Giải quyết xong chuyện làm mình đau đầu bao nhiêu năm, Lục Khinh Doanh thấy người nhẹ bẫng, bẹo má khuê nữ một cái, thấy nó quay đầu đi cũng không giận, đi xuống bếp tìm Tịch Nhục, chuẩn bị an ủi bà cô già này, Vân Nhị chịu cưới một nữ tử vừa ý nàng, nhìn Tịch Nhục thấy vừa mắt hơn nhiều.
Chuyên môn nhìn thân thình của Tịch Nhục một lượt, vẫn mảnh mai tha thướt, lại đi tới phía trước vén mi mắt Tịch Nhục lên nhìn, làm Tịch Nhục sợ rơi bánh bao trong tay.
Lục Khinh Doanh kéo Tịch Nhục vào phòng ngủ, hỏi nhỏ: - Sao vẫn còn là khuê nữ?
Tịch Nhục bị hỏi một câu như thế, không có sự chuẩn bị gì cả, bị sặc ho liên hồi, mình làm sao không phải khuê nữ?
- Thế là tốt nhất, nam nhân Vân gia ta đều là quân tử đường hoàng, nói ra là chuyện đẹp, Tịch Nhục, ngươi chớ trách ta, Nhị gia cưới Tần Quốc công chúa là chuyện chẳng còn cách nào.
- Vốn nên như thế, Tịch Nhục chỉ muốn cả đời không rời cái nhà này thôi, làm đại phụ hay làm tiểu thiếp cũng thế, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều rất thương nô tỳ, cái khác không quan trọng nữa.
Trước kia Tịch Nhục thích Vân Đại, Lục Khinh Doanh không hài lòng, giờ Tịch Nhục không thích Vân Đại nữa, nàng lại phẫn nộ, trượng phu mình hoàn mỹ như thế vậy vì sao không có được tình cảm của một nha hoàn chứ?
Có điều ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua trong đầu, đến tự bản thân mình cũng thấy buồn cười.
Trời tối dần, các gia tướng cũng trở về, Lão Ngụy đã thay thường phục dẫn mọi người vào nhà, mình đứng dưới bậc thềm đợi phu nhân hỏi chuyện xong sẽ dẫn mọi người đi uống rượu.
Nhà khác chủ mẫu gặp nam nhân bên ngoài đều buông rèm châu, Vân gia không cầu kỳ như thế, hai vị phu nhân ngồi trên đôn gấm hỏi chuyện.
- Bẩm phu nhân, hầu gia xưa nay luôn khỏe mạnh, lãnh binh xuất chinh chưa bao giờ bị bệnh, chỉ có lúc Thanh Nghị Kết Quỷ Chương chết, có sa sút vài ngày, có điều khi tiểu nhân về thì đã khôi phục rồi.
Lục Khinh Doanh chỉ biết thở dài: - Hầu gia trước khi đi đã vướng bận về chuyện này rồi, bằng hữu cuối cùng phải dung binh đao nói chuyện với nhau, đều là thảm họa chiến tranh mang tới.
Lão Ngụy chỉ gật đầu, chuyện Lý Thường chế tác Thanh Nghị Kết Quỷ Chương thành người nến không nói ra nữa, sợ làm hỏng tâm tình của mọi người.
Lão Liêu thấy phu nhân đã nhận thư của hầu gia, chuyện cần hỏi cũng hỏi rồi, liền dẫn Lão Ngô tới tiền viện, nhà bếp hôm nay chuyên môn làm những món ngon lành cho họ, hoàng gia ban thưởng chỉ được chén rượu thôi.
Hai phụ nhân ngồi im lặng trong sảnh đường rất lâu, Cát Thu Yên nói nhỏ: - Phu quân chuyến này sợ là thương tâm rồi, khi kể chuyện Thanh Đường luôn lấy miếng bạch ngọc đó ra chơi, bây giờ người đó chết trong tay phu quân, không biết đau lòng tới mức nào.
- Thôi cũng may là phu quân cũng bị triệu về rồi, không phải ở lại vùng đất đau lòng đó nữa.
Trăng leo lên tới ngọn cây, hai nàng mới nhớ tới con mình, cùng đi về hậu trạch, chức trách của các nàng là nuôi dạy con cái, trông nhà.
Ông trời rất công bằng, chia đều ánh trăng cho tất cả mọi người, vì thế có người đi lên lầu cao đón gió làm thơ, có người uống rượu ca vang, cho dù là lão phu tử nghiêm trang nhất lúc này cũng được mỹ tỳ dìu đỡ đòi lên mặt trăng một phen.
Bàng Tịch cười rất to, ông già bộc phát tâm tính thiếu niên, rượu đến là uống cạn, vuốt chòm râu ướt đẫm: - Cuộc chiến Tần Châu biến hóa bất ngờ, có lúc não phu cho rằng cầm cự tới khi địch biết khó mà lui đã là tốt lắm rồi, bây giờ không ngờ quốc thổ lại được mở mang, nào, các vị, cạn!
Hàn Kỳ cởi mũ ném giày, vén tấm vải che, chỉ bức đại đồ sơn hà xã tắc ở trung đình nhà Bàng Tịch, cười lớn: - Một Tàng Ngoa Bàng vứt gươm bỏ giáp mà chạy, nay Hà Hoàng đã lọt vào tay ta, chư vị hãy nghe lão phu nói thế cục tương lai... Cứ như là chiến công của mình vậy, cũng phải thôi, ông ta quản binh sự toàn thiên hạ, cấp dưới lập công, ông ta có quyền vênh mặt nói do mình chỉ đạo.
