Vân Tranh thấy Ngũ Câu bây giờ có thể gọi là Phật rồi, người ta hại mình như thế, ông ta chỉ nhìn thấy những chuyện ấm áp nhân gian, chẳng hề nhắc đến kẻ thù, thế không phải Phật thì là gì?
Người Vân gia vẫn như cũ, nếu không cần ra khỏi nhà là dứt khoát sẽ ở nhà, không phải vì nhút nhát tự ti như khi mới đến thành phố phồn hoa, quan lại huân quý đầy đường này, mà phát hiện ra người xung quanh quá ngu ngốc, cũng quá khác biệt, bất tri bất giác tự hình thành thế giới riêng, kệ cho Đông Kinh náo nhiệt hay yên ắng, thu hay đông, cứ sống theo nhịp của mình.
Tiện thể nói luôn, Đông Kinh hiện giờ rất náo nhiệt, vì Cao Kế Tuyên đã hồi kinh.
Nhân vật công huân trác tuyệt này trở về, gia quyến Cao Hoài Đức đổ ra đường chặn chiến mã của ông ta, quỳ xuống đất, xin ông ta làm chủ cho mình.
Chuyện này Cao Kế Tuyên chẳng làm được gì, vụ án Cao Hoàn Đức là khâm án, do hoàng đế đích thân phán, cho nên tính chất của vụ án đã không nằm ở đúng hay sai nữa rồi.
Nếu như đám huynh đệ nhi tử Cao Hoài Đức đừng quá khôn lỏi, chịu ra trận chia sẻ lo lắng cùng hoàng đế thì tội lỗi sẽ không giáng xuống đầu, hoàng đế đối xử với huân quý không tệ, nhìn Tào gia, Thạnh gia là thấy, quan cao tước dày, sung sướng an nhàn, chính là muốn bọn họ ngoan ngoãn ngồi ăn chờ chết.
Nếu toàn hạng giá áo túi cơm đã đành, đây trong nhà toàn anh tài, anh tài võ tướng thế gia mà lại chỉ ngầm tích trữ lực lượng, không muốn chết thì là gì?
Chính vì nguyên nhân này khi chuyện xảy ra, bất kể văn thần hay huân quý đều không ai can dự.
Nay Cao Kế Tuyên đã về, người Cao gia hi vọng dùng mười lăm năm cố thủ Nhạn Môn Quan của ông ta nói với hoàng đế, Cao gia vẫn luôn trung thành phục vụ Đại Tống.
Lão thái quân tám mươi tuổi của Cao gia mặc trang phục quan kỹ ôm lấy chân ngựa của Cao Kế Tuyên khóc chết đi sống lại, làm người dân Đông Kinh ai nấy đều lau nước mắt thương hại.
- Phu quân, chàng không biết, Cao lão thái quân hiền lành phúc hậu, tóc bạc phơ ngồi một chỗ trông như lão phật gia, vậy mà giờ đây mặt trát son dầy, tóc trắng gài món trang sức rẻ tiền, mặc y phục kỹ nữ lộ da lộ thịt, hông còn đeo cái trống... Thật là thảm cảnh nhân gian.
Lục Khinh Doanh chẳng biết làm sao mà ôm khuê nữ khóc không ra tiếng, làm Lạc Lạc sợ hãi la toáng lên, Vân Tranh phải cướp lấy khuê nữ, dỗ nó chạy đi với với Vân Tam, thở dài: - Nàng muốn ta dâng tấu giúp Cao gia à?
- Không, chuyện này chúng ta tuyệt đối không được xen vào. Lục Khinh Doanh khóc tới nhũn người mà nói câu này chém đinh chặt sắt:
Vân Tranh chỉ biết vứt cuốn sách đi: - Nếu không muốn giúp người ta, làm sao mà còn khóc thành thế này?
- Thiếp đau lòng nên muốn khóc.
- Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi, nhà họ là khâm phạm, trước kia ta lên tiếng giúp họ chủ yếu muốn trừng trị tên ngự Bùi Nhân Độ đó hành vi quá khó coi mà thôi, nàng không cần phải khóc cho ta xem, ta sợ rồi, ta nhất định sẽ đứng ngoài chuyện này. Thật là, khó coi chết đi được, chảy cả nước mũi kìa...
Lục Khinh Doanh chẳng qua chỉ là thương xót đồng loại thôi, thấy trượng phu không buồn hỏi tới chuyện tiếp theo thế nào thì biết y không quan tâm chuyện này thật, lại khóc đi ra ngoài.
Vân Tranh thực sự không quan tâm đi hỏi tới Cao Kế Tuyên có phản ứng gì, chẳng liên quan tới mình, thân là gia chủ có nghĩa vụ giúp tộc nhân, thân là thần tử, phải bảo vệ quyền uy của hoàng đế. Tới Đại Tống, Vân Tranh không thể học cách đối nhân xử thế mới, nhiều lần nghĩ, quỳ xuống cho xong, nhưng lại có tiếng nói khác hô hào, không được quỳ.
Cho nên quá trình đấu tranh của Vân Tranh là đòi quyền không phải quỳ, nghe nói thành vương không phải quỳ... Tất nhiên, vì tránh kết cục như Cao gia, ý nghĩ ra hải ngoại chưa bao giờ bỏ.
