Vân Tranh thẳng thắn gật đầu: - Nếu như theo lời Hàm Ngưu kể thì đến tám phần là ông đã giết người rồi, bây giờ cần làm rõ ngọn ngành sự việc. Lời người không đáng tin, đôi khi mắt thấy còn chưa phải là thật, so với đôi mắt, ta càng tin nhân phẩm của ông hơn, cho dù ông có điên thì tối đa cũng chỉ đi cướp kẹo bị trẻ con nó dùng đá ném, chứ không ra tay giết người, ông không hành thiện mà ông có thiện tâm.
- Những ngày qua khi ông trở về nhiều lần đầu sưng vù, người bẩn thỉu, châu ngọc trên cà sa bị giật đứt, dù là thế ông vẫn cứ cười ha hả, không hề tức giận, nên ta không tin ông giết người.
Ngũ Câu chỉ lên đầu mình: - Mấy ngày qua ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngũ cảm thiếu hụt, nhiều lúc mất tri giác, không nhớ nổi đã đi đâu làm gì... cho nên không biết mình đã làm gì nữa, ngươi không nên khẳng định. Nói tới đó chỉ Hàm Ngưu: - Nếu là người khác nói thì không chừng còn có mục đích khác, nhưng Hàm Ngưu là đứa không biết nói dối, như vậy chứng tỏ là ta đã giết người, không sai được.
- A Di Đà Phật, vô cớ giết người tội không thể tha, Ngũ Câu tới quan phủ đầu thú, kiếp số tới rồi, không mong siêu thoát, Vân Tranh, ngàn vạn lần đừng gây thêm chuyện, khiến ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Vân Tranh đứng dậy ngăn ông ta lại: - Không vội, nếu ông ta chuẩn bị đầu thú, vậy cho ta thêm thời gian đã, làm rõ sự việc rồi hẳng tới phủ Khai Phong, ta không muốn thảm cảnh ông bị chặt đầu trước khi mọi chuyện được làm sáng tỏ.
Ngũ Câu sợ hãi xua tay: - Ngươi đừng ra tay, đừng, một khi ngươi ra tay, nói không chừng ta giết người còn biến thành một chuyện công đức, ta biết với bản lĩnh của ngươi có thể dễ dàng làm được điều ấy. Vân Tranh, chúng ta có thể lừa người, thậm chí lừa cả bản thân, nhưng không thể lừa trời, Ngũ Câu giết người là nhân, bị chặt đầu là quả, Phật tổ an bài con đường này cho ta, ta an tâm đi theo.
- Còn nhớ Hoằng Trì đại sư ở Lăng Vân độ không, ông ấy cả đời làm việc thiện, xây cầu làm đường, cứu người vô số, Phật pháp tinh thông, giới luật nghiêm ngặt, cả đời chưa làm việc ác. Nhưng sống xây cầu, chết vì xây cầu phải giải thích ra sao, thiện tai, thiện tai, vận mệnh luân hồi không thể giải thích.
Đúng lúc này thì Lão Liêu vội vàng chạy vào nói Bao Chửng tới bái phỏng.
Vân Tranh thở phào: - May quá, Lão Bao ra tay rồi, thế thì tốt, ta còn lo Âu Dương Tu mới tới phủ Khai Phong nhậm chức xử trí việc này, nếu là Lão Bao, ít nhất sẽ không để ông bị oan.
- Hầu gia quá khen rồi, lão phu sẽ làm hết sức không để ai bị oan, nhưng cũng không để kẻ ác nào lọt lưới. Bao Chửng một thân quan phục trang nghiêm đi vào, từ xa nghe thấy lời Vân Tranh nói tiếp:
Vân Tranh đi lên thi lễ, nói ngay: - Thời gian qua Ngũ Câu bị bệnh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết gì, đó là điều ai cũng biết, nếu cần chứng cứ thì Trương ngự y và Trâu công công đều có thể xác nhận.
- Thật là thật, giả là giả, Vân Tranh ngươi dù có bản lĩnh thông thiên lần này cũng đừng mong bịt mồm thiên hạ. Một giọng nói vang vang xuất hiện sau lưng Bao Chửng:
Người này trên hai mươi, một thân quan phục màu lam, mắt sao mày kiếm, trán cao rộng, hai môi hợp thành một đường, có vẻ tự phụ và kiêu ngạo.
Trước khi Vân Tranh kịp lên tiếng, Bao Chửng ngăn cản vị tân khoa trạng nguyên Phùng Kinh cuồng ngạo đó lại: - Nơi này nào có chỗ cho ngươi lên tiếng, còn không mau lui ra? Rồi chắp tay với Vân Tranh: - Người bị hại là bằng hữu của hắn trong Quốc tử giám, nhất thời không kìm chế được, mong hầu gia chớ trách.
Vân Tranh rút quạt ở ông tay vỗ vào mặt Phùng Kinh vẫn gườm gườm nhìn mình như thú dữ, nói với Bao Chửng: - Cái loại ngu xuẩn vô tri này bản hầu không chấp, nhưng Bao công, án còn chưa xử, thậm chí còn chưa thẩm vấn mà người của ông đã vội vàng định tội, ông bảo ta làm sao yên tâm giao một hòa thượng ngốc vào phủ Khai Phong? Ở nhà ta còn ngang ngược như thế, hòa thượng tới phủ Khau Phong còn chẳng bị ép cung hay sao?
