- Hừ, tiểu tử, ngươi đọc sách tới ngu người rồi à? Chuyện tới nay còn chưa rõ, ngươi một mực nói Vân gia ta giết người, xéo đi, nếu không sẽ coi là tặc khấu, roi của lão tử không tha ai. Chẳng biết đệ tử của ai, miệng đầy lời thánh nhân, tinh cách cực kỳ cô chấp, nhìn trang phục của hắn rất bình thường, là con nhà nghèo, hai mắt thì lửa giận rực cháy, Vân Tranh đưa mắt nhìn quanh, xem có kẻ nào xúi giục đám đông hay không:
- Từ Sinh có tội gì mà bị ác tăng ném xuống đầm dìm chết, đáng thương cho mẹ già con thơ không ai phụng dưỡng, tên ác tăng đó bằng với giết ba người. Vân Tranh, đó là do ngươi bao che dung túng ác nhân, ngươi cũng có tội. Tên thư sinh càng nói càng giận: - Mấy ngày trước Từ Sinh đi qua nhà ngươi, thấy ca múa rộn ràng, mùi rượu sực nức, nghĩ tới cảnh nghèo khó của mình, mới mượn lời Đỗ Phủ viết lên tường nhà ngươi câu "Chu môn rượu thịt thối, người đường xác chết khô", chỉ là lời thư sinh, vậy mà ngươi lòng dạ hẹp hỏi sai ác tăng hành hung.
Bốn xung quanh tức thì sôi sùng sục, chửi mắng Vân Tranh không tiếc lời.
Vân Tranh nhớ ra Lão Liêu đúng là báo cho y chuyện này song khi đó lo cho Ngũ Câu nên chẳng để ý, không ngờ chính là nạn nhân, trên đời có chuyện trùng hợp như thế sao? Tất nhiên là không, vì thế y bật cười: - Mấy ngày trước Vân gia đúng là có đại tiệc, chiêu đãi hàng xóm láng giếng, cảm tạ bọn họ khi bản hầu không có nhà chiếu cố Vân gia, bất kể già trẻ nam nữ, chỉ cần có lòng đều có thể vào uống rượu, Từ Sinh hắn không vào ăn còn cảm khái cái gì?
- Các vị, các vị, cho lão hủ nói đôi lời. Một ông già mặc trang phục viên ngoại, tuổi trạc ngũ tuần, lớn tiếng thu hút chú ý, đó là Chu Thiên Thọ chủ hiệu vải ở phía sau Vân gia gạt đám đông bước tới: - Giám sinh, Vân gia trạch môn sâu, ngưỡng cửa thấp, thương cổ như lão hán đều có thế vào dự tiệc, các vị nói "chu môn rượu thịt thối" thì thật quá lời, Vân gia xưa nay thức ăn thừa còn nóng hối đều chia cho trẻ con ăn mày, không có chuyện như các vị nói, các vị nghe ở đâu ra?
Còn có lão thẩm to béo đi tới tức giận quát tháo: - Các ngươi có mắt không tròng, Ngũ Câu đại sư là người thiện tâm, cao tăng đắc đạo, còn y thuật tinh thâm, xung quanh ai đau bệnh nhờ vả là không ngại đêm ngày tới khám, không lấy tiền, lúc nào cũng cười khà khà hiền lành. Gần đây ngộ Phật, nên trở thành điên điên khùng khùng, nhưng không phải là ác tăng, các ngươi lại còn nói đại tướng quân sai phái là ngậm máu phu người.
- Đúng đấy, hôm nọ đại sư bị một đám trẻ con bắt nạt, vậy mà cũng chỉ ôm đầu chạy, không đánh lại, chính ta là người đuổi đám trẻ đó đi. Lại một đại thẩm khác lên tiếng:
Đám người đi qua xem náo nhiệt không rõ, chứ làng giềng xung quanh ai không hiểu Vân gia, không hiểu Ngũ Câu là người thế nào, tình nghĩa hàng xóm láng giềng là đặc điểm quan trọng thời xưa, thế là có người lên tiếng lập tức từ ông già tới trẻ nhỏ ùn ùn kéo ra, chửi mắng đám giám sinh, một số bà bà khóc lóc kêu oan cho Ngũ Câu.
Đám giám sinh này có thể không sợ quan lại, không sợ quyền quý, nhưng không dám động tới bách tính, khí thế yếu dần, không chiếm được đạo nghĩa, những kẻ không liên quan tới xem náo nhiệt sợ tai bay vạ gió tản dần, một số giám sinh a dua cũng lặng lẽ bỏ đi, tên cầm đầu vẫn như thú điên, gào rú: - Từ Sinh chết rồi, mẹ già của hắn sẽ chết đói, hai đứa con cũng sẽ chết, các người trả lời ra sao, cho dù không phải Vân Tranh ngươi sai phái thì cũng vẫn do tên ác tăng đó giết người, rất nhiều người chứng kiến.
Lão Liêu thấy chuyện xuôi xuôi, vội kéo tên giám sinh đó qua một bên: - Ngươi muốn cứu tế bằng hữu thì nói sớm, sao phải gây động tĩnh lớn thế này, phu nhân nhà ta thiện tâm có tiếng, xem, đây là năm quan tiền, mau đi mua gạo cho Từ gia, nếu sự tình đúng là do Ngũ Câu đại sư gây ra, Vân gia nhất định sẽ có câu trả lời, giờ đừng làm ầm ĩ nữa, đại tướng quân nóng tính, chẳng may nổi giận ngươi hại chết cả nhà họ Từ đó.
