Bàng Tịch tới Vân gia chỉ có một gói đậu nành rang, chẳng đưa chủ nhà, trực tiếp mở trên thảm trắng trải ở hoa viên, nhón một hạt cho vào miệng: - Già rồi, răng kém, vậy mà thấy nhai thứ cứng mới thích, luôn thấy thứ này mới ngon, Vân hầu còn trẻ răng tốt, ăn nhiều vào, tránh sau này hối hận.
Vân Tranh cười khổ, thứ này ăn muốn nôn ra rồi, bốc một nắm cho vào tay chà bong vỏ, thổi đi, cho từng hạt vào miệng mới cảm khái: - Con người lúc đói thì ăn mới thấy ngon, no rồi chẳng thấy nữa. Bàng công còn chưa biết, Bao công đưa lương thực tới quân doanh, đa phần là các loại đỗ đậu, Vân mỗ thời gian qua ăn nhiều quá rồi.
Hàn lâm học sĩ Trương Quan Phủ vỗ tay cười: - Nhiều quá không hay, nhiều quá không hay, lão phu và Bàng công mỗi ngày không thể thiếu thịt. Vân hầu, đây là hàm tiền tử của hiệu Lão Tương phố mã hành, nghe nói đã qua ba đời, lão phu và lão chưởng quầy là hảo hữu nhiều năm, thứ này quý đấy, muốn nhiều không được, hôm nay ngài có phúc rồi.
Hàn Kỳ cười mắng: - Cái lão già này, trong nhà thê thiếp vô số, đêm ngày chinh phạt, tất nhiên cơ thể trống rống, cần thứ kích dương đó, còn thiếu niên khí huyết phương cương làm sao chịu nổi? Không bằng để lại, lát nữa lão phu mang đi.
Vân Tranh tất nhiên biểu thị mình không thích món này, mọi người liền trêu đùa một lượt rồi bỏ qua, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Hàn lâm học sĩ Lý Thục thấy Vân Tranh cứ thi thoảng liếc mắt ra cửa thì lấy làm lạ: - Chẳng lẽ Vân phủ hôm nay còn có khách quý?
Vân Tranh vội giải thích: - Hôm nay các vị tướng công tới đây, Vân mỗ còn tưởng rằng Vương công của tam ti sứ, Tằng công của tương tác giám sẽ tới, cho nên có chút thiếu tập trung, không phải là cố ý thờ ơ.
Tống Kỳ hớp một ngụm trà, đủng đỉnh nói: - Tằng công không tới được rồi, Lưu Cầu vào kinh tiến công, trong đó có lưu huỳnh tốt nhất, ông ta vì thế mà trốn trong Tương tác giám hai tháng, muốn gặp không dễ. Nghe nói còn có kế hoạch phải hải khác đi Lưu Cầu, không biết khi nào thực hiện. Còn về Vương công, ha ha ha, người ta đang bận thi thành ( Nông điền thủy lợi pháp), cũng không có thời gian tới, mọi người đều bận, chỉ đám bọn ta rảnh rang, thật hổ thẹn.
Té ra thế, đám người này hôm nay tới đây chẳng tốt lành gì, để dằn mặt y, Bàng Tịch vừa mới lên tiếng đã hỏi có phải y định đổi khẩu vị không, lấy thứ thức ăn không thích hợp như đậu nành ra ví dụ, cái thứ ăn nhiều đầy bụng là cảnh cáo y. Trương Quan Phủ là lão khốn kiếp, mời mình ăn dái hươu trước khi mình ăn đậu, muốn làm mình nứt bụng mà chết à?
Chỉ có lão già Tống Kỳ còn đỡ, nói mình chỉ cần làm việc là tốt, đừng để ý tới việc khác sẽ tiêu diêu tự tại.
Đám người này uy hiếp, thăm dò còn nói cả giới hạn cuối cùng, đợi xem y tiếp chiêu thế nào.
Sáu người ngồi trong hoa viên dưới ánh mặt trời, nói cười vui vẻ, Vân Tranh ra sức mời mọi người ăn thử món ngon của Vân gia, Tịch Nhục hôm nay bỏ công sức rất nhiều, không ai có thể bới móc được gì.
Bánh bao buổi sáng của Vân gia rất to, Vân Tranh cực thích cảm giác cắn một phát nước trong bánh chảy ê hề, cho nên đối với lời khuyên bánh bao không cần làm to như đầu người, phải tinh tế vừa vặn cắn hai ba miếng là đủ của Lục Khinh Doanh, xưa nay y coi như không nghe thấy.
Với người thủa nhỏ luôn sống trong cái đói như Vân Tranh, bánh bao to là một loại thỏa mãn hạnh phúc, đại tiểu thư như Lục Khinh Doanh sẽ không hiểu được, ở chuyện này khỏi nói, Tịch Nhục từng đói tới vàng mắt kiên định đứng bên phía đại thiếu gia.
Có điều hôm nay bánh báo trong nhà không phải thứ bánh bao ngon miệng sảng khoái đó, mà là loại nhỏ nhắn vừa mồm, lại rất đẹp, cho nên đám người kia vừa ăn vừa gật gù.