Bao Chửng nghiêm mặt đuổi Phùng Kinh lui ra ngoài, thở dài: - Ngươi không thể cũng lúc nào cũng lấy nắm đấm nói chuyện, đức độ của Ngũ Câu đại sư thì ai cũng thấy, nhưng ông ấy giết người cũng là chuyện mọi người chứng kiến, bất kể thế nào, quốc pháp không thể xúc phạm, Ngũ Câu đại sư cần tới phủ Khai Phong một chuyến.
- Vân Tranh, để hòa thượng đi. Ngũ Câu đứng lên thi lễ với Bao Chửng:
Vân Tranh nghiến răng, mỗi lời như phát ra sát khí lạnh thấu xương: - Lão Bao, trông coi Ngũ Câu cho tốt, bằng hữu của Vân Tranh không có mấy, ta vừa mới bức tử chết một người, nên bằng hữu còn lại không khác gì mạng của ta, chuyện của Ngũ Câu còn có nhiều nghi vấn, nếu các vị hành sự tùy tiện, bất kể là ai ta cũng không tha.
- Hàm Ngưu, ngươi đi theo đại sư hầu hạ cho tốt, nếu thấy có bất kỳ điều gì khả nghi cứ mạnh tay cho ta, dù giết người cũng có hầu gia gánh cho người. Nói xong phất tay đi vào hậu đường.
Hàm Ngưu gật mạnh đầu, không nói không rằng cứ thế bám theo Ngũ Câu như hình với bóng.
Bao Chửng thở dài cung kính mời Ngũ Câu rời Vân gia, không dám còng tay, ông ta đích thân an bài bỏ tù Ngũ Câu, chuyện này không thể sơ xuất, Vân Tranh ghét chuyện nhỏ làm phiền, dù thua thiệt cũng được, nhưng ở chuyện lớn không bao giờ hàm hồ, không ai dám xem nhẹ thái độ một đại tướng cầm quân.
Ngũ Câu đi rồi, đám học sinh bao vây Vân gia không chịu giải tán, vẫn quát tháo đòi Vân Tranh ra đối chất.
Lục Khinh Doanh vô cùng tức giận, tiếng tăm của Vân gia vốn không tốt, nàng cố sức xoay chuyển điều này, thế nên ở chuyện Ngũ Câu ngộ Phật, nàng vô cùng rộng rãi, không ngờ chuyện tốt thành chuyện xấu bảo Lão Liêu: - Ông ra bảo bọn chúng đi đi, để ta ra đó không còn đường thương lượng nữa đâu.
Vân Tranh xua tay ngăn Lão Liêu lại: - Chuyện đã lớn tới mức thế này không thể giải quyết như thế, nếu bọn chúng cứ thế mà giải tán càng bất lợi cho nhà ta, nói không chừng lại đổ lên đầu ta cái tội ỷ quyền thế bịt miệng thiên hạ như tên tân khoa trạng nguyên họ Phùng kia nói, để ta ra ngoài, chỉ là đám thư sinh trói gà không chặt, làm gì được chứ?
Bên ngoài, Tiếu Lâm đã dẫn người Ngũ thành binh mã ti cùng với sai dịch nha môn ngăn đường, không cho những kẻ hiếu sự gia nhập vào đám đông, tránh sự thể thêm phức tạp, đám sĩ tử không dễ chọc, Vân gia càng không đùa, sợ nhất là xảy ra xung đột đổ máu, với bất kỳ bên nào cũng là hậu quả không thể vãn hồi, vậy mà tới lúc này không có vị trọng thần nào ra mặt, đám giáo dụ của Quốc tử giám cũng biệt tăm.
Đứng trước đại môn Vân gia là hơn ba trăm sĩ tử, toàn bộ đồng phục màu xám nhạt, đang đồng thanh yêu cầu Vân Tranh ra đối chất, giọng kẻ sau cao hơn kẻ trước, như từng làn sóng dội vào tai, kẻ nào kẻ nấy mặt đỏ tía tai, hùng hùng hổ hổ, khí thế hơn cả cấm quân.
Bách tính thì thầm to nhỏ, bọn họ đều biết danh tiếng Ngũ Câu, làm sao vị hòa thượng hiền từ như vậy lại giết người? Khả năng vì Văn Tín hầu giết người quá nhiều, đại sư nhân từ muốn siêu độ nhưng không được, rốt cuộc hại bản thân.
Vân Tranh đi ra đúng lúc tiếng la hét lên tới cao trào, như muốn chọc thủng màng nhĩ người ta, y không mang theo gia tướng, chỉ có lão bộc què, đặt ghế gấp trước đại môn, ung dung ngồi xuống, đợi xung quanh lắng xuống mới nói vừa đủ nghe: - Đi đi, Ngũ Câu bị phủ Khai Phong giải đi rồi, sao các ngươi còn bao vây Vân gia, định xông vào Bạch Hổ đường, đó là tội chặt đầu.
Một tên thư sinh dong dỏng cao, gầy gò, da tái có vẻ là tên cầm đầu, bước tới trước mặt Vân Tranh, giọng đanh thép: - Đường không bằng có người dẫm, chuyện bất công có người lên tiếng. Vân gia dung túng bao che kẻ giết người, bọn học sinh thân là thánh nhân môn đồ, tất nhiên phải trượng nghĩa lên tiếng. Vân đại tướng quân ngài chẳng lẽ không thấy phải xin lỗi người chết, đừng nói Vân phủ, nếu có oan tình không giải, học sinh không sợ quỳ trước cửa cung xin bệ hạ giải oan.