Nước mắt cay xè chảy ra, Vân Tranh đưa tay định vuốt mắt cho Lam Lam thì thấy nàng còn thở, mừng rỡ áp tai vào ngực nàng, đúng rồi, tim vẫn đập, kiểm tra khắp người nàng, không thấy vết thương, máu không phải của nàng, Vân Tranh bế Lam Lam lên, nhìn thấy một vệt máu từ trong phòng dẫn ra ngoài, liền đi theo.
Đi được chừng chục bước, phát hiện Tiêu Vô Văn nằm ngửa mặt lên trời, hạ thân máu me be bét, không nói cũng biết, hắn định thừa lúc hỗn loạn cưỡng bức nàng, cuối cùng chuốc lấy kết cục bi thảm.
Đi tới gần phát hiện không ngờ vẫn còn chưa chết, lửa giận bùng lên, Vân Tranh rút dao đeo bên hông Thương Nhĩ định cho hắn một phát kết liễu, nghĩ một lúc lại thôi, giết loại người này làm gì cho bẩn tay, để hắn sống, sống mới là sự trừng phạt tốt nhất với hắn: - Thương thúc, xem xem còn cứu được không, nếu cứu được nhất định phải cứu.
Thương Nhĩ không hỏi nguyên nhân, lập tức ngồi xuống rạch cái quần rách của Tiêu Vô Căn ra, dương v*t bị cắt một nửa, máu vẫn đang chảy, thứ này đã vô dụng rồi, để lại chỉ ảnh hưởng tới việc chữa trị, đưa dao xoẹt một cái cắt nốt phần còn lại đi, nhìn quanh thấy đống vôi sống, lấy một nắm chà lên hạ thể hắn, vôi sống sủi bọt, mau chóng hút hết máu tươi, Tiêu Vô Căn vốn hôn mê bất tỉnh gào lên một tiếng thảm thiết, sau đó người thẳng đơ. Thương Nhĩ làm xong phủi tay đứng dậy: - Cầm máu được rồi, không chết được đâu... Chắc là vậy.
Vân Tranh dẫn đám Thương Nhĩ đi ra cửa sau, chợt một trận gió lướt qua bên người, giật mình quay lại thấy bóng người cao lớn đứng ở hậu hoa viên, hỏi cộc lốc: - Lam Lam làm sao? Đưa cho ta.
Là đạo sĩ Tiếu Lâm, Vân Tranh biết ông ta và lão hòa thượng kia có quan hệ tốt với Lâm huyện lệnh, giao Lam Lam cho ông ta tốt hơn, đưa người tới: - Không sao, chỉ chấn động làm thần trí thất thường.
Tiêu Lâm không nói một lời vào phòng, thoát cái ôm Lam Lam lại phóng đi như một làn gió.
Vân Tranh dẫn đám Thương Nhĩ đi quanh thành quan, cứ gặp nam tử đen xì, đi chân đất, người đầy vết trai sần là xông tới, đều là người Bặc, nói cách khác là loạn dân, kẻ nào cũng có bao lớn bên cạnh là bằng chứng không thể chối cãi, có kẻ còn trần truồng, không biết vừa họa hại nữ tử nào.
Không cần Vân Tranh phải nói gì, đám Thương Nhĩ xông tới như hổ đói, đánh chúng dập mặt xuống đất, không thèm để ý tới tiếng kêu gào, cắt đứt gân tay, buộc thành một hàng dài.
Đi qua chợ, nghe thấy tiếng Cẩu Tử gào khóc thảm thiết, Vân Tranh lặng người một lúc, sau đó ra hiệu cho đám Thương Nhĩ chuyển hướng, hôm nay y đã chứng kiến quá nhiều thứ, sợ nhìn thấy La Lan, sẽ không chịu nổi.
Rất nhiều bộ khoái chết, hơn nữa chết rất thảm, không kẻ nào thi thể lành lặn, Thương Báo ngồi xuống, lật thi thể xem xét, nói: - Đều là vết đao chém, vết cắt rất ngọt, sơn dân không có đao tốt thế này, Còn đây là vết thương của cung tiễn có mũi làm bằng sắt, tên đều đã rút đi, nếu là sơn dân, không cần xóa dấu vết như thế.
Cung tiễn thời này được khống chế nghiêm ngặt, người dân không được phép dùng cung cứng, cung đi săn của đám Thương Nhĩ đều là loại cung nhỏ, tầm bắn hạn chế, đầu vót nhọn chứ không được bọc sắt, bọn họ còn không có, nói gì sơn dân.
Lưu dân công phá được Đậu Sa quan nhưng không công phá nổi đại trạch viện kín cổng cao tường, không riêng nhà Tiêu chủ bạ không bị tấn công, cả khu nhà giàu phồn hoa cũng không bị công phá, bọn họ có gia đinh hộ viện, nếu liên kết với nhau, lưu dân khó lòng đánh vào, nói cho cùng gặp họa chỉ có nhà huyện lệnh và bách tính.
Mặt Vân Tranh càng lúc càng âm trầm, đến đám Thương Nhĩ đi bên cạnh cũng không dám nhiều lời.
Không cần lo cho nha đầu Lương Kỳ nữa, chuyển hướng tới nhà Lưu đô đầu.
