Bột Bột ngước cái mặt non nớt lên, tròn xoe mắt, giọng rất không tin: - Một mình thúc thúc giết được mấy chục người Liêu cơ mà.
Lão Ngụy đỏ mặt, làm lính mà, khoác lác một chút, may mà đang ngâm nước nóng, dù đỏ mặt cũng không nhìn ra: - Giết thì giết thật, nhưng không đơn giản, đánh lén, gài bẫy, cung nỏ mới làm được, chứ một mình ta cầm đao xông lên thì chết chắc. Giờ tuy ngươi đánh ngang với thúc nhưng chỉ là luyện tập thôi, nếu là chiến đấu đao kiếm thật, ngươi chết thế nào cũng không biết.
Bột Bột cúi gằm mặt không nói nữa, nó cũng hiểu luyện tập và chiến đấu sinh tử là chuyện khác nhau.
Lão Ngụy thấy nó thất vọng không đành lòng, cổ vũ: - Ngươi là đứa trẻ thích hợp luyện võ nhất mà thúc từng gặp, đứa trẻ thiên tư tốt như ngươi dù cả Đại Tống cũng không có mấy. Nhẫn nại, giờ chuyện phải làm là đợi, về Tống rồi, Lão Ngụy dù dập vỡ đầu cũng phải tìm cho ngươi được một danh sư chân chính.
Năm xưa hắn cũng có vợ con đấy, nhưng mà trước khi hầu gia tới thì đói khổ quá, chết mất rồi, nếu không giờ cũng lớn bằng Bột Bột.
Bột Bột không giỏi ăn nói, không giỏi thể hiện tình cảm, chỉ biết nhe hàm răng trắng cười, cọ đầu vào cánh tay Lão Ngụy.
- Hải Đông Thanh không hạ xuống rừng cây, gia gia nói, chỉ có núi lớn mới là nhà của Hải Đông Thanh, chỉ có vách núi cheo leo nhất mới là nơi nó đậu, chỉ có dũng sĩ dũng cảm khéo léo nhất mới có thể hàng phục được nữa.
- Mỗi năm tới mùa xuân khi băng tan, gia gia cháu sẽ thả Hải Đông Thanh để chúng bắt thiên nga, mổ diều thiên nga ra, nếu may mắn sẽ có trân châu, đem trân châu đi nộp thuế, đi đổi thức ăn có thể sống qua mùa đông. Nhưng năm nay tộc cháu nộp thuế rồi, bọn chúng nói, chúng bị chết một quý tộc, do Khắc Lý Bát giết, phải có một nghìn người chôn cùng.. Gia gia dùng hết Hải Đông Thanh để xin chúng không giết người, chúng nhận Hải Đông Thanh xong rồi vẫn giết người...
Lần đầu tiên Bột Bột kể lại chuyện xảy ra hôm đó, kể mãi kể mãi rồi khóc lớn, đám Lão Ngụy mắt cũng đỏ hoe.
Đám Lão Ngụy không biết nói đạo lý khuyên nhủ, chỉ biết xoa đầu nó an ủi, chuyện này hắn cũng trải qua rồi, đám tướng chủ chó má không coi sương quân là người, đến khi hầu gia tới, mới biết trên đời còn có cách sống khác, quốc gia này, dân tộc này vứt bỏ bọn họ, trong lòng bọn họ sớm chỉ còn hầu gia thôi.
- Cháu muốn đi một chuyến, chỉ cần Hải Đông Thanh còn bay trên trời, cháu có cách gọi chúng về... Bột Bột khịt mũi nói, sáu con Hải Đông Thanh là di vật của gia gia, thế nào nó cũng phải giành lại, không để chúng phục vụ cho kẻ thù:
Lão Ngụy vỗ vai nó: - Thúc đi cùng ngươi.
… …
Da Luật Hồng Cơ cưỡi trên mình ngựa, gió bắc cắt da thổi qua, mặt hắn chẳng mấy chốc đã đỏ bừng, Tiêu Quan Âm cưỡi con tuấn mã trắng phau không có sợi lông tạp nào, nàng muốn khoác cho hoàng đế cái áo choàng ấm áp nhưng Da Luật Hồng Cơ xua tay, vuốt lên khăn sa che mặt nàng: - Tổ tiên ta ăn sương nằm băng mà lập nên Đại Liêu, thân là con cháu sao dám tránh gió tuyết.
Tay vừa buông ra, khăn sa của Tiêu Quan Âm bị gió cuốn lên không, nàng chỉ mỉm cười, nhận lấy từ thị nữ một cái khăn khác che lên mặt, đang định nói thì Da Luật Hồng Cơ vung tay.
Một con Hải Đông Thanh móng bạch ngọc phóng vút lên, xoay hai vòng chộp lấy khăn sa đã bị gió cuốn đi rất xa kia, kêu mấy tiếng lớn vui sướng trên không trung, rồi tà tà đáp xuống.
Da Luật Hồng Cơ giơ tay trái, con Hải Đông Thanh bấu móng vuốt lên hộ tí bằng da trâu cứng, Da Luật Hồng Cơ lấy lại cái khăn sa: - Khăn của hoàng hậu sao có thể để rơi vào tay người khác được.
Tiêu Quan Âm nguýt hắn một cái nhận lấy.
Quỷ nô tướng quân hộ vệ xung quanh, hôm nay tuyết ngừng rơi, bầu trời xanh ngăn ngắt như khối lam bảo thạch, thời tiết này thả liệp ưng chơi đùa là chuyện thú vị.
