Vào Bán Sơn Đường, Lữ Huệ Khanh theo thói quen kiếm một chỗ không ai chú ý để ngồi xuống, sau khi hoàng gia phát lệnh truy nã, dù người khác không nhận ra, hắn vẫn giữ thói quen tốt này.
Cổng thành Tô Châu cho tới giờ vẫn dán ảnh truy nã hắn, không biết là do ai vẽ mà đem tướng mạo của hắn truyền thần rất chuẩn xác. Lữ Huệ Khanh từng nhìn gương mặt tuấn lãng phong độ trong đó mà thương tâm rất lâu, chỉ nửa năm thôi mà không ai có thể liên hệ hắn với một giáo dụ phong lưu của Quốc Tử giám nữa, bản thân Lữ Huệ Khanh soi gương còn chẳng nhận ra mình.
Quá khứ như một giấc mộng, trải qua biến cố, Lữ Huệ Khanh càng hiểu sâu thêm về giấc mộng hóa bướm của Trang Chu, cuộc đời chỉ là giấc mộng mà thôi.
Nếu là trong mộng, vậy thì tội gì không sống cho thống khoái, không sống cho trực tiếp một chút, khi tất cả giáo điều nhân gian không thể trói buộc được một người nữa, thì ma quỷ sinh ra.
Trong mắt hắn, Bàng Tịch sở dĩ ngồi vào ghế thừa tướng chẳng qua là dựa vào thuật trung dung mà thôi, chẳng làm được gì ngoài tổng hợp trí tuệ bách quan, kiếm cái hữu dụng nhất cho hoàng đế xem, coi như hoàn thành chức trách.
Hàn Kỳ thì chỉ lớn gan một chút, cái gì cũng dám làm, quan trọng nhất là hắn tốt số, tốt số tới mức làm Lữ Huệ Khanh hâm mộ, dù bại trận ở Hảo Thủy Xuyên thì uy vọng trên triều đường cũng không suy giảm chút nào. Dù sao dưới tình hình hoàng đế nhu nhược hèn nhát, Đại Tống cần một người dám nghĩ dám làm, còn mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không thành thì thôi, có người dám làm là tốt, ai dám yêu cầu thành công.
Địch Thanh thì sớm bị Lữ Huệ Khanh đóng cho dấu chó canh cổng, người này thích hợp nằm trước cổng sủa bên ngoài vài tiếng, chủ nhân gia phó ngứa mắt đá cho chỉ dám ư hử.
Vân Tranh xét về bản chất cũng chỉ là một con chó mà thôi, chẳng qua con chó này có ít huyết thống của sói, loại này thích nhất là định ra phạm vi thế lực của mình, dùng nước đái đánh dấu một vòng, chỉ cần kẻ khác xâm phạm là xông vào cắn xé.
Còn về Vương An Thạch, Lữ Huệ Khanh chỉ biết thở dài, quả thực là anh hùng sinh nhầm thời, nếu sinh muộn vài chục năm, đợi hoàng đế chết rồi, bè đảng Bàng Tịch Hàn Kỳ suy vong, lúc đó mới xuất thế thì tuyệt đối không chỉ là một tam ti sứ được.
Thật đáng tiếc, nếu mẹ hắn không mất đúng lúc đó, bước thứ hai chính là để khơi lên mâu thuẫn giữa Vân Tranh và Bàng Tịch, đám người Bàng Tịch luôn nhận định Vân Tranh là sự bất ổn, bọn chúng bận rộn đấu đá nhau thì kế hoạch đã không lộ, cũng là thời cơ Vương An Thạch tận dụng, là lúc hắn thi triển hoài bão.
Hôm nay Vương quản gia mới khách, cho nên Lữ Huệ Khanh rất ít lên tiếng, lặng lẽ nghe quản gia và đám thương cổ trò chuyện, xong việc lại theo quản gia rời Bán Sơn Đường, tham gia buổi tụ hội của thương cổ. Mục đích trước mắt của hắn là nhanh chóng nắm được tình thế sản nghiệp tơ lụa Tô Châu, sau đó giúp công chúa phủ lũng đoạn sản nghiệp này.
Hiện hắn chính là dựa vào chỉnh hợp những xưởng nhỏ thành xưởng lớn, đem sản xuất quy mô nhỏ thành sản nghiệp lớn, tạo lợi nhuận cực cao, từ đó được phò mã tán thưởng.
Giúp công chúa phủ có lợi nhuận đủ lớn, hắn mới lợi dụng được thế lực của công chúa phủ hoàn thành thế lực của mình.
Mỗi ngày dùng thứ thuốc mạnh trừ giun trong bụng, nhìn thân hình kinh khủng của mình trong bồn tắm, Lữ Huệ Khanh như bị rắn độc cắn, hắn muốn biết kẻ biến mình thành ác ma là ai.
Thân hình nóng bỏng của hồng y phụ nhân bỗng chốc hóa thành rắn lớn há mồm đớp giờ là ác mộng thường xuyên của Lữ Huệ Khanh, nửa đêm giật mình thức giấc, mồ hôi đầm đìa, hắn lại thể sẽ đem thống khổ này trả lại gấp mười lần, hắn sẽ dùng những kẻ ti tiện nhất trên đời này chà đạp ả phụ nhân đó, bắt Vân Tranh ở bên chứng kiến.