Những giám sinh khác dao động, kẻ thì cố chấp đứng đó nhưng không biết phải làm gì tiếp, kẻ khuyên nhủ hắn bỏ đi, lấy được bạc từ Vân gia ác danh truyền khắp thiên hạ là thắng lợi rồi.
Tên kia không ngờ khóc rống lên: - Từ huynh, Dư Thắng vô dụng, mạng huynh chỉ có năm quan thôi!
Lão Liêu thấy hắn khóc tới đứt ruột đứt gan khiến xung quanh lay động, vội móc một đĩnh bạc lớn ra: - Đây là mười đĩnh..
Dư Thắng gào to: - Ta không tới đây vì tiền.
Vân Tranh lớn tiếng nói: - Nếu ngươi không phải vì tiền, vậy Lão Liêu, thu tiền lại, đợi phủ Khai Phong phán xử, chúng ta cứ đúng luật nên bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu, các ngươi còn gây sự ầm ĩ, ngậm máu phun người, ta lấy tội bao vây soái phủ xử trí rồi đưa lên quan, chỉ cần bị phán tội, đừng hòng tham gia khoa cử.
Nói xong phất tay một cái, hai hàng giáp sĩ đen kịt không ngừng tràn ra, vây quanh, đám giám sinh hoảng hốt, lòng sợ hãi, đều là kẻ giết người quen, riêng sát khi đã khiến thiếu niên non nớt đó chùn chân, bọn chúng không sợ ăn đòn, dù sao Vân gia không dám ngang nhiên đánh chết người, càng ăn đòn, thanh danh càng cao, nhưng chẳng may bị quan phủ định tội, tương lai coi như hỏng rồi, vội cùng láng giếng bốn xung quanh khuyên nhủ Dư sinh túm tụm lại một góc nhìn đao loang loáng chĩa vào người không dám ho he gì nữa.
- Hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình …
- Vân Tranh, đó là tinh hoa của Đại Tống, vạn vạn lần không thể tổn thương. Đằng xa có một đám quan viên mặc áo đỏ chạy bay cả mũ tới, lớn tiếng la hét:
Loáng thoáng nhận ra bóng dáng Âu Dương Tu, đám người đó chắc chắn nãy giờ đứng xem vui lắm đây, Vân Tranh đứng dậy lệnh gia tướng vào nhà, sai đóng cửa lại, các ngươi đã không có ý đồ tốt, đừng trách lão tử không tiếp.
Trên đời này căn bản không có chuyện gì là không có sơ hở, Hoa Nương rời đi, điều động toàn bộ lực lượng cả trong tối lẫn ngoài sáng của mình, từ giang hồ, thương nhân cho tới quan phủ quân đội, chỉ tốn ba ngày bức màn bí ẩn dần dần được hé lộ.
Tin tức không ngừng truyền về.
Từ Sinh bệnh tình nguy kịch, vô phương cứu chữa, bệnh là lao phổi.
Dư Thắng không liên quan, hắn chỉ là người bằng hữu nhiệt tâm.
Ân sư của Từ Sinh và Dư Thắng là Lữ Huệ Khanh.
Chưa có bằng chứng trực tiếp, nhưng Vân Tranh tranh đủ kết nối sự việc rồi, đấm bàn tóe máu, dù thế không giảm bớt phẫn nộ trong lòng.
Tên tiểu nhân quen dùng âm mưu quỷ kế, dám giở trò trước mặt đầu hổ báo, hắn chán sống rồi.
Tên khốn Lữ Huệ Khanh đó, dùng thủ đoạn của hoàng đế đối phó Địch Thanh để đối phó với mình, biến Ngũ Câu thành thần trí hồ đồ, lấy danh vọng Ngũ Câu che dấu tội ác, ngay cả mình cũng nhầm, cho dù có ai phát hiện, liên tưởng tới thủ đoạn của hoàng đế trước đó sẽ không dám điều tra.
Kẻ đằng sau là ai? Vương An Thạch? Nông điền thủy lợi pháp của Vương An Thạch sang năm sẽ thực thi, chuyện này liên quan gì tới mình, bản thân Vương An Thạch cũng hiểu mình chỉ hỗ trợ chứ không ngăn cản, vô cớ nhắm vào mình, thật vô lý.
Không thể loại trừ Vương An Thạch ngay, nhưng rất có thể không có ai đằng sau hết, như sự kiện mình bị triệu về kinh, Triệu Trinh ở góc độ nào đó cũng là người bị lợi dụng thôi, tập đoàn quan văn đã gây áp lực vô hình khiến Triệu Trinh sập bẫy của chúng.
Thủ đoạn thô bạo đã dùng, không dọa được đám sĩ đại phu niềm tin kiên định, thủ đoạn trí tuệ đã dùng, không lung lạc đám người cố chấp đó, thậm chí đã thỏa hiệp rồi, đám sĩ đại phu vẫn không thỏa mãn.
Bọn chúng cho rằng giai tầng của mình thống trị Đại Tống, cho dù lão bà, hài tử hay là thân thể, tư tưởng, bọn chúng đều muốn khống chế.
Cho đến khi ngươi trở thành con rối trong tay chúng, có lẽ bọn chúng có lẽ mới buông lỏng sợi dây một chút.
Rốt cuộc bọn chúng muốn gì ở lão tử nữa?
HẾT!