi diễn biến chiến trường thôi, hi vọng Phú Bật có thể cầm cự, vì Đồng Chiên đã không đánh thì thôi, đã đánh là phải diệt sạch quân ta, thế thì hắn mới yên tâm giằng co với Tây Hạ, e khi đó chúng ta sẽ mất Hội Châu, Tần Châu, Tố Lệ hà...
Triệu Trinh nhìn về phía Địch Thanh run giọng hỏi: - Địch khanh, Bảo An quân bị phục kích, có cách giải quyết không?
Địch Thanh chắp tay: - Bệ hạ chớ hoảng, Vân hầu chỉ nói tới tình huống tệ nhất thôi, Phú Bật cẩn trọng lão luyện, kinh nghiệm trận mạc, không phải văn thần bình thường có thể so được, ông ta một mình kháng cự Tây Hạ sáu năm, không mất lấy một mảnh đất nào, chứng tỏ có thể đảm đương trọng trách.
- Ba vạn đại quân tiến lên, ít nhất phái thám báo thăm dò tám mươi dặm, liên tục đem tin tức tiền phương báo về, chỗ nào có thể ẩn nấp phục kích đều lục soát kỹ, đó mới là đạo hành quân thông thường, hơn nữa đại quân tác chiến không phải là liền một lúc dốc hết toàn quân lao vào nhau đánh sống đánh chết, bao giờ cũng có tiền quân, chiến sự không thuận có thể rút lui.
- Như thế cho dù người Thanh Đường có phóng ngựa như bay tới đột kích, Phú Bật tuy bất ngờ cũng có chuẩn bị phần nào rồi, trong tay ông ta có Chấn Thiên Lôi, lại thêm tinh nhuệ của Tây quân, Bảo An quân quanh năm tác chiến với Tây Hạ cũng đâu tầm thường.
- Người Thanh Đường khó có thể đánh một đòn thành công, bọn chúng sợ tổn thất không đủ lực lượng đối phó với Tây Hạ ắt mau chóng rút lui, chỉ cần dọa Đại Tống không dám liều lĩnh bắc tiến là thành công.
- Khả năng cao nhất là hai bên va chạm một trận nhỏ, sau ai về nhà nấy.
Vân Tranh ai oán nhìn Địch Thanh, lòng muốn rống lên:" Ông có cần thành thật như thế không, dọa đám ngốc một chút cũng làm gì chết ai!" Rất muốn đấm Địch Thanh một cái, vừa rồi lợi dụng bóng ma tâm lý do thảm bại ở Hảo Thủy Xuyên của Hàn Kỳ dọa ông ta một trận, ai ngờ Triệu Trinh hỏi một câu, lòng trung của Lão Địch phát tác, nói hết ra, đành vớt vát: - Bệ hạ, Địch công nói cũng có lý, nhưng đạo đánh trận thì phải tính toán ở góc độ xấu nhất, không thể ôm hi vọng đi đánh trận được. Nếu như các vị trọng thần trong triều trước khi quyết định chiến lược mà cho thần và Địch soái xem, đã không có nước cờ làm người ta thấp thỏm lo âu thế này.
Bàng Tịch thở dài, đi tới trước mặt hoàng đế, bỏ mũ đặt một bên: - Bẩm bệ hạ, lão thần hồ đồ xin được từ chức, xin bệ hạ chọn hiền minh khác.
- Chuyện này đâu chỉ ái khanh sai, trẫm cũng khó thoát lỗi, sai, là mọi người cùng phạm phải, cần nhận thì mọi người phải nhận, ái khanh ngàn vạn lần đừng tự trách.
Vương An Thanh bước ra, giọng vang dội: - Bệ hạ, chuyện còn chưa xảy ra, quyết không thể tự loạn thế trận được, chắc gì Phú Bật sẽ thua, nếu ông ta thắng thì sao? Khi đó thiên thời địa lợi nhân hòa đều trong tay ta, tiến lui tùy ý.
Văn Ngạn Bạc cũng hưởng ứng: - Thần tán đồng, lúc này không nên quyết định vội vàng, đợi tin từ tiền phương về.
Triệu Trinh trấn định lại: - Đúng thế, đúng thế, bây giờ chúng ta cẩn bình tĩnh đã, các khanh, mau chuẩn bị, chuyện không thể chần chừ, bất luận Tần Châu truyền về tin tức gì, chúng ta cũng phải đưa ra ứng phó...
Hàn Kỳ đỡ Phú Bật lên, Trâu Đồng Minh thì nhặt mũ quan cung kính trả Bàng Tịch, Bàng Tịch tạ tội một tiếng, vội vàng về phòng làm việc.
Vân Tranh cũng đang định lặng lẽ trốn thì Triệu Trinh hừ một tiếng: - Văn Tín hầu, ngươi đánh ngôn quan ngay trước mặt trẫm, chẳng lẽ đi dễ thế sao?
Hết cách, Vân Tranh lén trừng mắt với Địch Thanh, vừa rồi nếu dọa đám người này sợ són đái ra thì mình an toàn rồi, chỉ còn biết quỳ xuống: - Xin bệ hạ trách phạt.
Triệu Trinh vịn lan can bạch ngọc nhìn ra xa: - Lời cả khanh thực sự dọa được trẫm rồi đấy, nhiều năm qua Đại Tống tác chiến với bên ngoài, trừ khanh và Địch khanh thì không có trận nào thuận lợi, dù có thắng kết quả cũng chẳng hơn thua là bao. Trước kia khanh nhiều lần xin đi Tần Châu, giờ trẫm chuẩn, mau mau lên đường, trừ bỏ nỗi lo này cho trẫm.
Vân Tranh cười khổ: - Bệ hạ, giờ lại không cần đi nữa, lâm trận đổi tướng chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Dù sao thì Đồng Chiên không dám nam hạ, hắn còn phải ứng phó với Một Tàng Ngoa Bàng.
- Hãy cứ để chiến sự hoàn toàn kết thúc, rồi tùy tình hình rồi tính. Hơn nữa một khi thần xuất quân, sẽ phải lựa chọn binh tướng, còn cần Thiếu Niên quân từ Hoàn Châu tụ họp, liên lạc với thương cổ, đại quân ra trận không phải một sớm một chiều mà thành.
Triệu Trinh ngớ ra: - Khanh mang theo thương cổ làm gì?
- Để chuẩn bị hậu cần cho thần, bọn họ còn đáng tin hơn quan phủ, bệ hạ cũng có thể phái người tham dự, nhưng thần nói trước bọn họ được hưởng ích lợi từ chiến tranh, nhưng không có quyền lực gì, dù người của bệ hạ cũng thế, nếu lỡ quân cơ, thần hạ sát thủ không nương tay, điều đó bệ hạ không lạ nữa.
Triệu Trinh gật đầu: - Tướng ở ngoài có thể không nghe lệnh vua, huống hồ là một thương cổ. Nếu đã thế khanh hãy chuẩn bị đi, trẫm không lâu nữa sẽ cấp ý chỉ.