- Chuyện khác không luận, bệnh chân của Địch soái rất có vấn đề, thuộc hạ không tin Địch soái lại hợp mưu với người ta tính kế đại soái.
Vân Tranh sau vài ngày tâm trạng sa sút cũng đã khôi phục, tìm Tô Tuân bàn bạc tình thế: - Lần này không biết là vị cao nhân nào tính kế đây, thủ đoạn cao thật, ngay cả bệnh thống phong ( guot) của Địch soái cũng đem lợi dụng.
- Thống phong? Tô Tuân lấy làm lạ:
- Đúng vậy, loại bệnh này liên quan mật thiết tới ăn uống, trứng gà kỳ thực không có gì, chủ yếu là không được uống rượu, Địch công uống rượu của Vân gia, loại rượu cất này không tác hại lớn, nhưng rượu gạo lên men của Đại Tống có thể nhanh chóng khiến thống phong phát tác, rau hẹ với rượu gạo thì quá kinh khủng, chân không sưng mới lạ.
Làm hỏng chuyện lớn thường là do chuyện nhỏ không đáng chú ý như vậy đấy, Địch Thanh đau chân, kết quả Vân Tranh phải về triều.
Cái cớ rất hay, không cần phải công kích Vân Tranh chuyên quyền độc đoán, không viện cớ y tự ý điều binh vượt quyền, để thương cổ làm loạn quân doanh, chuyến này quan văn trong triều như bị mất tiếng tập thể, không ai nói xấu y, mà bọn họ xuất phát từ sự bảo vệ danh tướng vô địch của Đại Tống, đưa y về nhà.
Lưỡi không có xương mà, trăm đường lắt léo, âm mưu dơ bẩn biến thành hành vi vĩ đại nhất thiên hạ, khiến Vân Tranh có phát giác cũng chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt, có khi còn phải đến nhà tạ ơn, không thể không bái phục.
Cũng may là Vân Tranh đã đánh tan được chủ lực của Thanh Đường, mặc dù còn những kháng cự nhỏ lẻ, nhưng dưới ưu thế quân sự của Đại Tống và sáu bộ viễn trại, đã không tạo thành uy hiếp lớn nữa.
Những chuyện còn lại, vỗ về lòng người, khôi phục trật tự có có con hồ ly già Lý Thường xử lý, ở mặt này ông ta hơn hẳn Vân Tranh rồi, quân quyền có Khương Triết nắm giữa, kiếm tiền đã có Thôi Đạt cầm đầu thương nhân đất Thục lo.
Vân Tranh sớm kết nối họ thành thể thống nhất, kẻ nào muốn âm mưu kéo y về kể chen vào kiếm chác cũng không thể, đây là lực lượng kết hợp cả hoàng đế, quân đội, dân gian, thuận thì sống, chống thì chết.
Xoa xoa hai gò má, ám vệ không tra ra được nguồn gốc tin đồn, còn Hoắc gia giữ miệng kín như bưng, Vân Tranh không rõ rốt cuộc là ai nhắm vào mình, kẻ thù không rõ làm y rất bất an.
Vân Tranh không biết, nhưng Lý Thường biết, ông ta cầm ấm trà nhỏ, vừa thong thả uống vừa phân tích cục diện triều đường cho chủ soái.
- Đại soái, không thể là đám Bàng Tịch được, bọn họ nhìn ra được ưu thế của quân ta trong thế cục tam quốc chiến này, ông ta sẽ cung cấp hỗ trợ lớn nhất, sau đó đứng ngoài quan sát thế cục. Vì đại soái đã chiếm lại được Tần Vương Xuyên, đuổi được Tây Hạ lẫn Thanh Đường đi, Phú Bật thì phòng thủ phía sau, cho dù thất bại cũng không tổn thất vì với Đại tống, nếu thành công, hiển nhiên sẽ có cách cục mới.
Sau khi nghe ông ta bài trừ một loạt khả năng, Vân Tranh hiểu rồi, chỉ có thể là Triệu Trinh mà thôi, người thực thi chính là lão thái giám Trần Lâm, không biết tin tức mình thắng trận truyền về, lão thái giám đó sẽ có tâm thái gì, Vân Tranh chưa bao giờ nắm bắt được con người lão già này.
Đám văn thần cũng không vô tội gì, bọn chúng dùng sự im lặng để khiến vị hoàng đế này bất an.
- Đại soái trước kia tiếu ngạo triều đường, ẩu đả ngự sử, đánh cả lão phu giữa triều cũng không bị truy cứu trách nhiệm, là vì ngài và bệ hạ cùng một trận doanh. Chúng ta tuy không tính là chí giao, cũng là cua cùng xâu, lão phu không mong đại soái tín nhiệm vô điều kiện, nhưng đại soái yên tâm, nếu ngài xảy ra vấn đề, lão phu không đứng ngoài nhìn.
Vân Tranh chân thành nói: - Thế này không biết ta đánh ông là nên hay không nên nữa, chúng ta có thể nói là không đánh không quen, dù sao cũng đạ tạ. Nói xong đứng dậy rời quân trướng, nhìn núi xa hùng vĩ, không nói một lời.
