- Tiểu Thức buổi tối không ăn cơm, một mình ở trong phòng không ra, cũng không đốt nến.
Nghe Hầu Tử nói thế, Vân Tranh bỏ bút xuống, day huyệt thái dương: - Không sao, hắn béo lắm rồi, đói vài bữa không hề gì.
Hầu Tử thấy lão gia lại cầm bút lên soạn thảo văn thư liền thay trà mới, khơi đèn dầu sáng hơn rồi ra ngoài.
Khi đi qua phòng Tô Thức thì bị người ta kéo vào, Tô Thức tay cầm cái đùi gà không biết kiếm đâu ra, dù sao không cần quan tâm, tên này gian xảo nhiều thủ đoạn lắm.
- Lão gia ngươi nói sao, có mềm lòng không?
Hầu Tử cười khổ: - Muốn đóng kịch thì cũng phải sao cho thật chứ, ngươi tuyệt thực mà da dẻ hồng hào, tinh thần lai láng thì ai mà tin, lão gia nhà ta thông minh như vậy, muốn lừa phải có đạo hạnh. Lão gia nói rồi, ngươi béo quá, nhịn vài bữa cho gầy.
Tô Thức cắn xương gà rốp một cái vỡ nát: - Biết ngay mà, Vân Nhị và Tiểu Triệt chỉ ăn ít một chút là Vân Đại đều tự mình hỏi tới, còn ta có không ăn, huynh ấy cũng không bao giờ quan tâm.
Hầu Tử nhún vai bất lực: - Ngươi khác hai vị đó, họ ít xuống bếp kiếm cái ăn, còn ngươi chỉ mong mỗi ngày canh ở cửa bếp, không vào bàn ăn thì chỉ có một khả năng là đã ăn no rồi, ta cũng không cần phải hỏi.
- Aaaa Tô Thức tức tối thả mình xuống giường, kệ tay vẫn đầy mỡ, ôm lấy chăn: - Ngươi từng gặp Triệu Nghênh Xuân rồi, nói ra xem, ngươi thấy thế nào?
Hầu Tử không dại xen vào: - Chuyện cưới lão bà còn không phải đơn giản sao? Chỉ cần cưới về, mình muốn làm gì thì làm à, lão gia nhà ta cũng chẳng thể đuổi tới khuê phòng mà hỏi, ta chỉ là tiểu dân, sao dám bình phẩm quận chúa. Nhưng lão gia làm gì cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, không hại ngươi đâu.
Tô Thức ngồi dậy, lấy khăn lau tay hậm hực nói: - Ta ghét nhất người lấy cớ muốn tốt cho ta can thiệp vào chuyện của ta, ả Triệu Nghênh Xuân đó cả ngày mặt đơ như người chết, ta nói chuyện với cung nữ mấy câu cũng trừng mắt với ta.
Hầu Tử cười hì hì: - Lão gia nhà ta cũng nói với Địch soái như thế đấy, có điều lão gia lợi hại hơn ngươi nhiều, làm vị quận chúa đó ngoan ngoãn cúi đầu, sao ngươi không đi thỉnh giáo. Vả lại sợ gì, lôi lên giường rồi thì chỉ còn cách nghe lời ngươi thôi, kinh nghiệm đấy.
Tô Thức đảo mắt một lần: - Ta tố cáo với tẩu tử, ngươi họa hại Tiểu Trùng, chưa cưới đã kéo người ta lên giường.
Hầu Tử cười rất đắc chí: - Thì sao, ta càng được cưới Tiểu Trùng sớm hơn chứ sao, Tiểu Trùng xinh đẹp như vậy, trong nhà lại lắm sói, đó gọi là tiên hạ thủ vi cường, ta chỉ hận không làm bụng Tiểu Trùng to tướng cho đảm bảo. Ài, Hàm Ngưu tốt số, về một cái là làm cha rồi. Dù sao ta và Tiểu Trùng cũng đã có hôn ước, nếu không phải Cao Kế Tuyên gây chuyện, làm lão gia vội vàng đi chùi đít thì lúc này cũng đã thành thân.
Tô Thức thấy hắn giở giọng vô lại thì hết cách, mà nói ra, tên Hàm Ngưu đó trông thì ngốc vậy mà chẳng thành thật tí nào, sau khi hai nhà đính hôn, thường hẹn Chu tiểu thư đi bàn luận thơ văn, bàn luận thơ văn, nghe đi, có tin được không... Kết quả bản luận thế nào mà bụng đầy "thơ văn" tới ễnh lên, Chu gia xấu hổ vô cùng, muốn dùng gia pháp, Hàm Ngưu xông thẳng vào phật đường cướp người ra. Vân Tranh biết chuyện chẳng những không trách còn cho tiền Hàm Ngưu mua một tiểu viện an bài Chu tiểu thư ở đó, cưỡng ép đưa sính lễ cho Chu gia, Chu gia đành vuốt mũi nhận rồi.
- Cơ mà nhỡ không phải con của Hàm Ngưu thì sao? Ai mà biết nổi chứ?
Hầu Tử thương hại: - Hàm Ngưu tuy ngốc, nhưng lão gia nhà ta thông minh, đã cho Hàm Ngưu tiền an bài lão bà thì tất nhiên Chu tiểu thư không thành vấn đề, ài, nói ra tên đó khôn ở chỗ đấy, cứ bám theo hầu gia thôi, chả phải suy nghĩ gì, mọi chuyện có hầu gia lo cho.
Tô Thức thở dài: - Ta không có cái phúc như Hàm Ngưu rồi, nếu dám làm loại chuyện đó, thế nào cũng bị cha ta trói lên xà nhà, sau đó lão gia nhà ngươi ép cưới, sau này trong nhà cứ có chuyện gì là đổ lỗi cho ta.