Thân thể thuyền nương cực trắng, đôi bầu vú đầy đặn không ngừng biến ảo đủ mọi hình dạng, cánh môi hồng phát ra tiếng thở dốc say lòng, ngồi trên người Vương quản gia nhiệt tình nhún mình...
Nữ tử Giang Nam đúng là làm bằng nước, khi Vương quản gia thỏa mãn, vỗ vỗ cặp mông trắng trẻo của ả, ngồi dậy nhìn Sở Trung Thiên ngồi yên tĩnh trong góc khoang thuyền: - Sở tiên sinh, ta chỉ có mỗi cái sở thích này, ngàn vạn lần chớ cười.
Lữ Huệ Khanh mỉm cười: - Ăn uống nam nữ là nhu cầu bình thường của con người, Vương huynh tận tình hưởng thụ là bản sắc nam nhi, có gì mà cười. Tiểu đệ nếu không mang bệnh, chưa chắc đã kém Vương huynh.
Vương quản gia cười lớn: - Xem ra trước kia tiên sinh cũng là tay sành sõi trốn phong nguyệt, ha ha ha, ta từ khi theo phò mã tới Tô Châu thì không còn ý nghĩ nào khác, chỉ muốn hưởng thụ nhiều phụ nhân mỹ lệ...
- Cái này thì ta không tán đồng, Tô Châu là nơi có thể làm việc lớn, Vương huynh là tâm phúc của phò mã, đáng lẽ nên phấn đấu hướng tới, chứ không phải lãng phí tinh lực ở khoản này.
- Hôm nay chứng kiến Vương huynh thể hiện ở Bán Sơn Đường, mỗ không thể không nói một chữ phục. Tuy phò mã bị điều luật triều đình ước thúc, không thể tiến bộ ở sĩ đồ, nhưng ở thương giới, chẳng lẽ không có hoài bão gì?
Vương quản gia thở dài: - Chỉ kiếm ăn thôi, hoài bão gì, thương cổ là cái nghề đê tiện.
Lữ Huệ Khanh nghiêm mặt nói: - Câu này sai rồi, phú thuế Đại Tống ta sáu thành dựa vào thương nghiệp, nói một câu đại bất kinh là nếu không có thương nghiệp phồn vinh thì vương triều này sụp đổ lâu, nhờ có thương nghiệp chúng ta mới có thể nhanh chóng vực dậy từ thiên tai, những năm qua phương bắc tai hạn liên miên, không nhờ phương nam thương nghiệp phồn thịnh chi viện thì biến loạn khắp nơi rồi.
- Thương nghiệp chính là mạch mệnh của Đại Tống đó, mà mạch mệnh này đang nắm trong tay thương cổ, ai dám nói đó là nghề đê tiện?
- Từ xưa tới nay có anh hùng nào dựa vào cái miệng xuông lập nghiệp? Có tiền mới xưng anh hùng, từ Lưu Bang tới thái tổ triều ta, có ai dựng nghiệp thiếu tiền?
- Vì sao Lưu Bang liên tục bị Hạng Vũ đánh bại, càng thua càng mạnh, ấy là vì Lưu Bang chiếm cứ đất Thục trù phú, thua trận vẫn có thể lập tức trỗi dậy, còn Hạng Vũ mỗi chiến thắng thì lực lượng lại tổn hại một phần, nên khi chỉ bại một lần là vạn kiếp bất phục... Nói cho cùng tiền mới là cái gốc thực sự.
Nghe Sở Trung Thiên bình luận thiên hạ, Vương quản gia vội vàng ngăn cản: - Sở tiên sinh, ta biết ngài tài hoa bất thế, nhưng nay thiên hạ thái bình, đừng nói những lời ấy, nếu không rước họa sát thân ấy vào người.
- Lòng dạ lớn bao nhiêu bố cục lớn bấy nhiêu, bố cục lớn mới có tiền đồ lớn, chẳng lẽ Vương huynh không tiếp thu được những bài học xương máu ở sử sách sao?
Bên ngoài trời lạnh căm nhưng mồ hôi Vương quản gia chảy ròng ròng, ra sức thúc dục thuyền phu mau chào thuyền, hắn phát hiện họ Sở này là nhân tố bất ổn định nhất của công chúa phủ, phải mau chóng nhắc nhở chủ tử, nếu không để kẻ này xúi bẩy sẽ phiền toái lớn.
Lữ Huệ Khanh thấy bộ dạng Vương quản gia như vậy cũng chẳng gấp, mỉm cười kéo thuyền nương vẫn còn chưa mặc quần áo vào lòng, không làm gì cả, chỉ dùng thân thể ả sưởi ấm tay, ánh mắt xuyên qua con sông nhỏ, nụ cười quỷ dị.
Đám phò mã đều biến thái, nhân cách không hoàn chỉnh, liên tục bị hoàng quyền chèn ép cùng với công chúa quá cường thế, tự tôn dồn nén ở trạng thái đợi bộc phát, Vương quản gia nhất định càng khiến vị phò mã đáng thương kia thêm kích thích.
Dương liễu ngoài thành Cô Cô đã nhú chồi xanh, thêm vài ngày nữa thôi chim én sẽ xuất hiện, rồi vài ngày nữa thiên nga sẽ từ phương nam tới Cô Tô, cuối cùng bay ra biển xa xôi, giao phối, sinh sôi nảy nở, thiên hạ lại bừng bừng sức sống.
Lữ Huệ Khanh tin, mùa xuân của mình cũng sắp tới.