- Trước kia trong nhà muốn ăn một bữa thịt trâu thì phải đợi tới lúc bệ hạ tế trời mới được chia một ít về ăn, nay kinh thành chỉ cần bỏ tiền ra là có thể mua được thịt trâu ngon lành, vì thay đổi này, Đại Tống mấy năm qua đánh trận không phải vô ích. Hàn Kỳ ăn bánh bao nhân thịt trâu, vỗ bụng rất thỏa mãn:
- Hàn công nói thế là sai rồi, giáo nghĩa nho gia ta, phúc thiên hạ là của mọi sinh linh, không riêng Đại Tống. Nay chúng ta ăn một miếng thịt trâu, người Thanh Đường, Tây Hạ sẽ thiếu đi một miếng ăn, chúng ta có thêm mục trường là người Thanh Đường, Tây Hạ thiếu đi một mục trường.
- Phu tử có lòng bao dung thiên hạ, nhưng chúng ta không có khí phách này, chúng ta chỉ tạo phúc được bách tính Đại Tống mà kệ dị tộc sống chết, thiếu thánh nhân chỉ đạo, tóm lại là hành sự bất chính.
- Vân hầu ở Thanh Đường thủ đoạn lôi đình, chớp mắt chia rẽ một bộ tộc thành bảy tám phần, lão phu cho rằng luôn có cách giải quyết tốt hơn, không cần quyết liệt như vậy. Huống hồ Lý Thường lại biến tướng địch thành người nến, thủ đoạn này quá khốc liệt. Lý Thục uống liền hai chén rượu, đặt chén rượu xuống, những lời này nói ra làm toàn bộ khách khứa dừng chén.
Thấy Vân Tranh không tiếp lời, Bàng Tịch lên tiếng dẫn dắt, xem y có thể né tránh đến bao giờ: - Lão phu cho rằng, nếu chẳng phải con dân Đại Tống ta không giỏi chăn thả thì sáu bộ viễn trải cũng nên diệt, đó mới là kể lâu dài. Lý công khổ tâm dạy học có lòng từ bi không phải lạ, chúng ta là trọng thần triều đình thì không nên có tâm tư khác, Đại Tống ta cần có chút ác nhân, nếu không thảm cảnh của quân tử quốc sẽ diễn ra ở Đại Tống ta.
Lý Thục thở dài: - Tất nhiên, nếu lão phu mà là chủ sự Thanh Đường, tất nhiên sẽ dùng thủ đoạn chia rẽ, lôi kéo, ly gián. Nhân tâm vốn ác độc, Tuân Tử đã có luận thuật rồi, thế gian không thể chỉ toàn quân tử, quân tử hợp nghiên cứu học vấn, không hợp quản lý một phương.
- Muốn làm học vấn thì đừng làm quan, muốn làm quan thì đừng nghiên cứu học vấn, hai thứ này vốn đối lập với nhau, học vấn sạch sẽ không thể để những thứ lộn xộn vấy bẩn.
Hàn Kỳ vỗ tay nói lớn: - Ngày thu luận thiện ác, đây đúng là chủ đề hay, các vị ngồi đây đều là năng thần trị quốc, hôm nay chúng ta loại bỏ chuyện vụn vặt trên triều, thảo luận thiện ác làm đèn soi sáng cho người sau.
- Hay lắm, hay lắm, luận tới thiện ác sao có thể thiếu lão phu được.
Trên tường cao đột nhiên xuất hiện một cái đầu người, Hàn Kỳ giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Địch Thanh chớp mắt vịn tay nhảy qua tường, rầm một cái đáp đất, nách kẹp hai hũ rượu, cười vang đi tới.
Trương Quan Phủ chỉ Địch Thanh cười mắng: - Tướng quân leo tường cũng xuất hiện rồi, hôm nay thật náo nhiệt, xu mật sứ thế này thật hiếm thấy.
- Phó xứ. Địch Thanh đính chính, ngồi khoanh chân trên thảm, đặt hai hũ rượu xuống: - Vân hầu đắc thắng trở về, lão phu vốn muốn qua thăm, lại nghe thấy cao luận của chú vị lòng ngứa ngáy không chịu được nên leo tường qua góp vui, chớ trách, cùng lắm hôm nào để ngươi cũng leo tường nhà lão phu là được, bất kể thế nào hôm nay cũng phải uống cho thống khoái. Nói xong quay sang Lão Liêu đứng hầu hạ: - Lấy đấu ra đây.
Lão Liêu vội sai phó dịch đi lấy đấu, Hầu Tử tới rót rượu, thấy rượu đổ ra màu đỏ thẫm, biết là rượu ngon, càng tỏ ra cẩn thận.
Địch Thanh hai tay cầm đấu lớn, hướng về phía Vân Tranh: - Loạn Thạch pha quỷ khóc thần sầu, trong loạn lạc ở Lam Sơn, địch nhiều ta ít mà giành được phần thắng, dùng kế sách quỷ thần khiến kẻ thù tan ra, lão phu hay tin khoái hoạt múa mã sóc dưới trăng một đêm, khoái chí vô cùng, Địch Thanh chúc mừng đại tướng quân!
Vân Tranh bê cái đấu nặng nề lên: - Đó là nhờ tướng sĩ anh dũng, cạn.
Nói xong hai người ngửa cổ uống cạn, cười lớn, uống rượu là phải đúng người hợp ý mới có tư vị.