- Thôi, cưới thì cưới, có gì to tát đâu.
Sau đó Tô Thức dùng hết tâm tư vào việc an bài công sự Nhạn Môn Quan, cả ngày bận rộn, không nói thêm một lời nào về chuyện cưới xin nữa, cũng không làm cái chuyện giả tuyệt thực ngu xuẩn nữa.
Cuối cùng thì tuyết như lông ngỗng cũng đổ xuống Nhạn Môn Quan, thời điểm lạnh nhất trong năm đã tới, bất kể là xây dựng công sự hay thao luyện đều dừng lại, trời đất chỉ còn lại sự tĩnh mịch, cái lạnh tựa hồ đóng băng mọi thứ, tiếng cồng tuần thành văng vẳng từ xa xăm, làm thế giới tĩnh lặng thêm thê lương.
Sa mạc, hùng quan, tuyết trắng là màu sắc vĩnh hằng ở Nhạn Môn Quan.
Cùng lúc ấy ở Tô Châu một chiếc thuyền nhỏ chậm chậm cắt ngang dòng nước xanh ngắt như ngọc đi dưới cơn mưa phùn, một hán tử mặc mày vàng vọt cầm ô đứng ở mũi thuyền thưởng thức mỹ cảnh hiểm có.
Đó là một người vô cùng kỳ quái, người thì gầy khô, nhưng lại mang cái bụng lớn, trông rất không hài hòa, nếu phải dùng từ nào đó để hình dung, thì chỉ có thể là con cóc, thì chân tay tong teo, bụng to tướng, không phải cóc thì giống con gì?
Người này là Lữ Huệ Khanh, từng là thế, giờ hắn là Sở Trung Thiên.
Lữ Huệ Khanh dùng ánh mắt căm ghét nhìn Bán Sơn Đường bên sông, ở đó chen chúc toàn đám thương cổ và môi giới đê tiện, trước kia hắn không thèm tiếp xúc với cái loại áo vải thô tục này, nhưng bây giờ vì che dấu thân phận, hắn đành hạ mình tới phủ Ngô Quốc công chúa làm trướng phòng, cho dù là thế đám ngươi kia vẫn khiến hắn khó chịu.
Một người béo tròn trùng trục ăn mặc kiểu quản gia từ trong khoang thuyền chui ra, đằng sau là thuyền nương tóc tai rối loạn đang vội vàng cài cúc áo che đi nửa bầu vú nõn nà.
- Sở tiên sinh, chớ xem thường những người đó, nhà ta muốn phát đạt, không thể thiếu họ được.
Lữ Huệ Khanh tích tắc đã đổi sang khuôn mặt tươi cười: - Sở Trung Thiên là người bị thiên phạt, sống hôm nay không biết tới ngày mai, làm gì có tư cách cười người khác. Tơ lụa là thu nhập lớn của phủ, Sở mỗ tất nhiên chú trọng.
Quản gia béo thương hại nói: - Phò mã thường nói tiên sinh tài cao tám đấu, nếu không phải mang trọng bệnh, chẳng thể tham gia khoa cử, nếu không nhất định vang danh thiên hạ.
Lữ Huệ Khanh sau khi giết nô phó để che dấu tung tích, liền tới Tô Châu, ở đây hắn gặp phủ công chúa treo bảng tuyển hiền tài, liền lấy thân phận giả ứng tuyển. Với tài hoa và thủ đoạn của hắn, không khó thành nhân vật trọng yếu trong phủ, phò mã còn cảm thán, hiền tài bậc này mà lưu lạc dân gian là thừa tướng thất chức.
Trong lúc hai người nói chuyện, thuyền nhỏ đã cập bến, thuyền phu lắp ván thuyền, cẩn thận tiễn khách, Lữ Huệ Khanh không nói, tên quản gia vừa cùng thê tử hắn làm chuyện không sạch sẽ ở trên thuyền mà hắn chẳng để ý.
Quản gia béo lên thuyền rồi ném lại vài đồng: - Nương tử ngươi được lắm, da non thịt mềm, giỏi hầu hạ, đợi ta quay về vẫn ngồi thuyền ngươi.
Thuyền thu mừng rỡ, nhận tiền rồi neo thuyền lại chờ đợi.
Vương Di Vĩnh cưới Ngô Quốc công chúa là bất hiếu, cho nên gia phong cũng chẳng có, hiếu lễ không có, người chẳng ra người.
Cưới công chúa, hậu quả rất nghiêm trọng, Vương Di Vĩnh tên thật là Vương Khắc Minh, cha là Vương Di Chính, sau khi cưới công chúa thì thân phận tăng lên, đổi tên ngang bối phận với cha, cha lại thành huynh đệ, khiến con cái công chúa sinh ra cũng loạn hết bối phận.
Vân gia và hoàng thất kết thân, đây là chuyện lớn, hoàng đế tất nhiên sẽ thông báo thiên hạ, Lữ Huệ Khanh vốn cho rằng chuyện này khiến Vân gia thành trò hề cho thiên hạ. Vì một khi công chúa hạ giá tới Vân gia, theo bối phận Vân Tranh phải gọi đệ đệ mình là thúc thúc, nhưng hắn lật hết văn cáo, không thấy phò mã của công chúa Tần Quốc được lên thân phận, Tần Quốc công chúa và Vân Việt vẫn gọi Vân Tranh là huynh, gọi Vân Lục thị là tẩu tử, nói cách khác hoàng gia vì lung lạc Vân Tranh mà quy củ cơ bản nhất cũng bỏ.
Không được thấy Vân gia thành trò hề, Lữ Huệ Khanh cực kỳ đau lòng, cả đời này hắn chỉ còn một thú vui, đó là nhìn Vân gia chìm trong nhục nhã.