Thấy Da Luật Hồng Cơ đang có hứng thú, nói nhỏ: - Bẩm bệ hạ, lão nô gần đây có được sáu con Hải Đông Thanh, tuy không so được với Bạch Ngọc vương của bệ hạ, nhưng cũng là thứ hiếm có, thấy bệ hạ có hứng thú, lão nô muốn đấu ưng với bệ hạ được không?
- Hay, xem ra ngươi tự tin lắm, bảo ưng nô thả ưng của ngươi ra để trẫm xem thế nào.
Quỷ nô tướng quân vỗ tay, sáu ưng nô tuổi đều trên ba mươi, mặt lão luyện từng trải từ hàng ngũ đi tới, cánh tay mỗi người đều có một con Hải Đông Thanh.
Da Luật Hồng Cơ cũng là người có kinh nghiệm chơi ưng, chỉ đưa mắt nhìn qua một cái liền nói: - Mới được luyện, chưa thuần hẳn, ngươi không sợ chúng bay mất à?
- Bệ hạ, chúng đều đã được huấn luyện tốt, chỉ cần qua vài lượt ngao ưng cho hoàn toàn thuần phục thôi.
Con Bạch Ngọc vương trên tay Da Luật Hồng Cơ vỗ nhẹ cánh kêu to một tiếng, sáu con Hải Đông Thanh kia đều cúi đầu giấu vào cánh, có vẻ rất sợ hãi.
Da Luật Hồng Cơ cười lớn, hất tay lên, con Bạch Ngọc vương lại lao lên bầu trời, không ngừng bay vòng tròn quanh đại doanh, tuyên bố đây là địa bàn của nó.
Quỷ nô tướng quân cũng ra hiệu, ưng nô thả cho sáu con Hải Đông Thanh vỗ cánh bay lên, có điều bất kể bay thế nào, độ cao cũng không dám vượt qua Bạch Ngọc vương, Bạch Ngọc vương kêu một tiếng, cả sáu con cùng kêu theo, vô cùng nghe lời. Nhìn thấy cảnh này, chẳng những Da Luật Hồng Cơ cao hứng, ngay cả Tiêu Quan Ân cũng phải liếc mắt nhìn Quỷ nô tướng quân xấu xí, thủ đoạn nịnh nọt này hiếm thấy.
Lão Ngụy đứng dưới một gốc thông, Bột Bột thì trèo tít lên ngọn cây cao nhất rồi, nhìn nó đúng đưa theo gió, tim hắn cũng phập phồng, chỉ sợ nó bị rơi xuống.
Bọn họ đã tới nơi này năm ngày, mỗi ngày đều theo dõi đại doanh phía dưới, ngóng chờ người ta thả Hải Đông Thanh ra, Bột Bột nói rồi, nó có một cái sáo làm bằng xương, thổi lên người không nghe thấy, nhưng Hải Đông Thanh nghe thấy, khi đó nó sẽ chỉ huy Hải Đông Thanh bỏ trốn, vì thế Lão Ngụy mới đồng ý cho nó tới gần đại doanh hoàng đế nước Liêu như vậy.
- Ra rồi, chúng bay lên rồi, có điều còn một con ưng vương, hẳn là của cẩu hoàng đế, nghe nói hắn có một con Bạch Ngọc vương, đó thực sự là thần ưng. Bột Bột leo trên cây xuống, nhỏ giọng nói với Lão Ngụy:
Lão Ngụy thất vọng lắm: - Có thần ưng trông coi, vậy là không gọi được Hải Đông Thanh đi theo rồi.
- Không phải như thế, nơi này chính là quê hương của sáu con Hải Đông Thanh, bọn chúng đời đời sống ở vùng đất này, Bạch Ngọc vương quá bá đạo, vừa tới đã tuyên bố lãnh thổ thuộc về nó, cháu chỉ cần khơi lên bản năng của chúng là được, vì bảo vệ nhà mình, chúng nhất định không sợ. Bột Bột nghiến răng ken két nói:
Da Luật Hồng Cơ hào hứng nhìn Bạch Ngọc vương dẫn sáu con Hải Đông Thanh tuần tra trên không, đang định nhờ Tiêu Quan Âm làm thơ kỷ niệm, đột nhiên thấy một con Hải Đông Thanh đột nhiên nhào tới phía sau thần ưng, quắp đứt mấy sợi lông đuôi, ánh mắt hắn tức thì trở nên dữ dội.
Quỷ nô tướng quân không cần suy nghĩ, rút ngay cung bắn con Hải Đông Thanh đó, nhưng nó bay quá cao, cung chỉ đi được nửa đường đã rơi xuống, sợ hãi quỳ một gối trước ngựa Da Luật Hồng Cơ.
Ở trên không trung, sau khi có một con dám phản kháng, những con còn lại được cổ vũ đều tăng độ cao ngang bằng với Bạch Ngọc vương.
Bạch Ngọc vương phẫn nỗ rúc một tiếng dài, hai cánh vỗ mạnh, lao vào con Hải Đông Thanh đơn độc, hai con ưng không ngừng quay cuồng trên không, đập cánh, quào, môt, lông vũ rụng lả tả.
Thần ưng không hổ danh vương giả trong loài Hải Đông Thanh, hai cái móng bạch ngọc cào cho con Hải Đông Thanh kêu đau đớn liên hồi, không lâu sau đã bại trận bỏ chạy về phía bắc, năm con còn lại bay theo.
Ỷ vào tốc độ cực nhanh của mình, Bạch Ngọc vương đuổi theo, thoáng cái đã khiến sáu con Hải Đông Thanh đều bị thương, có con lảo đảo rơi xuống, gượng lắm mới giữ không rơi xuống đất.