Quân Tây Hạ đi sát vào nhau, tay khoác tay, thuẫn bài nặng nề dùng thừng buộc vào cổ, đó là biện pháp phòng hộ duy nhất của bọn chúng, tuy đi rất chậm, nhưng hướng về phía bắc cực kỳ kiên quyết.
Ý chí dữ dội tỏa ra từ đôi mắt đó như hóa thành thực chất làm đám tân binh quân Tống bất giác chùn tay, run người, địch đã vào tầm bắn mà chẳng có mũi tên nào bắn ra, Lang Thản nổi giận đá tên lính truyền lệnh ngã lăn quay: - Nỏ tiễn chuẩn bị, xạ kích!
Mưa tên liên tục bắn ra, trong lúc sợ hãi tên bay có phần lộn xộn, hướng tới bức tường người.
Lý Thanh quát lớn, nghiêng người tránh tên, đâm đoản đao vào mông ngựa, con ngựa sùi bọt mép, từ sau tường người xông ra, nối tiếp sau đó là không ít kỵ binh, người Tây Hạ thực sự liều mạng rồi.
Đi bộ là binh sĩ bị trọng thương, còn binh sĩ thương nhẹ tìm thấy ngựa, mặc hết khải giáp mình có thể mặc, cầm mã sóc lao tới như cương thi, nhất thời phá được rào thương của quân Tống .
Cùng lúc ấy Trương Trắc cũng dẫn quân tốt phát động tấn công, lần này hắn không dẫn đội, bị bộ tướng kẹp vào giữa đám đông, bọn chúng vứt bỏ toàn bộ trang bị nặng nề, chỉ mong chỉ mong nhanh chóng rời đi một cách nhanh nhất.
Người Tây Hạ tuy vũ dũng, nhưng bại binh thì vẫn là bại binh, từ xưa tới nay đột vây chẳng phải là chuyện dễ dàng, đến anh hùng cái thế như Hạng Vũ còn phải tự vẫn ở Ô Giang.
Lang Thản là tên máu lạnh, lên chiến trường thì chỉ có một ý niệm giết địch, còn Khương Triết có thù diệt tộc với người Tây Hạ, một không ngừng phóng tên, một chỉ huy người thần tốc bố trí một phòng tuyến ngăn chặn đội quân đang rút lui.
Còn Bành Cửu và Lương Tiếp chỉ huy Thiếu niên quân tiêu diệt những con cá lọt lưới khắp chiến trường, đám thiếu niên non nớt này còn chưa đủ kinh nghiệm tham gia vào cuộc kịch chiến, nhưng sau buổi lễ rửa tội hôm nay có thể giao trọng trách lớn hơn rồi.
Vân Tranh không quan tâm tới pháo hôi, hay quân Tây Hạ đang phá vây, nhỏ máu nhìn đàn voi của mình, tổn thất quá nặng, 250 con voi, lúc này chắc còn lại hơn 100. Y đã xin triều đình cho thành lập tượng binh, nhưng chẳng biết có phải do quá khiếp sợ màn trình diễn của chúng ở Đông Kinh không mà đám quan văn hè nhau phản đối tới cùng, lý lẽ thối tha không nói ra được, nhưng dứt khoát phản đối.
Vì thế Vân Tranh không cách nào luyện ra tượng binh thực sự, phối hợp giữa voi và người, vừa rồi chỉ có thể dùng thủ đoạn phá trận, hiệu quả không được tối ưu mà tổn thất lại quá lớn.
Lý Thường thở hổn hển dẫn hậu đội chạy tới, thấy Vân Tranh đứng thất thần, toàn thân máu me thì hết hồn, sờ soạng từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện y không sao mới thở phào, máu trên người y toàn là của người khác.
Nhìn người Tây Hạ điên cuồng bỏ trốn hoặc điên cuồng tự sát, hoàn toàn không giống hình dung của ông ta khi ở kinh sư, chớp mắt cái đã vuốt râu làm ra vẻ văn sĩ phong lưu, người lắc lư nói một câu trí tuệ: - Đúng là binh bại như núi lở.
Vân Tranh lắc đầu: - Không hề, Trương Trắc vẫn khống chế đội ngũ trong tay, cứ nhìn những kẻ đang liều mạng mở đường máu cho hắn thì biết đó là tướng quân hợp cách, một đội quân như thế không bao giờ có chuyện đầu hàng hay tan vỡ, chỉ khi nào diệt sạch mới là kết thúc.
Lý Thường không cần biết những điều ấy, ông ta chỉ cần biết một điều lúc này địch đang trốn, tức là là thắng rồi, hồ hởi nói: - Đại soái, những lời ngài nói khi lên chiến trường là cố ý dọa lão phu không?
- Không phải, tình thế chiến trường thiên biến vạn hóa, ai dám nói chắc mười phần, công đầu hôm nay hoàn toàn thuộc về bầy voi chiến kia.
Lý Thường nghiêm túc nói: - Thế thì được, nếu đã là lời phế phủ, lão phu cũng nói với ngài một việc, chuyện mấy cái răng kia, lão phu cũng quên rồi, đối diện với sinh tử thế này, cảm giác mọi khó khăn thiên hạ chỉ là chuyện nhỏ, chuyến này trở về, tâm lão phu sẽ kiên định vô cùng, mạnh mẽ vô cùng...
