Đây là trận chiến kỳ quái bên không muốn thắng rối lòng, bên không muốn thua là Phú Bật càng lòng rối như hẹ, tình thế đang tốt đẹp bỗng nhiên xoay chuyển, làm ông ta không thể tiếp nhận, rống lên với đám tướng tá: - Chuyện này rốt cuộc là sao? Có điều rống xong, bình tĩnh không ít, ngồi bịch xuống ghế: - Trời muốn ta vong!
Toàn bộ quan binh trong trướng đều ngậm miệng nơm nớp lo sợ, đồng loạt đưa mắt nhìn Giả Quỳ, bảo hắn lên hòa hoãn bầu không khí. Thủ tướng Lai Viễn trại là Sử Đại Nại vốn là viễn dũng tướng, mỗi cuộc chiến đều đi đầu ba quân, không ai muốn đổ trách nhiệm lên hắn, nên không mở miệng được.
Giả Quỳ không nhìn đám đồng liêu, răng nghiến chặt, đánh tới mức này mà bỗng nhiên lại thua không rõ nguyên cớ, thật uất ức.
Phú Bật hồi lâu lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lên: - Vân hầu muốn chúng ta thủ được bốn mươi ngày, giờ đã qua hai mươi tám ngày, chư tướng, nói với sĩ tốt chỉ cần dũng cảm chiến đấu mười ngày nữa, đại quân Vân soái sẽ tới, đám sĩ tốt mệt mỏi của Một Tàng Ngoa Bàng sẽ bị vương sư đánh bại.
Giả Quỳ vội khuyên: - Phủ tôn, không thể làm thế, kế hoạch này chúng ta biết là được rồi, chẳng may qua bốn mươi ngày mà Vân hầu không tới thì lòng quân tan vỡ mất.
Phú Bật vỗ bàn: - Sao bản quan không hiểu điều đó, nhưng nay Tây Hạ vừa thắng, sĩ khí tăng mạnh, quân ta lại mất đi lợi thế địa lợi, nếu không kích thích tinh thần quân sĩ, e ba ngày cũng không qua nổi.
- Phủ tôn minh xét, chưa chắc, mạt tướng phát hiện ra chuyện lạ, quân Tây Hạ tấn công không tích cực, trừ mấy ngày đầu quân Trương Giáng đánh dữ dội, sau đó các bộ tộc khác tiến quân đơn lẻ, không có sự phối hợp với nhau.
- Chuyện này không phù hợp với tình cảnh của Tây Hạ, bọn chúng không có nhiều lương thảo, đáng lẽ dốc toàn quân mới đúng, đánh lác đác như vậy, không khác gì đi nạp mạng, nói làm quân ta kiệt quệ cũng không đúng. Chắc hẳn nội bộ của bọn chúng có vấn đề, nếu chúng tiếp tục chiến đấu kiểu này, chúng ta thủ thêm vài tháng nữa cũng không thành vấn đề.
Lời của Giả Quỳ làm hai mắt Phú Bật rực sáng, ông ta không phải quân nhân thuần túy, cho nên khi quân đội rơi vào thế yếu, chỉ biết động viên quyết chiến, chẳng có kế sách nào cả.
Nhưng luận tới đấu tranh chính trị thì là sở trường của Phú Bật rồi, văn thần Đại Tống, đều rất sở trường.
Vội vàng lấy bút chu sa viết vài cái tên, ném cho Giả Quỳ xem: - Quân đội bị tử thương thảm trọng có phải là các bộ tộc này?
Giả Quỳ kinh ngạc gật đầu, Phú Bật cười như phát rồ, vỗ bàn: - Truyền lệnh ba quân, cẩn thận giới bị, Một Tàng Ngoa Bàng sắp nổi điên rồi, cuộc chiến tiếp theo sẽ vô cùng dữ dội, nhưng chỉ vượt qua được trận này, quân Tây Hạ sẽ rút ngay.
Đám người Giả Quỳ nhìn nhau không hiểu ra sao, bất kể là vì lương thực, hay vì thể diện quốc tướng Tây Hạ, không lý do gì chưa kiếm được bao nhiêu đã lui quân.
Phú Bật bình tĩnh lại, quay về lĩnh vực sở trường liền trở nên ung dung trí tuệ vô cùng, cầm chặn giấy bằng ngọc lên mân mê, đôi mắt nheo lại thành khe hẹp, nhưng không có tiêu cự, hồn phách như trôi đi đâu mất rồi, con tỳ hưu ngọc không ngừng xoay tròn trong bàn tay gầy guộc của ông ta, khóe miệng thi thoảng nhếch lên cười.
Nhìn thấy vậy, mọi người lặng lẽ lui ra, Giả Quỳ dặn thân binh không cho ai vào quấy nhiễu suy nghĩ của Phủ Tôn.
- Lão Giả, vừa rồi phủ tôn có vẻ không phải nói đùa. Thương tào phó sứ Lưu Đạt là hảo hữu thân thiết của Giả Quỳ, nhỏ giọng nói:
Giả Quỷ hoang mang lắc đầu: - Ta cũng không hiểu nữa.
Lưu Đạt nhìn trài nhìn phải: - Hay chúng cạn lương rồi, nên phái quân già yếu nạp mạng cho đỡ tốn quân lương?
Giả Quỳ khinh bỉ nhìn Lưu Đạt, tức giận quát: - Thân là thống soái, nếu hi sinh tính mạng tướng sĩ một cách vô nghĩa, thế nào cũng bị oan hồn người chết ám vào, chết không yên thân. Nói xong phất tay bỏ đi.
