Cao Hoài Đức bảo hai đứa con lùi lại, lúc này cần đoàn kết chứ không phải xung đột, quay sang cười với Khắc Lý Bát: - Đại thủ lĩnh thời gian qua vất vả rồi.
Khắc Lý Bát huơ trường đao trong tay: - Đao này tốt đấy, ta muốn có ba nghìn cái.
- Đợi đại quân rời Liêu Đông, trang bị của quân ta sẽ tặng hết cho Đại thủ lĩnh.
Khắc Lý Bát cười ha hả, thuận tay lấy luôn chùy xích của Trương Đông Nghiêu, cầm xoay vài vòng, rất hài lòng, dắt lên người không trả nữa.
Trương Đông Nghiêu hận lắm nhưng không làm gì được, liếc nhìn Cao Hoài Đức: - Nói rõ luôn, binh khí trong tay huynh đệ ta có thể đem cho, nhưng thuốc nổ thì đừng hòng.
Cao Hoài Đức nhìn quầng lớn bao quanh mặt trăng: - Trăng quần gió trưa, giữa trưa mai nhất định sẽ có gió lớn, chúng ta phải tăng tốc thôi, cứ giết Gia Luật Hồng Cơ mới bàn chuyện sau này, cho dù đem thuốc nổ tặng người Nữ Chân, tin rằng Vân Tranh cũng không nói gì đâu.
Trương Đông Nghiêu bóp chặt tay, cuối cùng hừ một tiếng, sải bước đi tới, từ lúc nhận mệnh lệnh, hắn đã biết mình và bộ hạ chết chắc rồi, những người tiến vào Liêu Đông sẽ không ai sống sót, vì thế hậu sự đã an bài thỏa đáng.
Trương gia đời đời nhận hoàng ân, lấy cái chết báo đáp cũng là điều nên làm, tuy khinh thường Cao Hoài Đức, nhưng không thể không thừa nhận lá gan của tên này, dám lấy tính mạng cả nhà ra đánh cược, người ta đích thực cũng có tư cách lên tiếng.
Cao Hoài Đức thấy Trương Đông Nghiêu chấp nhận số mệnh rồi thì mỉm cười, lại nhìn trăng sáng, lẩm bẩm: - Nhân sinh giữa thiên địa thật vô vị.
Ngay từ đầu Cao Hoài Đức không cho rằng kế hoạch có thể thành công, ngay từ đầu ông ta biết mình không có bản lĩnh hoàn thành nhiệm vụ này, phải loại mãnh tướng như Địch Thanh chấp hành may ra còn có hi vọng.
Ông ta không hiểu vì sao mình lại chấp nhận nhiệm vụ không thể hoàn thành này, khả năng là vì lời lẽ lạnh nhật của hoàng đế, hay là vì ánh mắt âm độc của Trần Lâm, khi đó nếu không nhận, có lẽ chẳng thể bước ra khỏi đại điện u ám đó.
Chỉ những ai lên đảo Sa Môn mới biết đó là nơi địa ngục nhân gian ra sao, ba cha con lên đó một chuyến, liền thấy sinh mạng mình đã chẳng còn quan trọng nữa.
Khi nghe tủi nhục mà gia quyến ở Đông Kinh phải nhận, khi đó phẫn nộ muốn cầm đao giết tới Đông Kinh, rửa nhục cho thê tử cho khuê nữ. Lão tổ mẫu gửi tới một phong thư làm Cao Hoài Đức khóc hết nước mắt.
Tất cả đều là do lão tổ mẫu an bài, thân là trung thần, Cao gia phải để người đời thấy mình chịu đựng kiếp nạn gì, nếu đã làm rồi thì làm cho tới cùng, Cao gia muốn tồn tại nghìn năm, cha con mình còn phải hi sinh, nói gì tới danh tiết của thê thiếp.
Hoàng đế là người mềm lòng, Cao gia đã chấp nhận nhiệm vụ thì phải làm cho triệt để, để hoàng đế nợ ân tình này, vì thế nhi tức trinh liệt của Cao gia bị biến vào thanh lâu, để người ta trà đạp, khuê nữ đang tuổi xuân phơi phới, giờ như cái xác không biết nói cười...
Trước kia Cao Hoài Đức cũng cho rằng Triệu Trinh là hoàng đế nhân từ nhu nhược, nhưng sau lần giáp mặt ở đại điện đó, ông ta biết, trái tim đó có thể cứng hơn sắt đá.
Cho dù toàn bộ ân tình trên đời này đặt trước mặt hoàng đế, nhưng hắn không cần, thì nó không giá trị gì, Cao Hoài Đức đau đớn khôn tả, lão tổ mẫu đã có lựa chọn ngu xuẩn tới tột cùng.
Trời sáng, mặt trời từ trong sương lạnh mọc lên, đại đội nhân mã đã chui vào một khu rừng đen, bên ngoài có hơn trăm người Nữ Chân xóa dấu vết, rất dễ, chỉ cần kéo thanh trượt qua, nhưng vết chân lẫn lộn sẽ bị xóa mờ, rồi gió tuyết nhanh chóng hoàn thành nốt phần còn lại.
- Nơi này là Áp Tử hà, mặc dù nó có mạng lưới sông ngòi dày đặc, nhưng hiện là mùa đông, mặt đất đông cứng, nên rất thích hợp cho kỵ binh đột kích.