Nói tới tín nhiệm, Vân Tranh chỉ có thể nói thật với Lý Thường ba thành, với đám Khương Triết, Lang Thản năm thành, với Tô Tuân sáu thành, với Lục Khinh Doanh bảy thành, với Vân Nhị tám thành, còn muốn y thật lòng hoàn toàn, chắc chỉ có lúc không ngời đối diện với quỷ thần mà thôi.
Triệu Trinh tín nhiệm mình, chắc chẳng bao giờ quá năm thành.
Lý Thường nói không sai, cho dù tây bắc có sập xuống thì mình cũng phải chiếu cố tâm tình của hoàng đế đầu tiên, thân ở Đại Tống, không thể ương bướng dùng phép tắc hiện đại được, nhân tình lễ pháp nên đặt trên cùng.
Đợi khi Văn Ngạn Bác tuyên đọc ý chỉ, mình sẽ lập tức dẫn gia tướng về Đông Kinh là được.
Chẳng ai không thích một con chó dữ lệnh là xông tới, gọi một cái là về, đã là ưng khuyển của hoàng gia thì phải có giác ngộ này thôi, là phận chó mà muốn làm người, bất kể chủ hiền hòa thế nào cũng giết.
Ở Đại Tống này, mỗi Triệu Trinh là người thôi... Con bà nó không cam tâm thì làm gì? Tạo phản chắc? Muộn rồi.
Chiến mã hùng tráng dẫm trên quan đạo xếp thành trận hình tiến về phía trước, đám kỵ sĩ vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, áo choàng hai màu đen đỏ hoa lệ cho dù bám đầy bụi cũng không che dấu được quý phái trong đó, theo cùng chiến mã phi nước kiều, bay thẳng đứng ở đằng sau.
Mùa thu ở Đông Kinh cũng là mùa thu hoạch, đủ các loại hàng hóa từ khắp nơi đổ về tòa thành huy hoàng này, lương thảo thuế má các nơi trong cả nước cũng quy tụ, tài phú thiên hạ đổ về đây, tạo nên sự xa hoa tột bậc của nó.
Trên quan đạo ngựa xe như nước, người qua lại không dứt, không chỉ có quan viên cảm xúc lẫn lộn cáo lão hoàn hương, còn có tân quý phấn chấn nhậm chức, có thương phiến từ mang theo hi vọng ngàn dặm xa xôi tới, có người thăm thân, có sĩ tử du học, có ca kỹ bị chốn phồn hoa thu hút, cho dù là ai nhìn thấy đội ngũ kỵ binh kia đều dừng chân.
Một số quan viên từ lá cờ phi hổ nhìn ra được đội quân này thuộc về đâu, khi đội quân đó đi qua, luôn có người chắp tay hỏi.
- Tần Châu có bình an không?
Kỵ sĩ trên ngựa cao ngạo đáp: - Tướng quốc Tây Hạ khốn đốn bỏ chạy, Đồng Chiên chịu tội, tướng quân đã hạ Thanh Đường.
Quan lại đều mừng rỡ không thôi, phủi tay đồng thanh: - Vinh diệu chưa từng có của Đại Tống, lão phu chúc mừng.
Đãm sĩ tử thì vét chữ trong bụng, búng kiếm hát ca, ca kỹ múa dưới lá rụng, còn thương cổ thì chuyển hướng về phía tây, ở đó dứt khoát có món lợi lớn đang chờ.
Đám du đãng hiếu sự lập tức chạy đi truyền tin tức này khăp nơi, có người tốt bụng thúc ngựa tới Đông Kinh, tránh đám quân hán không biết lại bị họa sợ chết khiếp như lần trước, không khéo lại mất đầu.
Có sứ giá thúc ngựa tới đón, hỏi rõ đầu đuôi, một cột khói liền bốc lên, tiếp đó trong kinh chuông gõ vang lừng, cửa hiệu đóng cửa, người đi đường thay trang phục, viên lại dọn đường, nội thị trong cung vội vàng phóng ngựa ra ngoài, muốn tướng sĩ chờ đợi chuẩn bị thỏa đáng.
- Đại bạn, đây là sự thật sao? Thanh Đường thực sự nắm trong tay trẫm à? Triệu Trinh chà tay đi đi lại lại trong đại điện, liên tục nhìn ra ngoài trời, kích động tới không kiềm chế được.
Vẫn là giọng già nua thều thào của Trần Lâm: - Quan gia chớ sốt ruột, đã có khói hiệu báo về, hẳn không sai, đợi một lúc tấu báo đưa lên xem cũng không muộn.
Triệu Trinh đứng lại, có chút xấu hổ: - Sớm biết thế này chúng ta không cần dày vò Địch Thanh.
- Người là hoàng đế, ý chỉ của người là thiên ý, khi đó Vân Tranh đã tiêu diệt Trương Trắc, Đại Tống ta đã ở thế bất bại rồi, quan gia không nỡ để thần tử dẫn thân vào nguy hiểm, đâu có gì là sai. Huống hồ đâu ai biết là bệ hạ, cho dù là Địch Thanh, tối đa là nghi ngờ lão nô, còn người khác nhìn ra có hề gì? Lão nô dám khẳng định, dù Vân Tranh biết cũng chỉ cảm tạ ơn đức của quan gia thôi.