Vân Tranh cố nén cười, ông ta đã lúc nào phải đối diện với nguy hiểm đâu, nói gì sinh tử, vẫn lịch sự mời ông ta lên núi xem Trương Trắc đột vây.
Lưng Lý Thanh đã cắm chi chít tên, nhưng hắn mặc giáp rất dày, nên mới giữ được mạng, hơn nghìn người đi theo chỉ có mấy chục lên được sườn núi, không phải bọn họ không đủ võ dũng, mà vì đều bị thương trước đó mất rồi, đám quân Tống tuy vô dụng, nhưng chúng quá đông.
Choang một tiếng, Lý Thanh hai tay giơ đao nghênh đón, lực va chạm quá mạnh, cái chân bị thương khuỵu xuống, vẫn giữ tư thế kháng cự, máu trong miệng trào ra, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam, lẩm bẩm: - Tướng quân, mạt tướng đã tận lực rồi...
Lang Thản không hề có chút cảm xúc, buông đao nhảy lên, xoay chùy xích đập vào lưng Lý Thanh, không thèm nhìn địch, chưa có ai sống nổi khi trúng chùy đoạn mệnh của hắn, tiếp tục nhặt một thanh đao khác tung hoành như con báo, liên tiếp chặt ba cái đầu nưa, dẫn bộ hạ hướng về phía nam đang kịch chiến.
Bên cạnh Trương Trắc có không ít thiết diêu tử, bọn chúng đầu đầy đủ ngựa, lại thêm nóng lòng phá vây, liên tục phá ba đạo phòng tuyến của quân Tống, mắt thấy sắp vượt qua được trận địa thì Khương Tiếp đã dẫn quân tới, cùng với đợt mưa tên và ánh lửa rợp trời, đội ngũ của Trương Trác nhanh chóng trở nên thưa thớt.
Chỉ chậm lại một lúc, quân Tống bốn phương tám hướng đổ tới ngày một nhiều, bảo đao trong tay Trương Trắc đã biến thành lưỡi cưa, hắn vứt đao đi, rút mâu đâm xuyên vai tên quân tốt người Tống đánh lén mình, quát lớn một tiếng định ném đi, không ngờ tên quân tốt đó ôm chặt lấy đoản mâu, đành ném cả người lẫn mâu đi, tên binh sĩ đó hộc máu, vẫn giơ mâu hàm hồ kêu, như muốn khoe chiến công của mình.
Đây là quân Tống cứ đánh là tan đấy sao? Sự dũng mãnh không hề thua người Tây Hạ, Trương Trác không có thời gian suy nghĩ, xé toang giáp da, để mình trần, rút rìu chém giết, cuối cùng phá thêm được một đạo phòng tuyến nữa, khi xông lên được ngọn núi, bên cạnh còn lại chưa tới ba trăm người, xung quanh vẫn còn vô số cuộc chiến nhỏ lẻ, quân Tống dùng địa hình đồi núi chia quân Tây Hạ thành từng mảng nhỏ.
Xa xa có một đội quân Tống đang tới, chúng giơ cao trường thương xiên đầu người, bi thương trào dâng, đã bao giờ người Tây Hạ bị xỉ nhục như thế, Trương Trắc ngửa mặt gầm lớn, không quan tâm tới việc chạy trốn nữa, xông về phía quân Tống gần nhất.
Hãn huyết mã hí dài không ngờ nhảy thẳng từ sườn đồi xuống, đạp một tên quân Tóng phòi ruột, Trương Trác tay rìu tay mâu, tả xung hữu đột như chốn không ngường, vòng qua một ngọn đồi, nhìn thấy mười mấy người Tây Hạ dựa lưng vào núi, khổ chiến với quân Tống.
Một người Tây Hạ trẻ đỡ hụt, trường mâu có móc đâm vào sườn hắn, giật lại, lôi cả người từ trong trận địa ra, hắn luống cuống muốn chặt đứt trường mâu, nhưng không còn sức, chỉ biết nắm chặt lấy bụi cây, không để mình bị quân Tống lôi đi.
Tên quân Tống đánh lét đột nhiên bị hất văng, người Tây Hạ trẻ tuổi quay đầu lại, nhìn thấy chủ tưởng của mình, nở nụ cười vui sướng: - Tướng quân tới rồi, chúng ta.. ta sống rồi, mẹ mẹ thuộc hạ đang đợi.. Nói xong đầu ngoẹo sang một bên.
Những quân sĩ này tới khi chết vẫn tin tưởng hắn như vậy, nhưng chiến bại ngày hôm nay là sai lầm của hắn, liên tiếp bị kế dụ địch của Vân Tranh đánh lừa, giống con ruồi vo ve trước mũi sư tử, Trương Trắc sao không nổi điên cho được, nên biết quân Tống có mai phục, vẫn liều lĩnh xông tới, đáng lẽ bằng sự cơ động của kỵ binh, bỏ mặc Vân Tranh, đánh phá những nơi khác khiến Vân Tranh phải đuổi theo ứng cứu, nhân cơ hội hồi mã thương tiêu diệt y mới đúng. Nhưng hối hận cũng muộn rồi, Trương Trắc gầm một tiếng, lao vào giữa quân Tống như thú dữ …