- Còn hồ Áp Tử lại khác, nó là là hồ lớn, dù đóng băng thì kỵ binh cũng không phóng trên đó được, là nơi chúng ta hành động, còn nếu Da Luật Hồng Cơ rời khu vực hồ nước thì ta cho rằng chúng ta nên bỏ kế hoạch, toàn lực rút lui. Trương Đông Nghiên chỉ bàn đổ trải trên đầu gối nói với ba cha con Cao Hoài Đức:
Cao Hoài Đức thò ngón tay lạnh cóng chỉ hồ nước: - Chuyện này không do chúng ta định đoạt, phải xem hành động của Da Luật Trọng Nguyên ra sao, ông ta phát động tấn công thì chúng ta phải theo, đó là giao hẹn trước.
Trương Đông Nghiêu cắn răng: - Cao tướng quân chẳng lẽ không biết thương tiếc những bộ tốt ăn gió nằm sương này chút nào à?
Cao Kỳ Đức xòe hai bàn tay sưng đỏ lên: - Xem hai tay ta đi, ngươi nghĩ ta sung sướng lắm à, nói thật, tính mạng của chúng ta không quan trọng bằng Yến Vân Thập Lục Châu.
Trương Đông Nghiêu nản chí: - Nói thật, ta thà dẫn quân đột kích U Châu còn hơn là làm cái kế hoạch này, như con chó bị người ta buộc vào sợi dây thừng, đợi khi nào người ta buông tay mới được cắn, mà chủ nhân lại là Tần Quốc vương người Liêu.
- Cao tướng quân, ông lấy gì đảm bảo sau khi chuyện thành công thì lão ta sẽ trả Yến Vân Thật Lục Châu cho chúng ta?
Cao Hoài Đức cười vui vẻ: - Ta không hề tin lấy một lời từ lão già đó nói.
Trương Đông Nghiêu phẫn nộ đứng bật dậy rút đao ra: - Ông...
- Bệ hạ tin.
"Phập!" Thanh đao chém vào gốc thông đen bên cạnh, lực đạo mạnh tới mức tuyết rào rào rơi xuống, phủ kín người Trương Đông Nghiêu, thở hồng hồng, hai mắt muốn trợn tới toét ra, cuối cùng chỉ biết ngồi phịch xuống, thất thần nói: - Người ta không giữ lời thì sao?
- Thì Địch soái, Vân soái, Cao soái, Dương soái sẽ đồng loạt tiến đánh Yến Vân.
Trương Đông Nghiêu há mồm lắp bắp mãi không ra lời, cảm thấy không cam lòng: - Vậy chúng ta liều mạng làm cái gì?
Cao Hoài Đức bảo hai đứa con pha cho hắn cốc trà nóng: - Uống cho ấm người, hôm qua ngươi dẫn đầu đi suốt cả đêm ròi, những chuyện phiền lòng đó chúng ta không chơi nổi đâu, cứ nghe lệnh bệ hạ là được, nội tình ta biết cũng không nhiều.
Trương Đông Nghiêu uống một hơi hết cốc trà, bọc chăn da cừu, nằm xuống đống lá thông thân binh trải, hôm qua đi gấp đã kiệt sức, không còn sức mà nghĩ mấy chuyện đau đầu kia nữa, Cao Hoài Đức nói có lý, mệnh lệnh là của bệ hạ, mình là thần tử, chấp hành là được.
Ngủ mới được một canh giờ thì bị thân binh đánh thức, dùng tuyết lau mặt cho tỉnh táo, tới lều của Cao Hoài Đức, bên trong có ba người.
Ở bên bếp lửa là Khắc Lý Bát hùng tráng như núi, dưới ánh lửa bập bùng, những vết xẹo hiện lên vô cùng ghê rợn, đang cắn xé một cái đùi dê, thấy Trương Đông Nghiêu đi vào giơ cái đùi dê huơ huơ mấy cái tiếp tục ăn, ăn tới mỡ chảy dính hết cả vào râu ria, ăn như thế trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn ăn uống vậy.
Ngồi đối diện là một huân quý người Liêu, đầu đội một cái mũ da điêu, hai búi tóc dài buông từ bên mai xuống, áo da trên người toàn hoa văn mỹ lệ, trông rất cao nhã.
Một đôi dày da dê lộ ra dưới trường bào, mỉm cười nhìn Khắc Lý Bát như nhìn thú cưng, còn đưa cái chân dê của mình cho hắn khuyên ăn thêm.
Cao Hoài Đức giới thiệu cho Trương Đông Nghiêu: - Đây là thế tử Niết Lỗ Cổ của Tần Quốc vương, hành trình tiếp theo sẽ do thế tử an bài, ngươi là đại tướng thống quân, phải trấn an tốt bệ hạ.
Không ngờ là trưởng tử của Da Luật Trọng Nguyên.
Niết Lỗ Cổ mỉm cười ưu nhã chắp tay một cái: - Trương tướng quân kỳ thực là người quen cũ của ta rồi, khi tướng quân cố thủ Nê Cổ trại thì bản vương làm lâm nha thừa chỉ ở Nam Kinh, đã được nghe không ít sự tích dũng mãnh của tướng quân.
Trương Đông Nghiêu là võ tướng đơn thuần không vờ vịt tươi cười được: - Có thể lấy quân quyền trong tay ta chỉ có hoàng đế Đại Tống, vương tử muốn mượn sức quân ta thì phải thông tri cho ta, sau đó ta suy nghĩ chấp hành. Nói xong chắp tay với Cao Hoài Đức: - Cao tướng quân, ta có thể tự chiến, nhưng hãy để ta cầm quân, đó là yêu cầu cuối cùng, hi vọng ngài đừng làm ta thất vọng.
Cao Hoài Đức chậm rãi nói: - Tướng quân đã cố chấp như thế, vậy cứ theo đó mà làm.
HẾT!