Đến khuya về phòng ngủ, giày không cởi Vân Tranh đã nằm vật xuống giường, Cát Thu Yên cởi giày giúp y, lấy khăn ấm lau mặt, hỏi nhỏ: - Lão gia hôm nay không vui à?
Vân Tranh ừm một tiếng: - Nàng đi mời phu nhân qua đây, tối nay chúng ta ngủ chung.
Cát Thu Yên mặt tức thì đỏ bừng, cúi đầu xuống, rất không muốn đi, cho dù ba người họ từng phát sinh chuyện hoang đường nhưng là trong một số trường hợp đặc thù, dù gì phu thê ân ái là chuyện hai người, chẳng ai muốn có người thứ ba xuất hiện, trừ khi tâm lý biến thái.
- Nghĩ cái gì vậy, tối nay ta có chuyện cần nói với các nàng, không rảnh trái ôm phải ấp. Vân Tranh vỗ trán, nữ nhân này cũng thật là, không nghĩ tới cái gì lành mạnh một chút được sao:
Cát Thu Yên thấy mình hiểu lầm, mặt càng đỏ hơn, chạy ù đi như làn gió.
Hội nghị gia đình của Vân gia được tổ chức như vậy đấy, ba người ngồi trên giường lớn, thổi tắt đèn đi, mỗi người quấn một cái chăn nói lời ma quỷ, có điều Lục Khinh Doanh quen thói chơi xấu, nói chuyện được một lúc là chui vào chăn của Vân Tranh, kiếm tư thế thoải mái nằm, còn không ngừng đá Cát Thu Yên cũng muốn chui vào.
- Đừng nghịch, có chuyện phải nói. Vân Tranh thấy Cát Thu Yên bị đá ra ngoài, vòng tay ôm lấy eo Lục Khinh Doanh nói nhỏ:
Đến khi hai nữ nhân cùng chui vào chăn thì thiên hạ mới thái bình.
- Ta xưa nay vẫn xem thường một đám người, đó là Thạch Trung Tín, Tào Vinh, hôm nay trong lòng có nghi ngờ, mới chuyên môn điều tra phân bố quân mã Đại Tống, phát hiện điều lạ. Binh mã Đại Tống thực ra là nắm trong tay tướng môn, trước kia ta cho rằng đó là hoàng đế cố tình, thông qua chuyện Cao Hoài Đức mới không nghĩ vậy nữa, còn chuyên môn xem điều động quan quân cao cấp mười năm qua, thì ra quan trọng yếu luôn luân phiên trong tướng môn mà thôi, còn đều là vị trí thực quyền.
- Nói ra thật nực cười, cho tới bây giờ ta mới biết cái gốc lập thân của mình, hoàng đế sở dĩ luôn dung túng ta, có nhiều nguyên nhân, trong đó quan trọng vì ta không phải người tập đoàn huân quý, thật quái quỷ, trước kia ta còn nghĩ, gia nhập tập đoàn ăn hại này cho người ta yên tâm. Ài, nếu có thể ta muốn cả nhà chúng ta sớm đến Nhạn Môn Quan, rời Đông Kinh là hơn, phu quân của các nàng rốt cuộc xuất thân tiểu dân, không chơi được trò chính trị, lúc nào cũng ở thế bị động ứng phó, quá mệt mỏi.
Ở sự kiện này Cát Thu Yên không có tiếng nói, Vân Tranh gọi cả nàng vào, chỉ để nàng biết, trong nhà không có gì dấu nàng cả.
Lục Khinh Doanh từ trong lòng trượng phu bò dậy: - Nhà ta không thể đi hết, cần người ở lại, không bằng để thiếp, dù sao kinh thành không có chủ sự, rất bất lợi.
Vân Tranh lắc đầu, y có cảm giác một tấm lưới lớn đang từ từ thít lại: - Bệ hạ dã chọn sẵn người rồi, đó là nhị đệ, gả Tần Quốc cho nhị đệ cũng là một phần trong tính toán này, Nhạn Môn Quan là quan ải trọng yếu nhất của Đại Tống, lần này bệ hạ điều động lớn như vậy, ắt là có toan tính từ lâu. Cao Kế Tuyên lớn gan gõ chuông kiện bệ hạ, dựa vào cái gì mà ông ta không sợ?
- Chín nghìn kỵ binh đại phá mười vạn quân Tống do danh tướng Tào Bân chỉ huy, Dương Vô Địch chết không rõ ràng, Địch Thanh bị cô lập vì sao? Nguyên nhân gì mà Chủng Ngạc cả đời làm tri phủ Hoàn Châu chứ không muốn vào kinh quan? Nghi vấn quá nhiều, nói tóm lại điều hôm nay ta muốn nói với hai nàng là chúng ta chuẩn bị đi thôi...
Hổ ăn thịt người không lạ, rắn cắn người cũng bình thường, còn về sài lang đả thương người thì càng chẳng có gì đáng nói.
Nhưng một khi lợn trong nhà ăn thịt người... vậy thì quá kinh khủng rồi..
Có câu ma là do tâm sinh, Vân Tranh rất tán đồng, trước kia y nhìn thấy Thạch Trung Tín, cảm giác ông ta cứ ngu ngu, nói chuyện với ông ta thì trêu đùa nhiều hơn tôn trọng. Nhưng bây giờ nhìn cái lão già beo béo này, không ngờ cảm giác dưới khuôn mặt chất phác mọc ra hai cái răng nanh của lợn lòi, Vân Tranh phải chớp mắt mấy lần nhìn lại.