Lưu gia không khác nào một thành lũy biến hình, không đẹp mắt lắm nhưng được cái chắc chắn vững trãi, muốn phá nơi này còn khó khăn hơn đánh vào đại viện những nhà giàu có kia, Vân Tranh đứng trước cổng hét lớn: - Lưu đại ca, loạn dân đi hết rồi, ra đây đi có chuyện làm ăn đây.
Vân Tranh vốn định mang quân công này về cho trại, nhưng sau khi nhìn thảm cảnh trong thành, y thay đổi ý định, trong chuyện này có bàn tay của Tiêu gia đằng sau, không muốn tranh công khiến ông ta bất mãn, nếu vậy nhường cho người khác, Tiêu gia cần có đối thủ rồi, nếu không quyền lực tuyệt đối sẽ tạo ra hủ bại tuyệt đối.
Bất kể Lưu đô đầu có muốn hay không, chỉ cần hắn lập được công lao lớn hơn Tiêu chủ bạ, hai người bọn họ sẽ đi tới con đường đối đầu với nhau.
- Loạn dân đi sao? Lúc này còn làm ăn gì chứ, liệu có thương thiên bại lý quá không? Lưu đô đầu đứng trên tường cẩn thận quan sát xung quanh, thấy mỗi Vân Tranh và đám Thương Nhĩ, nói vọng xuống:
Lố nhố trên tường toàn là bộ khoái của nha môn, xem ra bọn họ chạy hết tới nơi này rồi, Vân Tranh nói lớn: - Hết cách, quân công là thứ hàng có thời hạn, phải xem huynh có nắm được hay không, thế nào, 500 quan, cho huynh cái danh anh hùng giết địch, muốn không?
Lưu đô đầu không mở cửa cho Vân Tranh mà tự dùng một sợi dây thừng trượt xuống, đó là quy củ của đại trạch môn, hắn tin tưởng Vân Tranh không có nghĩa là người khác cũng tin, nhất là sau lưng y còn có hơn ba chục đại hán mặt mày hung tợn càng khiến người ta không tin được, tính mạng tài sản cả nhà đều dựa vào cái cánh cửa này duy trì, không tùy tiện mở ra được.
- Sao, 500 quan, ta có khuynh gia bại sản cũng không có. Lưu đô đầu nghe Vân Tranh nói ra con số đã thấy cần chỗ dựa đứng cho vững, tên tiểu tử này lần nào gặp cũng nói ra những lời dọa chết người ta:
- Bạo dân cướp phá Đậu Sa quan, Lão Lưu ơi, thân là đô đầu, bắt giữ đạo phỉ là chức trách, một khi Vĩnh Hưng quân tới Đậu Sa quan, huynh thấy cái tội danh thất chức phải xử thế nào? Vân Tranh nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ:
- Ta tưởng rằng bạo dân chỉ uy hiếp một chút rồi đi, có ma mới biết bọn chúng lại đi đồ thành, có điều dù trên xử phạt cũng không tới đầu ta, trị an ở huyện đã bị Hàn Đức tiếp nhận, còn nhiệm vụ phòng vệ do Trương phó tướng quản hạt, trên nữa còn có Lâm huyện lệnh, Tiêu chủ bạ, liên quan gì tới ta?
Thấy Lưu đô đầu phủi sạch sành sanh trách nhiệm, Vân Tranh không nói thêm, vô vai hắn ba cái rồi cười nhạt bỏ đi.
Nụ cười của Vân Tranh lại khiến Lưu đô đầu sởn gai ốc, tên tiểu tử này đầu óc cổ quái, nhưng lại vô cùng chuẩn xác, lúc trước y mạnh miệng nói sẽ được xướng tên ở Đông Hoa môn, Lưu đô đầu chỉ coi như trò cười, bây giờ dù cả đời y không có vinh diệu nữa thì mỗi việc y làm đều không thể xem nhẹ.
- Vân ca nhi, đừng đi, giúp lão ca nói xem, rốt cuộc làm sao, ngươi cười làm ta sợ quá, nể tình cảm xưa nay, ngươi không thể phủi tay bỏ đi như vậy. Lưu đô đầu lẽo đeo theo sau cười nịnh:
Vân Tranh quay đầu lại, thở dài: - Đại nạn tới trước mắt rồi còn chưa biết à? Vừa rồi mấy người huynh nói giúp huynh gánh tới đã chết gần hết, Lâm huyện lệnh chết rồi, xác treo ở cổng nhà, vị Trương phó tướng thì đã phá vây đi cầu viện, Hàn tổng bộ đầu cũng chết, bị loạn đao chém cho be bét, bất kể thế nào cũng được tính là chiến đầu tới cùng. Nào giờ chúng ta đánh giá tình hình, huynh thừa biết quan văn bênh nhau, Lâm huyện lệnh tuy ở đây bị chèn ép, nhưng có tiếng trong sĩ lâm, trong trận chiến này không thể nào toàn là chuyện khiếp nhược, phải có vài điểm sáng đúng không, Lâm huyện lệnh thế nào cũng vào Trung Liệt truyện, đám quan văn sở trường làm trò này. Thể diện của tri phủ đại nhân ở Thành Đô cũng phải giữ, Hàn Đức coi như tận trách rồi, không ai định tội được hắn, Trương phó tướng là quan binh có bị chặt đầu cũng không thể gánh tội cho địa phương, vậy thì còn huynh và Tiêu chủ bạ thôi, ai là người thích hợp giữ lại để nắm đại cục bây giờ?