Đó là một bữa tiệc của sĩ đại phu, một phần quan trọng của bữa tiệc hôm nay không phải ở ca vũ, không phải ở mỹ nhân, không phải ở mỹ tửu, mà là ở thảo nguyên Thanh Đường, con dao cắt thịt cắm thẳng vào giữa mảnh thảo nguyên đó, kẻ nào kẻ nấy vắt óc nghĩ cách phân chia miếng thịt béo bở này.
Đó là mảnh đất chưa có quan phủ quản hạt, rộng tới ngàn dặm, nói cách khác là quan viên dư thừa của Đại Tống có đất dụng võ rồi, nơi đó sản vật phong phú lại nối liền với cổ đạo tơ lụa thời Đường, càng có sự dụ hoặc không gì sánh bằng.
Thảo nguyên ít người, không phải vấn đề, sương quân Đại Tống nhiều như lông trâu, chỉ cần di dân vài vạn qua đó, giữ vững mười năm sẽ không khác gì nội địa, tám trăm dặm Lương Sơn Bạc đã chứng minh rồi, mới trải qua một năm khai phá, đã thành vùng đất màu mỡ, bách tính thương cổ đua nhau tới tìm kiếm cơ hội, sương quân kinh tây sinh hoạt nơi đó cực kỳ thư thái, khắp nơi là bò dê đồng ruộng, thích nhất là nước dư dả, kinh thành đại hạn cũng chẳng ảnh hưởng tới nơi đó. Những kẻ trước kia gài bẫy Vân Tranh, hay định xem trò cười, giờ dậm chân đấm ngực hối hận không thôi..
- Nếu như chúng ta lấy được vùng Hà Sáo, lương thảo của biên quân sẽ có thể tự cung tự cấp, chỉ cần lợi dụng tốt.
Thở phào rồi, đó là cảm thụ chung của sĩ đại phu, thừa quan, thừa quân, hai ngọn núi lớn đề lên lòng bọn họ, cho dù lòng mang chí lớn, cũng phải chùn bước trước chúng.
Giờ thì tốt quá, có đất để xử lý quan binh thừa đó, triều đình giảm bớt áp lực, cho nên dã tâm bọn họ từ đó sinh ra, có Thanh Đường là có thể nhòm ngó Hà Sóc, chẳng may mà lấy lại được Yến Vân Thập Lục Châu thật...
Chỉ nghĩ thôi tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực, những lời hai mươi năm không nói chuyện binh đao, thánh nhân nói binh đao là chuyện bất thường, bọn họ vứt cả đi rồi, trong mắt họ giờ chỉ có công tích ngàn đời, có lợi nhuận vô kể...
Tiếng đàn ca sáo nhạc vang khắp đường lớn ngõ nhỏ Đông Kinh, niềm vui của bọn họ xây dựng trên xương cốt của dũng sĩ.
Chỉ có Vương An Thạch không đàm luận chiến thắng tây bắc, ông ta và Lữ Huệ Khanh đang thảo luận về lợi nhuận tiền trang năm nay, tiền trang không thể nhanh chóng trải khắp thiên hạ như ông ta mong muốn, chỉ kết nối được mấy tòa thành lớn, cho dù là thế, khi nhìn lợi nhuận khổng lồ mà nó đem lại, mắt hoa đi.
Điều này chứng tỏ thanh miêu pháp là đúng, nhưng thực thi không đúng thì câu dân không tăng thuế mà quốc gia sung túc chỉ là lời nói xuông.
Vương An Thạch giờ đã nhìn thấy được sai lầm của mình rồi, ông ta đang đợi kết toán cuối năm đưa ra, để quang minh chính đại thi hành ( nông điền thủy lợi pháp) mà mình chuẩn bị đã lâu.
Pháp lệnh này quy định các nơi xây dựng công trình thủy lợi để dùng chung, vật liệu do cư dân đương địa dựa vào đẳng cấp mỗi hộ phân chia, chỉ dựa vào sức dân thể không làm được, phần thiếu có thể vay quan phủ, lãi suất một phần, nếu một châu không làm được, có thể liên kết châu khác cùng làm.
Một khi pháp lệnh được thực thi, nông điền t hủy lợi nhiều năm thiếu tu bổ của Đại Tống sẽ được cải thiện, bách tính gặp thiên tai có thể vượt qua, không tới mức như bây giờ cứ có thiên tai là kêu khổ không thôi.
Càng bước chân vào thương nghiệp, Vương An Thạch càng thấy nông phu mới là gốc của Đại Tống, thương nghiệp được kiến lập trên sự đảm bảo của thương nghiệp, chỉ có nông nghiệp ổn định, thương nghiệp mới có thể phồn hoa, không thể có chuyện tiền tự nhiên sinh ra được, ông ta có nhận thức mới về biến pháp của mình.
Đang suy nghĩ thì gian phòng bên cạnh truyền tới tiếng ho xé gan xé phổi cắt ngang, Vương An Thạch vội đặt bút lông xuống, sang tiểu thư phòng bên cạnh.
Chỉ thấy trưởng tử Vương Bàng tay cầm cái khăn tay trắng che miệng, mặt đỏ bừng, vừa rồi là chính hắn ho.
- Bàng Nhi, muốn ho thì ho ra đi, đừng cố nén, không có lợi cho sức khỏe.
Vương Bàng gật gật đầu, ho khẽ mấy tiếng, lấy hơi, nói: - Phụ thân, Vân Tranh đại thắng trở về, đoạt được mảnh đất ngàn dặm, khiến tệ chính triều đình được hoãn giải không ít, như thế rất bất lợi cho đại kế cải cách của người.
Vương An Thạch cười: - Con chớ nghĩ nhiều, văn giúp định quốc, võ để an bang, Vân Tranh đi con đường khác ta, y muốn phong vương trên ngựa, ta phú quốc cường dân, không hề mâu thuẫn.