Hôm nay Cao Kế Tuyên về, Vân Tranh không lên triều, quyền lực chưa bàn giao, hai người không thích hợp gặp nhau, đó là quy củ của Đại Tống, cũng là kiêng kỵ của tướng môn.
Một nhân vật như Cao Kế Tuyên trở về không phải là chuyện đơn giản, phải là kế hoạch có tính toán cẩn thận, Vân Tranh không rõ có liên quan tới những chuyện gần đây xảy ra xung quanh mình hay không, vì hành vi của Lữ Huệ Khanh quá khó lý giải, thứ nhất hai bên không có ân oán gì, cũng không có xung đột lợi ích. Thứ hai, đây không phải là loại công kích có thể tổn hại tới địa vị của Vân Tranh, tổn hại chút danh tiếc không là gì.
Vân Tranh kết luận, rất có thể mục đích chỉ là đánh lạc hướng, làm phân tâm y, để thực hiện kế hoạch lớn hơn, vì thế Vân Tranh không thể không cẩn thận với chuyến về kinh lần này của Cao Kế Tuyên.
Tình hình địch ta chưa rõ, án binh bất động là tốt nhất.
Đợi xem Cao Kế Tuyên có hành động gì đã, lúc này nghĩ nhiều vô ích, không có tâm trạng đọc sách, bỏ đó đi lên nhà gỗ tìm Địch Thanh.
Mùa đông ở Đông Kinh chẳng được mấy ngày thời tiết tốt, trời đa phần âm u giá lạnh, mà lạnh thì uống rượu càng nhiều, khi rượu của Địch Thanh biến thành bã rượu nếp thì Vân Tranh mới để ý, thường ngày mặc áo gấm giờ thành áo bông, ngón cái vốn đeo nhẫn ngọc thành nhẫn sắt.
Vân Tranh nhíu mày: - Địch soái, khó khăn thì nói một tiếng, sao lại để khổ như thế?
Địch Thanh xua tay thở dài: - Thôi, đã vay của ngươi năm vạn quan tiền rồi, thương đội mùa xuân sẽ khởi hành, ngươi giúp chuẩn bị hàng hóa, lại vay tiền, ân nghĩa đã nhiều lắm rồi. Ta biết ngươi nhiều tiền, nhưng đó là tiền của ngươi, không phải của tây quân bọn ta. Ài, trà mã cổ đạo là con đường xuyên qua những vùng không bóng người, chưa nói tới hổ báo sài lang, riêng đi đường cũng đủ chết người, nên đi nhất định là phải có thu hoạch.
Vân Tranh mỉm cười thoải mái: - Hành thương, hành thương, chính là dựa vào đôi chân đi khắp thiên hạ, vất vả là đúng rồi, có điều Địch soái ngài không cần khách khí, ta là bên có lợi, thu hoạch lớn nhất ở tuyến đường này chưa chắc là ngài, cho nên nếu cần giúp đỡ cứ nói, đừng khách khí.
Địch Thanh tròn mắt: - Làm sao tây quân ta đi kinh doanh, ngươi lại được lợi, trong đó đâu có cổ phần của ngươi.
- Thương đội của ngài tụ tập ở một dải Đậu Sa quan sau đó mới xuất phát đi vào Ngũ Xích đạo, qua Đại Lý, tới Thiên Trúc, nhờ có các vị Đậu Sa quan trở nên náo nhiệt hơn, tấc đất tấc vàng, mà Lương gia lại là nhà cung cấp hàng hóa lớn nhất Đậu Sa quan, ngài bán càng nhiều, ta lãi càng lớn.
Địch Thanh mồm cứ mở ra từng chút một, ông ta hiểu ra lợi hại trong đó rồi, phải kiềm chế lắm mới không xông lên đánh người, mãi mới nói được: - Vậy cho lão phu vay năm vạn nữa.
Vân Tranh đang địch trêu chọc Địch Thanh, chợt nghe hoàng cung có tiếng chuông lọng phụng truyền tới, lòng thất kinh, Địch Thanh nghe một lúc xua tay: - Không có tiếng trống, chứng tỏ là không phải ngoại địch xâm nhập, ngươi thật cổ quái, lúc thì thông minh đến phát sợ, lúc thì mấy chuyện bách tính bình dân cũng hiểu mà ngươi lại không biết. Chuông đánh chín lần, tức là có người cáo ngự trạng, gõ trống là dân kiện quan, gõ chuông là kiện bệ hạ.
Thấy Vân Tranh thở phào ngồi xuống thì lấy làm lạ: - Ngươi không hứng thú biết ai kiện bệ hạ à?
- Gần đây tiểu tử chẳng làm chuyện thương thiên hạ lý gì, không có tật chẳng giật mình, còn người khác kệ.
Địch Thanh thở dài Địch gia và Cao gia có quan hệ khá thân mật: - Cao Kế Tuyên về mới ba ngày, ngày trở về, thấy Cao lão thái quân mặc trang phục kỹ nữ cũng chẳng động lòng, nghiêm khắc trách mắng đám phụ nhân, ném lại một rương tiền rồi vào cung, bây giờ sao bỗng nhiên lương tâm thức tỉnh?
Vân Tranh tất nhiên không nghĩ thế, chuyện này càng khiến y thêm bất an.