Không nhầm người, vẫn cái bộ dạng già mà không nên nết, choàng trên người áo đỏ rực, đai buộc chặt lấy cái bụng phệ, bất kể là thấy ai, dù là quan viên mặc áo lam ngũ phẩm cũng cười chào hỏi, bất kể người ta có để ý tới mình không.
Nhìn đám người thanh lưu cố làm ra vẻ cao ngạo lờ đi ông già này, Vân Tranh cảm giác sống lưng hình như có mồ hôi.
- Nhìn thấy chưa, cho dù lão phu có tươi cười tiếp cận, người ta cũng không coi ra gì, thôi thì lăn lộn trong đám võ tướng thì hơn, ít nhất không ai vênh mặt hất hàm với lão phu. Thạch Trung Tin biểu diễn xong, thấy Vân Tranh nhìn mình thì cười hì hì sán tới:
Vân Tranh kéo ông ta vào một góc chính sự đường, hỏi: - Thạch công, tin tức của ông luôn linh thông, cho ta biết gần đây xảy ra chuyện gì không? Cao Kế Tuyên vì sao lại gõ chuông? Giờ ta cứ nghe tiếng chuông long phượng là rợn người, cảm giác ngửi thấy mùi chiến tranh, ông đừng dấu ta.
Thạch Trung Tín giơ ngón cái, nhìn quanh một hồi hạ thật thấp giọng: - Quả nhiên là danh tướng, mẹ ta cũng nói, chuyện này không dấu được ngươi lâu, sớm muộn ngươi cũng ngửi ra, đây là kế hoạch tính toán đã lâu của tướng môn. Hà hà, cho ngươi biết, sắp đánh trận rồi, Cao Kế Tuyên và Liêu quốc Tần quốc vương Da Luật Trọng Nguyên có ước định, muốn hợp sức bắt quốc chủ Da Luật Hồng Cơ, ngươi thấy sao?
Vân Tranh hết hồn, bóp chặt tay Thạch Trung Tín: - Vạn vạn lần không thể.
- Yên tâm, kế hoạch này không liên quan tới ngươi, Cao Kế Tuyên tự hành động, ông ta chỉ muốn ngươi ở Nhạn Môn Quan kháng cự lại người Liêu cắn trả là được.
Vân Tranh cố nén kinh hãi trong lòng xuống: - Da Luật Trọng Nguyên trả giá thế nào để chúng ta ra tay?
Thạch Trung Tín giọng hời hợt nhưng không thiếu phần đắc ý: - Thứ mà từ thời lập quốc tới giờ ai cũng muốn.
Thế là suốt cả buổi tảo triều, Vân Tranh ngây ngây ngốc ngốc, hôm nay là lần đầu tiên y gặp Cao Kế Tuyên, người này mình cao tám thước, mày tằm hình chữ bát, mắt phượng sáng như sao, chòm râu năm chỏm dài tới ngực, oai phong lẫm liệt, nếu mà mặt đỏ thì Vân Tranh còn tưởng là Quan Công hiển thánh.
Nhưng qua hành động của ông ta, Vân Tranh thấy người này kém Quan Công một vạn tám ngàn dặm.
Theo tình báo mà y nắm được, Da Luật Hồng Cơ vị hoàng đế trẻ của nước Liêu và Da Luật Trọng Nguyên có quan hệ cực tốt, sau khi Liêu Thánh Tông chết, mẫu thân Tiêu Nậu Cân nhiếp chính, mật mưu lập Trọng Nguyên làm hoàng đế. Nhưng Trọng Nguyên lại đi nói với huynh trưởng Da Luật Tông Chân ( Liêu Hưng Tông), khiến Hưng Tông nổi giận, phế Tiệu Nậu Cân đầy đi trông coi lăng mộ, phong Trọng Nguyên làm hoàng thái đệ.
Da Luật Hồng Cơ kế vị cũng tôn xưng Trọng Nguyên làm hoàng thái thúc, xu mật sứ, Nam Kinh lưu thủ, nguyên soái phủ sự, có thể bãi quỳ bái hoàng đế, vinh quang tột đình.
Không ngờ lão già đó tuổi già lại muốn làm hoàng đế.
Chẳng nghe thấy trên triều đường tranh cãi gì, khi Trâu Đồng Minh dùng cái giọng the thé đau tai tuyên thoái triều thì Vân Tranh mới tỉnh lại, vừa rời cửa cung thì bị Thạch Trung Tin kéo lên xe của mình.
Trong cái khoang xe rộng rãi xa hoa ấy chỉ có hương phấn ngào ngạt, nhưng lại không có mỹ nhân, với Thạch Trung Tín mà nói là rất không bình thường, Vân Tranh uống một ngụm rượu nho mát lạnh ổn định tâm thần: - Đây là hành vi lấy hạt dẻ trong lửa.
Thạch Trung Tín thản nhiên như không: - Ngươi không hỏi vì sao bọn ta đưa binh lực tới Áp Tử hà à?
- Có gì mà hỏi, mấy năm qua ông từ Đăng Châu xuất hải, làm ăn với Cao Ly, có ít nhất sáu thuyền lớn, nếu như mượn thêm thuyền từ Tuyền Châu, đưa binh lực vào địa bàn người Nữ Chân, sau đó tìm cơ hộ tới Áp Tử hà mai phục, đợi hoàng đế nước Liêu tới đó thì phát động tiến công bất ngờ, mà nhi tử Da Luật Hồng Cơ còn nhỏ, Da Luật Trọng Nguyên sẽ thuận lợi lên làm hoàng đế, thế ông ta liên hệ với người Nữ Chân không, có vũ trang cho bọn họ không?
Thạch Trung Tín vỗ vai Vân Tranh cười đắc ý: - Đúng là người có kiến thức, ta mới chỉ nói một câu mà ngươi đoán ra hết rồi.