… …
Diêm Quan trấn, đó là thị trấn phồn hoa nhất vùng tây bắc, nay đã chỉ còn là đống đổ nát, từng đàn quạ lớn xà quần trên không trung, vô số xác chết ngổn ngang, đám quạ dù ăn no nứt bụng vẫn luyến tiếc không muốn rời đi.
Quan phủ di chuyển bách tính tiến hành theo hộ tịch, năm nhà làm một bảo, mười nhà liên đới, đó là cách làm theo lẽ thường, bách tính có hộ tịch rút rồi, coi như hoàn thành công việc.
Còn Diêm quan trấn không phải nơi quan phủ quản lý, nơi này chỉ có thuế lại hàng năm tới thu thuế quan hợp pháp, hiếu kính bất hợp pháp, quan phủ cố ý lờ đi nơi này còn có người, đó là vô số phu vận chuyển muốn, xướng kỹ dựa vào da thịt mưu sinh.
Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Ma ở đây chính là Trương Trắc cùng đội quân của hắn.
Lão Hổ và Trình Ly nấp trong đống cỏ nằm im không nhúc nhích, một con chó hoang sau khi đuổi chạy đàn quạ, đứng ở đống cỏ trên đầu Lão Hổ, ăn no tè một bãi, nước đái chó tí tách nhỏ xuống đầu. Lão Hổ dùng ánh mắt ngăn cản Tiểu Ly muốn bò dậy đuổi con chó đi.
Bọn họ nằm đây suốt một ngày trời rồi, chứng kiến toàn bộ cảnh chém giết cướp phá, nhiều lần vó ngựa Tây Hạ vọt qua đầu trong gang tấc.
Mặt trời dần dần ngả về phía tây, đột nhiên xuất hiện một tiểu đội kỵ binh, tạo thành thế bao vây tiến vào trấn, xác nhận không còn người sống, tiếp tục đi về phía nam.
Đợi đám người đó đi rồi, Lão Hổ bò dậy, ném hết rơm rạ đi, ra sức vỗ đũng quân, Tiểu Ly cũng thế, kiến, lũ khốn kiếp đó hành hạ bọn họ nửa ngày rồi.
Lão Hổ ngậm ngụm rượu phun vào cái chân sưng đỏ của Tiểu Ly, đợi khi cơn đau ngứa xoáy vào tim tan biến mới dừng lại, để Tiểu Ly rửa cho mình.
Tiểu Ly nhăn mặt: - Sao ngươi lại đái ra quần?
Lão Hổ ngượng ngùng: - Không nhịn được.
Cuối cùng có thể thư giãn gân cốt rồi, Lão Hổ và Tiểu Ly cảm giác xương khớp toàn thân đang mở tiệc liên hoan.
Ăn qua loa lương khô, Tiểu Ly thắc mắc: - Trương Trắc định làm cái gì thế, lén lút đi một vòng lớn, chẳng lẽ chỉ vì tập kích Diêm Quan trấn? Nơi này là trấn thương nghiệp, mỗi muối là nhiều, một chút lương thực đâu đủ nhét kẽ răng, nếu muốn tập kích Tần Châu thì phải đi về phía đông, xuôi nam làm cái gì?
Lão Hổ mút sạch cả vụn bánh dính ở tây, trầm ngâm: - Phía nam có Hưởng Thủy trại, nơi đó cũng đã trống rồi, trừ khi chúng vượt qua Việt Dân sơn tới Thành châu, nếu không thì không cướp được lương thực.
Hai thiếu niên nghĩ mãi không ra, bỏ thị trấn ma đi vào rừng, chiến mã của bọn họ dấu ở hẻm núi, đám Cẩu Tử cũng hẹn hội họp ở đó.
Trở về hẻm núi chẳng thấy một ai, đám này trốn quá kỹ, đến ngay cả Lão Hổ và Tiểu Ly cũng không tìm thấy.
Tiểu Ly huýt sáo một tiếng, lát sau có con ngựa lông nâu tai đen lắc lư cái đầu chạy ra, thân thiết cọ đầu vào cổ Tiểu Ly.
Lão Hổ nhìn quanh mắng: - Chó má, mau ra đây, hôm nay không có thời gian chơi với các ngươi đâu.
Một giọng nói vô cùng lãnh đạm xuất hiện từ dưới chân Lão Hổ: - Tránh ra, toàn mùi nước đái.
- Ha ha ha, Báo Tử, ngươi chạy tới đây làm gì? Không phải ở quân doanh theo đại soái học nấu ăn à?
Một người thân toàn cỏ xanh bò dậy, ném lớp ngụy trang đi, một thiếu niên không cao lớn, nhưng rắn chắc, xuất hiện: - Đại soái mang lương thực chia hết cho bách tính rồi, chỉ còn đống đậu, thứ đó bất kể chế biến kiểu gì, ăn vào cũng đầy bụng, đánh rắm bủm bủm, ngươi nghĩ xem, học bản lĩnh nấu đậu có nuôi được đám lão bà đông đúc của ta không?
Lão Hổ gật gù tán đồng: - Vậy sao không học cách nấu rượu, thứ đó kiếm được nhiều tiền, dù không bán thì chúng ta uống cũng tốt.
Tiểu Ly không thèm tham gia vào cuộc nói chuyện đó, Báo Tử là tên quỷ đói trong sắc giới, mười bảy tuổi đã có sáu lão bà, tên này nhất định không sống thọ.